“Sanh con trai rồi sao?” Vu Văn Thanh có chút bất ngờ nói.
Gia đinh tiếp tục vui mừng nói: “Đúng vậy, lão gia, sáng sớm hoàng thượng còn hạ chỉ phong làm thế tử, còn phong đại tiểu thư làm trắc phi nữa.”
Mọi người đều sững sờ, một đứa con của thê thiếp lại được phong làm thế tử, chuyện này....thật sự khiến người khác bất ngờ.
Ba người di nương nhìn nhau, tuy không có chút cảm giác tốt đẹp nào đối với Vu Vinh Hoa, nhưng đối với một tiểu sinh linh lại không có địch ý gì, dáng vẻ vui mừng hành lễ với Vu Văn Thanh, “Chúc mừng lão gia lên chức ngoại tổ phụ.”
Đáy mắt Vu Văn Thanh có chút vui mừng, có một ngoại tôn là thế tử, đương nhiên là chuyện tốt rồi.
Chỉ có Vu Thức Vy, nhàn nhạ nhếch khóe miệng, nụ cười có phần kỳ lạ, Thượng Quan Diệp, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải nuôi con của người khác, ta sẽ đợi đến ngày ngươi biết được chân tướng.....
“Phụ thân, đợi đến ngày thứ năm, con và các di nương đi đến Đoan phủ thăm trưởng tỷ.”
Vu Văn Thanh gật đầu, trong ánh mắt có phần thương cảm, “Được, mang theo nhiều chút đồ bổ, Đường Thị và Đường gia sụp đổ, đối với nó đả kích không ít, tuy làm nhiều việc sai trái, nhưng dù sao nó cũng là con của ta, là tỷ tỷ ruột của con.”
“Vâng phụ thân, việc này cứ giao cho chúng con làm.”
Đợi đến ngày thứ năm, vừa sáng sớm Vu Thức Vy đã cho Hàm Yên chuẩn bị lễ vật và thuốc bổ, sau đó dẫn theo ba người di nương đi đến Đoan Vương phủ, Vu Vinh Mỹ cũng được Vu Thức Vy phái người đón đến, cùng nhau đi đến Đoan phủ.
Sau khi đến Đoan phủ, quản gia dẫn đám người Vu Thức Vy đến Vinh Hoa Các.
Vinh Hoa Các ấm áp như mùa xuân, bên trong đốt hai cái lò, sau khi bước vào liền cảm nhận được một luồng khí nóng, có một loại cảm giác như muốn cởi áo khoác bông ra.
Trên giường một người mặc một chiếc áo choàng thổ cẩm màu hồng, ngây ngô dựa vào đầu giường, giống như không nhìn thấy họ, ánh mắt cứ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mặt chậm chạp, sắc mặt không bi thương cũng không vui mừng.
Vân La đang ôm tiểu thế tử, hành lễ với mọi người Vu Thức Vy, “Nô tỳ bái kiến công chúa, bái kiến các di nương.”
“Đứng dậy đi ~”
Vu Thức Vy nhàn nhạ đáp một câu, liền lật chiếc khăn ra, nhìn qua đứa bé sơ sinh nam đang nằm trong chăn mặc một chiếc áo màu đỏ một lượt, đầu của nó nhỏ nhỏ, tóc vừa đen vừa nhiều, làn da vẫn còn vết nhăn chưa nở ra hết, lúc này đang nhắm mắt, ngủ thật ngon. Nhìn thấy bộ dạng đang ngủ say sưa, Vu Thức Vy từ trong đáy lòng nở một nụ cười, sau đó đem Đằng Long Ngọc Giác đã chuẩn bị từ trước bỏ vào người tiểu thế tử, xem như là lễ gặp mặt.
Bất luận thế nào, ân oán giữa người lớn đó là chuyện của người lớn, không liên quan đến con trẻ, Vu Vinh Hoa và Thượng Quan Diệp có thể tán tận lương tâm giết hai đứa con của nàng, nhưng nàng lại không thể nào làm hại những sinh linh bé nhỏ, nếu như nàng nhẫn tâm như vậy, e rằng đứa bé này đã sớm không còn nữa.
Vân La hành lễ, “Nô tỳ thay tiểu thế tử cảm tạ công chúa.”
“Không cần khách sáo.”
Ba di nương cũng đi đến vây lấy, nhìn đứa trẻ sơ sinh trong lòng Vân La, đều cảm thấy thích thú vô cùng, muốn bế lại sợ không bế được, chỉ đứng đó khen ngợi tiểu thế tử không ngớt.
Vu Thức Vy không chịu được nói một câu, “Trẻ sơ sinh còn nhỏ, nhìn xong rồi thì để Vân la bế nó đi ngủ đi.”
Ba người di nương đồng thanh đáp, “Vâng”. Lúc này Vu Thức Vy mới nhìn Vu Vinh Hoa ngây ngô ở trên giường, đi qua đó, ghé vào tai cô ta dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói: “Nếu không muốn ta đem chuyện đứa bé là con của Đường Sùng Diễn nói ra, thì tốt nhất ngồi dậy đi.”
Cái gì?
Ánh mắt vốn dĩ mông lung của Vu Vinh Hoa đột nhiên sững sờ, sau đó tê dại nhìn Vu Thức Vy, sâu trong đáy mắt hiện lên nỗi hoảng sợ tột độ, vội vàng di dời tầm mắt, cúi đầu xuống, dùng âm thanh mà mấy tháng nay chưa từng dùng nói: “Ngươi không được làm hại đứa bé.”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng, “Có phải ngươi cảm thấy bản thân ấm ức lắm không? Ngươi có biết đã từng có một người bị tỷ tỷ của mình chặt đứt tay chân, bỏ vào bình ủ rượu, nhốt mười tám năm, ngươi nói xem là ai ấm ức hơn, hay là ngươi bây giờ ấm ức hơn?”
Vu Vinh Hoa có chút nghe không hiểu lời Vu Thức Vy nói, kỳ lạ nhìn nàng, sau đó lại di dời tầm mắt, nhẹ nhàng nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Ngươi đương nhiên là không hiểu, nhưng chuyện đó không quạn trọng, ngươi chỉ cần nhớ, nếu muốn ta không làm hại tiểu thế tử, vậy thì đừng có làm bộ nữa.”
Ánh mắt Vu Thức Hoa trở nên lạnh lẽo, “Sao ngươi biết được là ta đang làm bộ.”
“Hôm qua ta đã nhìn ra rồi.” Thực ra Ly Hạ sớm đã nói cho nàng biết, Ly Hạ thân ở trong phủ, nên có thể nhìn ra cô ta đang làm bộ hay là điên thật.
Ba người di nương ở cách đó không xa nhìn thấy hai người họ đang thì thào nói chuyện, đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như nhìn thấy cảnh tượng nước và lửa đang dung hòa cùng nhau, cảnh sắc vô cùng kinh dị, hai người này vẫn luôn là kẻ địch mà, tại sao vừa nói tốt thôi liền tốt được rồi?
Vu Vinh Mỹ mặc một bộ thổ cẩm có hoa văn nhỏ màu mật ong, đáy mắt không có sắc màu đó tựa như vừa có kịp phản ứng, cất bước đi qua, ngồi bên giường của Vu Thức Vy, nhẹ giọng nói: “Trưởng tỷ vừa sanh tiểu thế tử, vất vả rồi.”
Vu Thức Vy vừa ý thức được muốn di chuyển tầm mắt, muốn giả ngây ngô, nhưng lại nghĩ đến những lời của Vu Thức Vy, không dám tiếp tục làm bộ nữa, Vu Thức Vy là một người ngay cả da sống cũng có thể lột, có chuyện gì mà cô ta không thể làm chứ.
Cô ta bất đắc dĩ nhếch miệng, nắm lấy tay Vu Vinh Mỹ, ngập ngừng nói: “cảm ơn....cảm ơn muội.”
Ba người di nương nhìn thấy Vu Vinh Hoa đang ngây ngô đột nhiên lại không ngây ngô nữa, vô cùng kinh ngạc, Vân La sau khi trở về cũng nhìn thấy cảnh tượng này, cũng kinh ngạc, vui mừng chạy tới, “Tiểu thư, tiểu thư, người khỏe rồi? Thật sự là quá tốt rồi, quá tốt rồi.”
Vu Vinh Hoa xoa đầu Vân La, gượng cười, “Ta khỏe rồi.”
Thượng Quan Diệp vào cung thỉnh an trở về, mãng bào trên người còn chưa thay, liền đi đến Vinh Hoa Các, sau khi đi vào mới thấy đầy người trong nhà,sững sờ một hồi, nhất là nhìn thấy Vu Thức Vy, quang mang trong đáy mắt càng sáng lên, chỉ trong chớp mắt, hắn ta thu lại tầm mắt, ánh mắt dồn về phía Vu Vinh Hoa, vừa cười vừa đi qua đó, “Hoa Nhi, có mệt không?”
Vu Vinh Hoa lắc lắc đầu, khẽ lộ ra một nụ cười, “Không mệt.”
“Không mệt thì tốt...” Vừa nói Thượng Quan Diệp đột nhiên sững lại, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cảm thấy không tin được, cuối cùng lại trở thành vui mừng, vui mừng nắm lấy tay Vu Vinh Hoa, “Hoa Nhi, nàng...nàng khỏe rồi?”
Vu Vinh Hoa nhẹ nhàng gật đầu, “Ừ, ta khỏe rồi.”
Thượng Quan Diệp kích động ôm lấy Vu Vinh Hoa, chìm đắm trong sự vui mừng.
Vu Thức Vy sớm đã ngồi dậy, đứng một bên, ánh mắt thản nhiên nhìn hai người họ ôm nhau, đáy lòng không có nửa phần giông bão, tĩnh lặng như mặt hồ, một lúc sau, nàng mở miệng nói: “Nếu vương gia đã trở về, vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa, cáo từ.”
Vu Thức Vy nói xong liền đi ra ngoài, liền bị Thượng Quan Diệp gọi lại, “Tĩnh Văn công chúa, có thể nói riêng vài lời được không?”
Vu Thức Vy liếc hắn một cái, thực sự nghĩ không ra giữa hắn và nàng có chuyện gì để nói, “Vương gia nếu muốn hỏi tình hình sức khỏe của trưởng tỷ, xin lỗi, hôm nay ta không có bắt mạch cho tỷ ấy, cho nên cũng không biết được tình hình tỷ ấy ra sao.”
Nói xong, liền nói với các di nương và Vu Vinh Mỹ, “Chúng ta đi”
Nàng thậm chí không có nửa phần ngập ngừng liền quay đầu đi, tựa như một làn khói, tan biến trên đầu ngón tay. Ánh mắt Thượng Quan Diệp trầm xuống nhìn bóng dáng không khoan nhường đó, một lúc sau, tự cười nhạo, sau đó nhìn về phía Vu Vinh Hoa, nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, nói với bản thân, đây mới là nữ nhân mà hắn yêu từ nhỏ đến lớn.
Đến bây giờ hắn vẫn không quên năm đó hắn chơi đùa ở hậu viện của Vu phủ bị một con rắn cắn, trúng độc, trong mơ hồ, là Hoa Nhi đã cứu hắn, hút máu trừ độc cho hắn, sau đó còn cho hắn một cái màn thầu nóng hổi, bàn tay nhỏ bé đó nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn, mềm mại như nước....
Thượng Quan Diệp chìm đắm trong kí ức tuổi thơ, không phát hiện trong lòng hắn ánh mắt ghê tởm của Vu Vinh Hoa, lúc trước cô ta một lòng muốn làm thái tử phí, cho nên mới thích thái tử, còn bây giờ... Đường Sùng Diễn chết rồi, nhưng lại giống như một miếng lạc ấn, mãi mãi khắc sâu trong lòng của cô ta, thứ hắn để lại cho cô, là đứa con duy nhất của hai người, Sùng Diễn, Ta sẽ nuôi nấng con trưởng thành, không ai được tổn thương nó....
Sau khi Vu Thức Vy ra khỏi Đoan phủ, liền cùng với các di nương và Vu Vinh Mỹ lên xe ngựa, Vu Vinh Mỹ cả đoạn đường thần sắc đều hốt hoảng khi sắp đến thái sư phủ, đột nhiên kéo lấy cánh tay của Vy Thức Vy nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ có thể đưa ta về Lễ vương phủ không, muội muốn về Lễ vương phủ rồi.”
Tứ di nương Triệu Thị cảm thấy kỳ lạ nói: “Vinh Mỹ, con không ở lại vài ngày sao? Nhị tỷ con cố ý đón con về đấy.”
Ánh mắt Vu Vinh Mỹ lóe lên, nói: “Không ở nữa, vương gia từ sau đêm trừ tịch đó, đã thay đổi rồi, đối với ta rất tốt, việc này còn phải cảm tạ sự trượng nghĩa tương trợ của nhị tỷ, mới khiến cho vương gia thay đổi.”
Nói xong ánh mắt cô ta lấp lánh nhìn Vu Thức Vy, thành khẩn nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ đưa ta về đi.”