Trên yến hội ở tiền sảnh vương phủ, hoàng đế phát hiện Thượng Quan Diệp đã ra hậu viện rất lâu mà chưa thấy quay lại. Hàn Giang Nguyệt, Thượng Quan Cửu U và công chúa Tĩnh Văn cũng không biết đã rời đi lúc nào. Điều này thật kì lạ, hoàng đế bèn nói với Lục An: “Ngươi ra hậu viện xem thử sao lão bát còn chưa quay lại, chẳng lẽ say đến bất tỉnh ở đâu rồi sao?”
Thái hậu cũng quan tâm nói: “Phải đấy, dẫn thêm vài người đi tìm xem. Nếu là say thật thì đưa về phòng đi.”
Lục An vâng lệnh đi ra hậu viện, lúc rẽ vào hành lang dẫn đến hậu viện thì bắt gặp Vu Thức Vy và Thượng Quan Cửu U đang một trước một sau đi đến, bèn cười nói: “Nô tài tham kiến công chúa, tham kiến vương gia.”
Vu Thức Vy cười hỏi: “Công công không cần đa lễ, không biết công công đang đi đâu vậy?”
Lục An thở dài có chút buồn cười nói: “Chúng nô tài đang đi tìm Đoan Vương điện hạ. Vừa rồi điện hạ nói cần đi ngoài nhưng đến giờ vẫn chưa quay lại. Hoàng thượng lo lắng điện hạ say bất tỉnh ở đâu đó nên lệnh cho nô tài đi tìm.”
Vu Thức Vy bật cười, chỉ tay về hướng căn phòng mà Đường Sùng Diễn đang đứng canh gác: “Không phải say bất tỉnh đâu, ở bên kia kìa. Lúc ta từ hỉ phòng đến đây có nhìn thấy vương gia và trưởng tỷ của ta cùng vào phòng ấy, cũng không biết là vào làm gì nữa, công công có thể đi xem thử.”
“Vâng, đa tạ công chúa.”
Vy Thức Vy mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại nhìn Thượng Quan Cửu U đứng phía sau, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Nàng chẳng nói chẳng rằng mà tự mình đi về phía tiền sảnh.
Sau khi nhận thấy ánh mắt của nàng, mặt Thượng Quan Cửu U cũng trở nên lạnh lẽo, ánh mắt lóe lên sự bực bội, nghiến răng ken két nói: “Hừ, tưởng bổn vương thèm muốn nàng lắm chắc. Nếu không nhờ bổn vương vừa hay có thuốc giải thì nàng cứ đợi hiến thân cho bổn vương đi. Hừ, chẳng phải chỉ là hôn môi nàng một chút, kiếm ít tiền lãi thôi à, nàng còn lườm nguýt kiểu ấy là sao? Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, làm ơn mắc oán mà.”
Trong phòng truyền ra tiếng rên yêu kiều của nữ tử, tiếng thở dốc của nam nhân tạo nên từng âm thanh ướt át nóng bỏng. Những âm thanh ấy lúc có lúc không rơi vào tai Đường Sùng Diễn. Hắn ngồi ngoài cửa phòng, đau khổ dùng tay ôm lấy đầu, ôm lấy tai, không nghe, không thấy...
Bên trong là nữ tử hắn đã thích từ nhỏ đến lớn, giờ khắc này nàng ấy lại đang hầu hạ dưới thân một nam nhân khác. Hắn đã từng tưởng tượng dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp của nàng ở dưới thân hắn khi nàng gả cho hắn, nhưng hiện giờ... Hoa Nhi... Hoa Nhi... sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Lục An là người lão làng trong cung, đi theo hoàng thượng nhiều năm, lúc hoàng thượng thị tẩm thì lão đều phải đứng ngoài hầu, lão là người hiểu nhất những chuyện nam nữ này. Vậy nên còn chưa đi đến gần gian phòng nọ mà đã nghe thấy những âm thanh kia, lão liền biết ngay trong phòng có chuyện gì.
Lão đưa tay ra ngăn cản những tiểu thái giám phía sau rồi đến gần Đường Sùng Diễn đang ôm đầu ôm tai ngồi dưới đất, lão mấp máy môi nhưng cuối cùng không lên tiếng mà khẽ hé mở cửa sổ để nhìn xem tình hình bên trong. Vừa nhìn xong sắc mặt lão liền thay đổi, vội vàng đóng cửa sổ, lặng lẽ dẫn các tiểu thái giám rời đi.
Đường Sùng Diễn cuối cùng cũng tỉnh táo khỏi nỗi đau khổ. Lúc hắn mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Lục An đang vội vã dẫn các thái giám rẽ vào hành lang dẫn đến tiền sảnh, trong lòng hắn liền biết không ổn, muốn đứng lên đuổi theo nhưng đã muộn.
Lục An vội vàng quay trở lại yến hội, bí mật bẩm báo chuyện này cho hoàng đế. Hoàng đế giận đến trán nổi gân xanh, thấp giọng mắng: “Khốn kiếp! Đúng là khốn kiếp!”
“Hoàng thượng, chuyện này nên làm sao đây ạ?”
“Còn có thể làm sao nữa, nói với mọi người là tân lang uống say nên đã đưa về động phòng. Trẫm và thái hậu phải về trước.”
Lục An gật đầu, lập tức đi đến giữa yến hội, cao giọng thông báo: “Các vị khách quý, Đoan Vương đã uống say, hiện giờ đã đưa về động phòng. Hoàng thượng và thái hậu cũng đã mệt, muốn di giá về cung, các vị cung tiễn thánh giá đi.”
Mọi người cũng đã ăn uống đầy đủ, nghe đến chuyện hoàng thượng và thái hậu muốn rời đi thì trong lòng cũng biết yến tiệc đến đây là kết thúc bèn lục tục đứng dậy đưa tiễn thánh giá. Họ đồng thanh hô: “Cung tiễn hoàng thượng, cung tiễn thái hậu, cung tiễn hoàng hậu.”
Hoàng đế đứng dậy, bực dọc nhìn Thục phi, nói nhỏ: “Nàng ở lại, ra hậu viện xem thử đi.”
Nói xong, hoàng đế cùng rời khỏi với thái hậu và hoàng hậu. Vu Thức Vy đích thân tiễn thái hậu lên xe phụng loan, nói thêm vài câu hỏi han thân thiết mới thôi.
Vu Vinh Mỹ và Vu Vinh Nhược đuổi theo đến nơi. Vu Vinh Mỹ cười hỏi: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta phải về rồi sao?”
Vu Thức Vy gật đầu: “Ừ, hai muội về trước đi, ta còn phải đi tìm trưởng tỷ. Nói với Hàm Yên và Tiểu Ninh, chút nữa ta sẽ về.”
Vu Vinh Nhược ngoan ngoãn đáp: “Vâng, công chúa.”
Nàng nhìn hai người lên xe ngựa, Hàm Yên và Tiểu Ninh cũng vẫy tay tạm biệt nàng. Lúc này xe ngựa mới lăn bánh rời khỏi tầm mắt Vu Thức Vy.
Sau khi họ đi, sắc mặt Vu Thức Vy liền âm trầm. Nàng xoay người kéo một con ngựa không biết là do ai buộc vào gốc cây bên cạnh, xoay người leo lên ngựa đi về phía phủ Mẫn Thân Vương, trong lòng thầm nhủ: Hàn Giang Nguyệt, Giang Nguyệt, huynh phải đợi ta.
Phủ Mẫn Thân Vương.
Trong phòng ngủ, Hàn Giang Nguyệt chỉ mặc một chiếc quần dài, cả người ngâm trong thùng đá để sự lạnh lẽo từ đá áp chế tình dục càng lúc càng mãnh liệt trong người y. Chỉ là khi thời gian dần trôi, số đá này cũng không còn tác dụng mấy nữa, hiện giờ càng lúc y càng cảm thấy bản thân sắp không kiên trì nổi nữa.
Cẩm Thư đứng một bên phe phẩy quạt, cười trên nỗi đau người khác, chẳng có chút gì sốt ruột cho vương gia nhà mình mà chỉ tùy tiện nói: “Ta nói này vương gia, người đừng miễn cưỡng nữa. Ta đã chuẩn bị mười cô nương ở bên ngoài cho người rồi, người đừng đè nén nữa, thoải mái hưởng thụ tốt biết bao nhiêu.”
“Cút!”
“Vương gia, mười cô nương này là do ta lựa chọn rất cẩn thận đấy, đều là những nữ tử nhà lành, tuyệt đối trong sạch. Sau khi người giải độc rồi có thể nạp về làm tiểu thiếp.”
“Cút!”
“Vương gia, ta biết người sắp nhịn hết nổi rồi, người đừng có vì giữ mình mà chết, thật sự không đáng đâu.”
“Cút đi!”
Trong phòng truyền đến tiếng hét ầm trời lần thứ ba khiến cho cả phòng rúng động. Cẩm Thư bị dọa giật mình, đánh rơi luôn cả quạt, tay vỗ lên ngực tự trấn an: “Vương gia, người thật sự dọa chết thuộc hạ rồi, cút thì cút, dù sao người chết rồi ta cũng không khóc tang cho người đâu.”
Đáy mắt Cẩm Thư chứa đầy lo lắng đi ra ngoài, trong lòng hắn thật ra đã rất sốt ruột rồi. Vương gia không chịu dùng những nữ tử đó thì phải làm sao? Đúng rồi, Vu Thức Vy, trói nàng ta đến, vương gia nhất định sẽ không từ chối.
Lúc đang muốn bảo Lộc Nguyệt đi bắt trói Vu Thức Vy thì lại thấy một bóng người y phục đỏ đang vội vàng chạy đến. Có lẽ chạy quá vội nên tóc tai có chút rối loạn, trang sức trên đầu cũng rơi ra, chạy đến thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu.
Vu Thức Vy chạy đến trước mặt Cẩm Thư, thở đứt quãng nói: “Hàn Giang Nguyệt đâu? Người đâu rồi?”
Cẩm Thư bị dáng vẻ này của Vu Thức Vy dọa đến ngơ ra, sau đó thất thần chỉ vào phòng Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy không nói lời nào liền xông vào phòng.
Cẩm Thư tỉnh táo lại xong trong mắt liền hiện ra vẻ mừng rỡ. Thuốc giải đến rồi... ha ha... thuốc giải đến rồi, vương gia giữ được mạng rồi.
Vu Thức Vy vội vã vào phòng, lớn tiếng gọi: “Hàn Giang Nguyệt, huynh đang ở đâu?”
Hàn Giang Nguyệt sau khi nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt liền sáng lên, như có từng chùm pháo hoa nổ ra trong mắt, nhưng sau đó chúng lại tắt ngóm. Xem đi, y bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi, Vy Nhi hiện giờ còn đang ở yến hội, sao có thể đến đây được.
“Hàn Giang Nguyệt, rốt cuộc huynh đang ở đâu?”
Vu Thức Vy lòng như lửa đốt lại cất tiếng gọi, nàng vội vã tìm khắp nơi trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Hàn Giang Nguyệt trong thùng tắm.
Hàn Giang Nguyệt ngơ ngác nhìn Vu Thức Vy thật sự xuất hiện, y kinh ngạc trố mắt: “Vy Nhi, thật sự là muội sao?”
Nói rồi y thấy cả người chấn động, cảm giác khô nóng trong người khó khăn lắm mới tạm áp chế được lại lần nữa dâng trào, thiêu rụi chút lí trí còn sót lại của y.
Y nhanh chóng ra khỏi thùng tắm, bế bổng Vu Thức Vy đi về phía giường, trong miệng còn lẩm bẩm: “Vy Nhi, ta trúng chút độc, chúng ta giải độc đi được không?”
Vu Thức Vy vốn đang muốn nói nàng có thuốc giải, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì môi đã bị Hàn Giang Nguyệt chặn lại. Căn bản còn chưa đi đến bên giường, y đã đè nàng lên bàn, gấp gáp cởi y phục của nàng: “Vy Nhi, xem như ta có lỗi với muội.”
“Giang Nguyệt, huynh nghe ta nói...” Vu Thức Vy muốn nói lần nữa nhưng lại bị y hôn tới. Nụ hôn như mưa rền gió cuốn xông đến, y đè lên người nàng, động tác gấp gáp và mạnh mẽ, muốn chiếm lấy hết mọi thứ của nàng.
Vu Thức Vy giãy giụa kịch liệt, giơ tay lên tát vào mặt y, hét lên: “Hàn Giang Nguyệt! Huynh tỉnh táo lại một chút! Ta có thuốc giải, ta có thuốc giải đây!”
Hàn Giang Nguyệt dụi đầu vào cổ nàng, thở dốc nói: “Muội chính là thuốc giải!”