Lời này vừa thốt ra, quần thần liền tán thành: “Khẩn xin hoàng Thượng Xuất binh thảo phạt Thượng Quan Cửu U...”
Hoàng đế nghe xong sắc mặt bỗng sa sầm, trầm mặc một lúc, nhìn về phía văn võ bá quan, ngưng trọng nói: “Chư vị khanh gia nói có tình có lý, chỉ là trước mắt Đại Vân triều đang cùng Tây Lương, Nam chiếu chư quốc đồng thời khai chiến, lương thảo vốn đã không đủ, nếu như tiếp tục thảo phạt Đại Tề, nhất định là có lòng mà không đủ lực, việc này ngày sau tiếp tục bàn bạc”
Văn võ bá quan nghe đến đây, đều yên lặng nhìn nhau một lúc, Thái sư Nhạc Lâm bước ra khỏi hàng, nói: “Hoàng thượng, cho dù Đại Vân triều ta không xuất binh thảo phạt, Tên Thượng Quan Cửu U đó dã tâm đầy mình, sớm muốn gì cũng sẽ xua quân tiến về phía nam, chúng ta tốt nhất vẫn là nên đề phòng từ sớm”
Binh bộ thượng thư cũng phụ họa nói: “Hoàng Thượng, Thái sư nói chí phải, tên phản tặc đó quốc lực dồi dào, xua quân tiến về phía nam là việc không sớm thì muộn, chỉ là lão thần có chút không rõ, Đại Vân triều ta còn quốc khố trống không, không đủ ngân lượng để mua lương thảo, vậy Đại Tề lại làm được việc đó bằng cách nào? Lão thân nghe nói lúc Đại Tề tấn công Đột Quyết, đã từng dùng lương thảo dụ dỗ bá tánh Đột quyết đầu hàng, Đột Quyết đột nhiên mất Kha Hãn, lại gặp phải nạn đói hoành hành, tất nhiên lập tức buông vũ khí đầu hàng, tên Thượng Quan Cửu U đó một bên thôn tính Đột Quyết, một bên lại đạt được mỹ danh nhân quân, có thể nói là được cả danh lẫn lợi!”
Lời vừa dứt, bá quan lại rời vào cảnh nghị luận sục sôi.
“Đúng vậy, Đại quốc của chúng ta còn không có tiền mua lương thực. Vậy Nhu Nhiên ngày đó sao có thể làm được kia chứ?”
“Lẽ nào là lương thực từ trên trời rơi xuống?”
“Hồ ngôn loạn ngữ, lương thức sao có thể từ trên trời rơi xuống chứ, theo hạ quan thấy, rõ ràng không phải là trộm, thì cũng là cướp!”
“Đúng, Lý đại nhân nói chí phải, không phải là trộm thì chính là cướp, nhất định không phải là đường đường chính chính mà có được!”
Hoàng đế tâm thần khẽ động, lập tức hướng về phía Lục An đang đứng bên cạnh mình nói: Việc trẫm giao cho ngươi đi điều tra, đã điều tra đến đâu rồi
Lục An thấp giọng nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đã tra ra chân tướng, lương khố của Lư ấp Mạc bắc vừa bị mất trộm, Thượng Quan Cửu U vừa hay lại có rất nhiều tồn lương, đáp án vô cùng rõ ràng”
Hoàng Thượng trong lòng đã có suy tính, đứng lên nói: “Chư vị khanh gia, hôm nay tảo triều đến đây, có việc gì ngày mai tiếp tục thương nghị. Bãi triều!”
Dứt lời Hoàng thượng liền đứng dậy từ bên hông điện rời đi, sau khi rời đi, lập tức phân phó Lục An: “Nếu bách lý phu phụ đã quyết ý không nói nói ra tung tích của Bách Lý Tứ Cẩm, vậy thì đi lấy lại lương thực mà Bách Lý Tứ Cẩm còn thiểu trẫm về đây....”
Nói là lấy lại, nhưng trong lòng Lục An hiểu rõ, Hoàng đế chính là muốn bắt chước Thượng Quan Cửu U, đi trộm lương thực của Cẩm gia, hắn đã sớm đoán được Hoàng đế sẽ làm như vậy!
“Tuân Lệnh, Hoàng thượng, nô tài sẽ phái người đi thu hồi lại lương thực mà Cẩm gia còn thiếu Hoàng Thượng”
“Ân, còn nữa, Trầm minh quan đã nhiều ngày chưa truyền đến tin tức gì từ tiền tuyến, phái ngươi đi xem đã xảy ra chuyện gì!”
“Tuân lệnh”
Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, mấy ngày hôm đó, trời từ sớm đã âm u mịt mờ, gió bắc không ngừng thổi, báo hiệu sắp có một trận tuyết kéo đến.
Đã tiến vào tháng mười một, không khí lạnh hơn nhiều so với tháng mười, những đợt áo bông dày cùng than liên tục được phát cho các binh sĩ, các tướng sĩ mặc trên thân, đối mặt mới cái lạnh cắt da cắt thịt, mà tại thao trường tiếp tục luyện trận.
Cẩm Thư nhìn về phía trời như sắp có tuyết rơi, đáy mắt hiện lên một ý cười rõ ràng, phất phơ quạt, quay người trở về quân trướng, nhàn nhã nói: “Tướng Quân, ngày hôm nay thích hợp để xuất binh, không bằng khiêu chiến quân địch nào”
Vu Thức Vy đang may một chiếc áo bông gấm, nghe được lời của Cẩm Thư, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Tại sao lại nói như vậy?”
Mấy ngày hôm nay hắn liên tục quan sát thiên tượng, nói không nên ứng chiến, giờ phút này đây lại bảo nàng chủ động khiêu chiến. Nhất định là có nắm chắc phần thắng trong tay.
Cẩm Thư nhìn thấy Vu Thức Vy một bộ dạng hiểu rõ vấn đề, nở một nụ cười mị lạc chúng sinh: “Tướng quân quả nhiên thông minh hơn người, nếu như đã đoán được, vậy thì còn chờ gì mà không đi điểm binh khiêu chiến, đến nơi, liền lập tức phái quân chiếm lĩnh thung lũng Bắc sơn.
Vu Thức Vy nghe xong, ánh mắt sáng lên, liền lập tức hiểu thông suốt. Hắn là muốn nàng đánh đòn phủ đầu, trước tiên chiếm lĩnh phía bắc, cho dù Vu Nhậm Hoằng muốn bày Hôn thiên ám địa trận , cũng vô phương mượn sức gió mà tản khói đen bay đi, chỉ cần quân của nàng chiếm đóng được thung lũng Bắc sơn, vậy thì hắn sẽ không có nào mà bày trận, đến lúc đó liền có thể giải quyết được vấn đề.
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy buông khỏi tay y phục vẫn còn chưa may xong, nhanh chóng đội khôi giáp vào, cầm lấy trường thương, đi thẳng đến quân trướng của Nguyên soái, nói: “Nguyên soái, Mạt tướng xin được phép xuất binh”
Cố Ngọc không ngờ rằng Vu Thức Vy lại chủ động xin được xuất chiến, do dự một lúc, trầm giọng nói: “Vu Tướng quân tại sao lại bỗng nhiên muốn xuất binh? Đã có nắm chắc được phần thắng trong tay?”
Vu Thức Vy trả lời: “Nguyên soái, thế sự vô thường, thắng bại Mạt tướng cũng không dám nói chính xác, nhưng nhất định có thể phá được hôn thiên ám địa trận của địch quân, làm giảm khí thế của bọn chúng, lấy lại quân uy đã mất của ta!”
Cố Ngọc biết nàng nói lời luôn lưu lại ba phần, trong lòng đã rõ ràng, nàng ta ắt nắm chắn tám phần, cũng không tiếp tục chần chừ, lấy ra quân lệnh nói: “Vu Tướng quân nghe lệnh”
“Có mạt tướng!”
“Bổn soái ra lệnh ngươi xuất binh khiêu chiến!”
“Mạt tướng tuân lênh!”
Hỏa Long quan
Vu Nhậm Hoằng đang nghiên cứu hai mươi tám tinh tú, dự định tiếp theo sẽ luyện ngũ hành tương khắc trận lại đối phó Vu Thức Vy,đang định phân phó chúng tướng sĩ đến thao trường luyện trận, liền nhìn thấy một tiểu binh vội vàng tiến vào: “Báo~ tướng quân, địch quân đến khiêu chiến!”
Vu Nhậm Hoằng đáy mắt bỗng run lên, có chút buồn cười, nói: “Là đám rùa rút cổ đó sao, bổn tướng khiêu chiến cả ba ngày nay đều không dám ứng chiến, hôm nay lại lên cơn? Đúng rồi, là ai đến khiêu chiến, có bao nhiêu binh mã?”
“Hồi bẩm tướng quân, là Tiên phong nữ tướng quân của Đại Vân – Vu Thức Vy! Mang theo khoảng ba vạn đại quân”
“Vu – Thức – Vy!”
Khóe miệng Vu Nhậm Hoằng bỗng nhếch lên, cười lạnh nói: “Ả đến rất đúng lúc!”
Ước chừng hai khắc sau, Vu Nhậm Hoằng mang theo một vạn tinh binh đi đến chiến trường, nhìn về phía đại quân phía sau Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Binh không cần nhiều, quan trọng là có hữu dụng hay không, một vạn tinh binh của hắn ta, được tuyển chọn kỹ lưỡng, lấy một địch ba, ngày hôm nay hắn nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ đại quân của nàng.
Vu Thức Vy từ xa đã nhìn thấy ánh mắt xem thường của Vu Nhậm Hoằng, gương mặt trắng nõn như tuyết bỗng hiện ra ý cười, lông mày như họa, mục như thu thủy: “Vu Nhậm Hoằng, nhiều năm không trở về nhà, làm chó săn cho Tây lương cảm giác thế nào?”
Vu Nhậm Hoằng nghe nàng vừa mở miệng đã sỉ nhục hắn, sắc mặt lập tức tối sầm, nổi giận nói: “Vu Thức Vy, ngươi đúng là kẻ điên , một ả tiện nhân thủ đoạn tàn độc, ngươi giết chết phụ mẫu, vậy mà còn mặt mũi ở đây cùng ta nhắc đến chứ nhà!”
Vu Thức Vy mỉm cười ma mị: “Tại sao lại không dám nhắc tới? Thân mẫu của ta từ nhỏ đã ngược đãi ta, chết không đáng tiếc, đích mẫu năm lần bảy lượt hại ta, trộm gà không thành lại mất đi nắm thóc, đem bản thân đưa vào thiên lao, phụ thân chỉ vì một đạo thánh chỉ, liền phái thị vệ bên cạnh ám sát ta, tất cả các ngươi đều là kẻ thù của ta, ta tất nhiên có thù báo thù, có oán báo oán!”
Vu Nhậm Hoằng cắn chặt răng: “Đủ rồi, Vu Thức Vy, ngươi căn bản không phải là người của Vu gia ta, ngươi là người của Bách lý gia, Vu gia ta cho dù không đối xữ tốt với ngươi, nhưng suy cho cùng đã dưỡng dục ngươi, vậy mà lại nuôi ra được một kẻ vong ân phụ nghĩa như ngươi, hơn một trăm mạng người của Đường gia, biết bao nhiêu mạng người của Vu gia, đều là một tay ngươi hãm hại, hôm nay, bổn tướng nhất định phải thay trời hành đạo, giết đi kẻ tiện nhân tộc ác tày trời như ngươi!”
Vu Thức Vy nhàn nhạt mỉm cười, bình thản ung dung nói: “Cứ việc ra tay, bổn tướng quân cùng ngươi so tài cao thấp, đến lúc thua rồi, đừng khóc mà xin tha mạng!”
Vu Nhậm Hoẳng bị những lời của nàng làm cho phát điên, trong lúc tức giận, hai chân liền nẹp vào bụng ngựa, nắm lấy ngân thương mà lao về phía Vu Thức Vy.
Lúc này đây, Lưu phó tướng quân bên cạnh Vu Thức Vy đột nhiên đề nghị: “Tướng quân, không bằng để Mạt tướng cùng hắn nghênh chiến!”
Vu Thức Vy nghĩ một lúc, liền nói: “Được, đối phương thủ đoạn âm hiểm, thường dùng ám khí, Lưu phó tướng quân thận trọng một chút!”
Lưu phó tướng quân cung kính nói: “Tuân lệnh”
Dứt lời, liền nẹp vào bụng ngưa, tay cầm song chùy, xông thẳng về phía trước.
Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy là phó tướng cùng hắn nghênh chiến, lập tức có chút tức giận, một bên động thủ, một bên mỉa mai nói: “Ngươi tốt nhất vẫn là lui ra, đợi một lúc nữa trường thương của bổn tướng không có mắt, giết đi ngươi, lúc đó có hối hận cũng đã muộn!”
Mục tiêu ngày hôm nay của hắn chính là Vu Thức Vy, hoàn toàn không muốn lãng phí thời gian với đám tiểu tốt này, vô duyên vô cớ mà tiêu hao thể lực của bản thân!
Nhưng hắn lại không biết được Vu Thức Vy suy nghĩ như thế nào, nàng nói với Lý phó tướng phía sau lưng: “Lý phó tướng, nếu như Lưu phó tướng chiến bại, ngươi liền thay thế hắn, cùng Vu Nhậm Hoằng tiếp tục ngênh chiến, dùng chiến thuật sa luân, đợi đến khi hắn sức cùng lực kiệt, chúng ta liền trực đảo hoàng long(1), nhất cử tiêu diệt bọn chúng!”
Lý phó tướng chấp tay nói: “Đúng là diệu kế, mạt tướng lập tức đi thay cho cho Lưu phó tướng!”
Lưu phó tướng lúc này đây đang dần mất sức, phát giác được Vu Nhậm Hoằng võ nghệ cao cường, quả thật không phải là đối thủ của hắn, đang lo âu không biết phải giành phần thắng như thế nào, ngay lúc này, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng chân ngựa: “ Lưu phó tướng, để ta!”
Lưu phó tướng tính tình có chút hiếu thắng, tưỡng rằng Vu Thức Vy nhìn thấy hắn sắp đại bại, cho nên liền phái Lý phó tướng đến yểm trợ hắn, trong lòng có chút không phục, liền nói: “Chỉ là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, chẳng làm nên khí hậu gì, Lý phó tướng ngươi chỉ cần đứng đó nhìn, bổn phó tướng lập tức sẽ lấy đầu của hắn ta!”
Lý phó tướng sảng khoái cười to một tiếng: “Lưu huynh, đây là lệnh của tướng quân, quân lệnh như sơn, huynh muốn làm trái sao?”
Cái gì?
Quân lệnh? Lưu Phó tướng bỗng nhìn về phía Vu Thức Vy, giữa đường đổi binh, nàng ta là có ý gì?
Trong lúc do dự, Lý phó tướng đã cùng Vu Nhậm Hoằng động thủ, đao quang thương ảnh, hừng hực khí thế!
Lưu phó tướng thúc ngựa chạy về bên cạnh Vu Thức Vy, có chút không cam lòng mà nói: “Tướng quân, Mạt tướng đang đánh đến lúc cao trào, tại sao giữa đường lại muốn đổi binh?”
Vu Thức Vy biết trong lòng hắn không phục,trấn an nói: “Lưu phó tướng không cảm thấy chờ đến khi Lý phó tướng đem sức lức hắn hao tốn hết, ngươi liền đi thắng hắn, không phải càng thú vị hơn sao? Giữa việc khắp người mang đầy thương tích thua trận, và nhẹ nhàng mà chiến thắng, liền nhìn xem ý muốn của Phó tướng quân!
Lưu phó tướng không ngốc, tất nhiên nghe ra được Vu Thức Vy muốn dùng chiến thuật xa luân, không khỏi nói: “Mưu kế này có chút bỉ ổi, sẽ khiến người đời chế nhạo thắng mà không chiến”
“Thắng mà không chiến? Hahaha” Vu Thức Vy ngửa mặt lên trời mà bật cười, trong nụ cười mang theo cả một sự cuồng ngạo không ai có thể trói buộc: “Công thanh khô cốt, thắng làm vua thua làm giặt, thứ chúng ta cần không phải là quang minh lỗi lạc thắng, mà là đem tổn thất giảm xuống mức thấp nhất, dùng ít mạng sống của binh sĩ nhất để có thể thắng trận chiến này, mới gọi là hoàn mỹ”
Một quân sư thành công không phải là bản thân đã chiến thắng được bao nhiêu trận, mà là mỗi trận chiến có hay không bảo vệ tốt binh lính của mình, khiến binh sĩ có thể sống mà quay trở về!
Thương binh như con không phải chỉ là lời nói suông, nếu như bất chấp hậu quả, bất kể nhân mạng, chỉ vì chiến thắng, đó mới gọi là thắng mà không chiến !
Trận chiến lần trước bởi vì hôn thiên ám địa trận, đã chết đi hai vạn binh sĩ, nàng thật sự vô cùng tiếc hận, cho nên lần này, tuyệt đối không thể để tổn thất nhiều tướng sĩ như vậy được nữa!
Chỉ một vài lời nói, liền khiến Lưu phó tướng tâm can chấn động, phát giác mình sống mấy chục năm, suy nghĩ cũng không thông thấu bằng một tiểu cô nương, nói thật tâm, Hoàng thượng sai hắn làm phó tướng cho một nữ tữ, trong lòng hắn từ trước nay chưa bao giờ cảm thấy phục, nhưng sau khi cùng nàng kề vai sát cánh chiến đấu, nàng văn thao võ lược, tính cách cùng phẩm đức của nàng, quả thật đã khiến cho hắn tâm phục khẩu phục!
(1) Lập tức xông vào bên trong đánh bại kẻ địch