Một lúc sau, Hoàng đế cầm ngân lượng trong tay của Lục An lên, đập mạnh xuống bàn trước mặt, mạnh tới nỗi chum rượu và tách trà đổ đầy xuống bàn. Ánh mắt uy nghi nhìn một lượt đại điện, cuối cùng rơi trên người Vu Vinh Hoa, mỗi câu mỗi chữ nói ra, đáng giá nghìn vàng: “trưởng nữ của Vu thị, cấu kết với cung nữ hãm hại thứ nữ, độc ác vô cùng, tội không thể tha, bây giờ tước đi thân phận trưởng nữ, xuống tóc xuất gia, đày tới Thanh Liên tự, đến chết cũng không được phép ra ngoài”.
Một lời thánh dụ nói ra liền đẩy Vu Vinh Hoa từ trên thiên đang rơi xuống địa ngục, từ một trưởng nữ cao cao tại thượng trở thành tiểu ni cô của Thánh Liên Tự.
Trong lòng mọi người đều kinh ngạc tới mức khó có thể dùng từ ngữ để hình dung. Bởi vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, khiến bọn họ không thể nào đoán trước được. Khôi phục tinh thần, quần thần sợ hãi vội vàng quỳ xuống “Xin bệ hạ bớt giận”.
Vu Vinh Hoa ngồi sụp xuống đất, giống người mất hồn, thần thờ nhìn về phía trước, rất nhanh có hai ngự tiền thị vệ bước tới, dẫn ả đi, suốt cả quá trình áp giải ả không có một chút phản ứng nào, giống hệt như một cái xác biết đi, sợ hãi không nói lên lời.
Khi Thục Quý phi kịp phản ứng lại, Vu Vinh Hoa đã bị giải đi không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Bà ta giống như phát điên lên, đi tới phía trước của hoàng đế, nhào người xuống dưới chân hoàng thượng, khóc tới mức không còn dáng vẻ của một quý phi, nói: “Hoàng thượng, không thể được, có người muốn hãm hại Hoa nhi, là Vu Thức Vy, là ả tiện nhân đó, là cô ta hãm hại Hoa nhi”.
Mãi cho tới khi Hoàng hậu từ đầu tới cuối không nói gì cũng quỳ xuống, mở miệng cầu xin: “Hoàng thượng, thần thiếp thấy trong này còn nhiều điểm nghi vấn, vẫn nên điều tra cho kĩ, tránh vu oan cho người vô tội”.
Hoàng đế một chân đạp Thục Quý phi ra, không vui nhìn hoàng hậu, phẫn nộ nói: “Đủ rồi, ai còn dám cầu xin cho nó, luận tội thông đồng, không cần nói nữa”.
Nói xong, hoàng đế dứng dậy rời đi, Lục An vội vàng cất cao giọng lên hô: “Tan tiệc”, rồi cũng nhanh chóng đi theo.
Trước mặt Hoàng hậu và Thục Quý phi đột nhiên tối sầm lại, ngã xuống đất ngất lịm đi.
Yến tiệc hỗn loạn, phân tán, trong lòng mọi người cũng cảm thấy phức tập, không biết phải nói như nào.
Đợi cho tới khi mọi người đi hết, trong điện chỉ còn lại sáu người là Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt, Hách Liên Thành, Thẩm Thủy công chúa, Thượng Quan Diệp và Bát công chúa.
Bát công chúa chạy tới, cười vui vẻ nắm lấy cánh tay của Vu Thức Vy nói: “Vu tỷ tỷ, ban nãy thật sự dọa chết muội rồi, muội còn cho rằng tỷ sẽ gặp rắc rối cơ”.
Vu Thức Vy khẽ mỉm cười với nàng nói: “Mong công chúa yên tâm, thần không sao”.
Thẩm Thủy công chúa cũng đang bước nhanh về phía nàng, sắc mặt u ám, lửa giận trên người bừng bừng. Khi đi tới trước mặt nàng, chẳng nói chẳng rằng, liền tặng cho nàng một cái bạt tai thật mạnh: “Vu Thức Vy, thủ đoạn của người quả là thâm hiểm”.
“Chát” một tiếng, mặt Vu Thức Vy bị đánh lệch sang một bên, Bát công chúa thờ người “Thẩm Thủy công chúa, sao ngươi lại đột nhiên đánh người vậy hả?”.
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt lạnh như băng, đáy mắt gợn sóng, trên trán gân xanh nổi hết lên “Thẩm Thủy công chúa, ngươi có biết mình sẽ phải trả giá như nào cho cái tát này hay không?”.
Nói xong, hắn giơ một tay lên nắm lấy tay của Thẩm Thủy công chúa, bẻ mạnh một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên, cánh tay của Thẩm Thủy công chúa bỗng chốc bị bẻ gãy, hình thành một tư thế vặn vẹo vô cùng kỳ dị.
“A~”cả cung điện vang lên tiếng hét chói tai vô cùng thảm thiết của Thẩm Thủy công chúa, giống như một mũi tên sắc nhọn xuyên thủng không gian, khiến cho những con chim xung quanh bay toán loạn. Cơn đau dữ dội khiến cho nàng ta ngã xuống đất, đau tới mức cuộn tròn người lại, khuôn mặt như hoa nhăn lại, trở lên nhăn nhó trông vô cùng dữ tợn.
Hách Liên Thành và Thượng Quan Diệp đều ngạc nhiên tới mức con ngươi co rút lại, bọn họ căn bản không ngờ rằng Hàn Giang Nguyệt lại ra tay thâm độc đến như vậy, nói ra tay liền ra tay, một chút kiêng nể cũng không có.
Hai người vội vàng đỡ Thẩm Thủy công chúa đang giãy giụa trên mặt đất dậy, Hách Liên Thành hùng hổ trừng mắt nhìn Hàn Giang Nguyệt “Hàn Giang Nguyệt, ngươi lại dám đả thương công chúa nước chúng ta, ngươi thực sự cho rằng ngươi muốn làm gì thì làm coi trời bằng vung hay sao?”.
Sắc mặt Hàn Giang Nguyệt vẫn tràn đầy phẫn nộ “Ở nước các ngươi là công chúa, nhưng ở chỗ ta, ngay cả một cọng rơm cô ta cũng không bì nổi, các người còn dám ở bữa tiệc gài bẫy hãm hại nàng, ngay cả có thể trở về đợi tới khi các người phải trả giá e là cũng không trả nổi đâu”.
Hách Liên Thành tức tới mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàn Giang Nguyệt, ngươi đừng có mà kiêu căng, thù ngày hôm nay, Hách Liên Thành ta nhất định sẽ báo”.
“Được thôi, trước hết nếu ngươi vẫn còn giữ được cái mạng sống này đến báo thù, thì bổn vương ta đây sẽ không để ý mà đợi ngươi tới đâu”.
“Thẩm Thủy, chúng ta đi” Hách Liên Thành và Thượng Quan Diệp đưa Thẩm Thủy công chúa nhanh chóng rời khỏi. Trước khi đi tới cửa, Thượng Quan Diệp ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nhìn Vu Thức Vy một cái, ánh mắt chứa đầy sự thâm độc, dường như muốn nói rằng chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu.
Vu Thức Vy nhìn ánh mắt âm thầm tính kế của hắn, chỉ đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai, ta sẽ đợi!
Cho tới khi bọn họ đi xa rồi, Bát công chúa lo lắng hỏi: “Vu tỷ tỷ, mặt tỷ sao rồi?”.
Mặt bên trái của Vu Thức Vy hằn năm ngón tay sưng đỏ, có thể thấy Thẩm Thủy công chúc sử dụng lực mạnh như nào, chỉ nghĩ tới dáng vẻ hung hăng ngang ngược của Thẩm Thủy công chúa kia, bát công chúa liền thấy tức giận trong lòng: “Hoàng thúc, người nên phế luôn đôi tay đó của cô ta mới đúng, ta lúc nãy nhìn không thuận mắt cô ta chút nào, thật là một con người quá nham hiểm cũng quá độc ác mà”.
Hàn Giang Nguyệt đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang sưng đỏ lên kia của Vu Thức Vy, giơ tay lên nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay áp mặt nàng, ánh mắt lo lắng hỏi: “Rất đau sao? Còn tức giận nữa không?”.
Vu Thức Vy dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt nhỏ vừa đúng một bàn tay. Lúc Hàn Giang Nguyệt đưa lòng bàn tay áp lên mặt nàng, lại chẳng nhìn rõ khuôn mặt nàng nữa. Nhiệt độ ấm áp của bàn tay khiến Vu Thức Vy có chút ngại ngùng, lông mi không được tự nhiên mà rủ xuống, vội vàng thoát khỏi bàn tay của chàng nói: “Vương gia, thần thiếp không sao”.
Hàn Giang Nguyệt lại giữ chặt khuôn mặt của nàng một lần nữa, không nhịn được việc nàng luôn né tránh mình, nói: “Nàng không đau, nhưng ta đau, ở chỗ này đau”.
Một bàn tay của chàn đặt lên tim mình, trong ánh mắt không có chút giễu cợt nào, vẻ mặt nghiêm túc không thể nào nghiêm túc hơn được nữa. Trong đôi mắt lấp lánh trong veo tràn đầy tình cảm lưu luyến dạt dào, biến thành hàng ngàn hàng vạn dây leo, từng chút từng chút một quấn chặt lấy nàng, cứ vậy cho tới khi nàng không thể nào chạy trốn được nữa.
Trái tim của Vu Thức Vy đập mạnh liên tục, nàng chưa bao giờ có khoảng khắc nào như vậy, nàng cảm thấy trong cơ thể mình như có thêm một trái tim nữa vậy. Trong nháy mắt, nàng gần như cảm thấy Hàn Giang Nguyệt đứng đối diện, cũng đang nghe thấy nhịp đập trái tim của nàng, một lúc rồi lại một lúc nữa, cứ vậy mãi mà không dừng lại.
Vu Thức Vy ngạc nhiên, vội vàng đẩy tay của chàng ra, lùi về sau một bước, giả vờ bĩnh tĩnh, nói: “thần thiếp đa tạ vương gia đã quan tâm”.
Bát công chúa đứng bên cạnh nghe mà nổi hết cả da gà, bĩu môi nói: “Ai ya, ai ya ya, thật là quá quá quá quá buồn nôn rồi, quả là không thể tiếp tục nhìn được nữa mà, ta đi vẫn chưa được sao? Thật là, muốn người khác đi thì cứ trực tiếp nói là được rồi, làm gì cứ đứng trước mặt người khác khanh khanh ta ta vậy chứ, thật là quá đủ rồi đó”.
Bát công chúa vừa đi vừa lầm bầm rời khỏi Phi Hồng Điện, Vu Thức Vy liền cuống cuồng, nhanh chóng đuổi theo :”Đợi ta với”.
Nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị Hàn Giang Nguyệt chặn lại, nói: “Vy nhi, nàng lại muốn tiếp tục trốn ta nữa sao?”.
Sắc mặt của Vu Thức Vy được bao phủ bởi một sự lạnh lùng, sự sợ hãi trong lòng sớm đã bị nàng giấu đi không còn thấy đâu nữa, nàng nói: “Vương gia, vừa rồi ngài làm như với Thẩm Thủy công chúa và Hách Liên Thành, đã chọc giận Hách Liên Thành rồi, bây giờ ngài vẫn nên tập trung suy nghĩ làm thế nào để đối phó Hách Liên Thành đi, vị Tam Đường công tử đó không phải người dễ đối phó đâu, ngài vẫn nên chú ý hắn thì tốt hơn”.
Hàn Giang Nguyệt ngược lại không mấy quan tâm cho lắm, nói: “Những tên đó không quan trọng bằng nàng, bổn vương không có rảnh mà đi quan tâm tới bọn chúng”.
Vu Thức Vy nhìn chàng không để ý như vậy, trong lòng có chút lo lắng, có một vài lời chưa kịp suy nghĩ kĩ đã vội vàng nói ra khỏi miệng: “Ngài không quan tâm lẽ nào mặc cho bọn họ tấn công lại sao? Ngài lẽ nào không sợ tôi lo lắng hay sao?”.
Lời vừa nói ra, cả Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt đều thẫn thời, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Vu Thức Vy là sự tức giận bản thân, tự giận chính mình trong lúc cấp bách lại đem những lời giấu kín trong lòng nói ra. Trong mắt Hàn Giang Nguyệt lại là sự vui mừng khôn xiết, nói: “Vy nhi, nàng quả nhiên là có quan tâm tới ta”.
Chàng đột nhiên đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Vu Thức Vy, đôi môi hồng của chàng liền đặt lên cánh môi anh đào của nàng mà không hề báo trước, hôn mạnh lên đó, còn phát ra một tiếng động không hề nhỏ.
Vu Thức Vy chỉ cảm thấy đầu ong ong một lúc rồi trở lên mông lung, ánh mắt thẫn thờ nhìn chàng, đầu óc trống rỗng, giống như hoàn toàn không có phản ứng nào với chuyện vừa rồi. Đến khi phản ứng lại, mặt của nàng nóng lên, cúi thấp đầu xuống nhìn đi nơi khác, có chút luống cuống nhéo tay mình, ngại ngùng nói: “Cái đó….Vương gia đi đường cẩn thận, thần thiếp….thần thiếp xin phép đi trước”.
Nói xong giống như đang trốn chạy như bay ra khỏi Phi Hồng điện, hành động đáng yêu như vậy khiến Hàn Giang Nguyệt được một trận cười. Tình cảm trong lòng càng trở lên sâu đậm hơn, Vy nhi, cái con người này, ta nhất định sẽ không buông tha cho nàng đâu!