Ngay sau giọng hô này, Thái hậu và Hoàng thường đi trước bước vào trong phủ dưới ánh mắt của mọi người, phía sau là Hoàng hậu trên người vận y phục màu đỏ, khuôn mặt trang điểm tao nhã, đi bên cạnh là Thục phi.
Bởi vì đối tượng thành hôn của Đoan Vương phủ là Công chúa của Đột Quyết quốc, nếu thân phận mẫu thân của tướng công quá thấp, chắn chắn sẽ khiến cho Đột Quyết quốc trách cứ, hoàng thượng vì thế mà đem Đường Tử Huân đã bị giáng xuống làm phi tần, cũng chính là Đường Thục Quý phi trước đây, lại được thăng chức lên vị trí phi tử.
Tất cả mọi người quỳ gối hành lễ, đồng loạt hô vạn tuế tiên tuế, hoàng đế mỉm cười nói: “Chư vị bình thân”.
Hoàng thượng nói xong liền đỡ Thái hậu ngồi xuống vị trí chính giữa sân.
Bởi vì những người tới tham dự hôn lễ khá đồng, nên Thượng quan Diệp quyết định tổ chức tiệc Hàm Yên ở trong sân của Vương phủ, vừa rộng rãi vừa thoáng mát, đủ đẻ chưa hết toàn thể bá quan văn võ. Trong sân cũng được trang trí vô cùng công phu lộng lẫy, trên cây đều treo phấp phới những dải đỏ mừng ngày vui, xung quanh lấy màu sắc của hoa rạng đông làm màu chủ đạo, màu sắc đỏ rực cả một khoảng sân, trông vừa ấm áp mà lại vô cùng lãng mạn.
Thái hậu an tọa xong, ánh mắt vừa nhìn liền thấy Vu Thức Vy vô cùng xinh đẹp nổi bật trong đám đông, vội vàng vẫy tay với nàng “Nhị nha đầu, con mau tới đây”.
Vu Thức Vy nói với Diệp Hề Tương cùng Từ Thái Vy một câu “Xin thứ lỗi” xong, liền đi tới bên cạnh Thái hậu. Thái hậu thân thiết nắm lấy tay của Vu Thức Vy, ân cần hỏi thăm: “Thế nào, sức khỏe con khá hơn chưa?
Vu Thức Vy khẽ gật đầu: “Khởi bẩm Thái Hậu, thần thiếp đã đơn hơn nhiều rồi ạ”.
Thái hậu nghe thấy cách xưng hô của nàng, bĩu môi giận dữ nói: “Con vẫn còn xưng hô thần thiếp hay sao, sau này trước mặt ai gia phải gọi là tôn nhi”
“Vâng, tôn nhi nhớ rồi, thưa Thái hậu”. Vu Thức Vy cũng bắt chước theo bộ dang của Thái hậu, trả lời lại, chọc Thái Hậu cười một trận thoải mái.
Hàn Giang Nguyệt ở cách đó không xa mấy ngày rồi bản thân không được nhìn thấy nàng, vừa đi một vòng để tìm nàng trong đám đông. Lúc này lại thấy nàng đang ở cạnh Thái hậu, nở nụ cười tươi như hoa, khóe miệng không nhịn được cong lên. Vy nhi của hắn thật là càng lớn càng xinh, xinh đẹp tới mức hắn muốn lập tức bước tới ôm nàng vào lòng, giấu nàng đi, không muốn để người khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nàng.
Ham muốn…
Hàn Giang Nguyệt xuyên đám người đang đi qua đi lại nhìn về phía Thượng quan Cửu U ở phía bên kia, ánh mắt của hắn quả nhiên đang dừng lại trên người Vu Thức Vy, trong ánh mắt lạnh lùng kia tràn đầy sự cuồng nhiệt, khiến hắn phải giật mình kinh ngạc. Ánh mắt đó trông quen thuộc hơn bao giờ hết. Tuy Thượng quan Cửu U không thừa nhận mình yêu Vy nhi, nhưng ánh mắt kia không thể nào gạt người khác được …..
Vừa nghĩ tới đối thủ của mình mạnh như vậy, Hàn Giang Nguyệt liền cảm thấy như đang đối mặt với kẻ địch vô cùng mạnh, suy nghĩ trong lòng chỉ muốn nhanh chóng cưới Vu Thức Vy về Vương phủ, cũng trở lên mạnh liệt hơn bao giờ hết
Vu Thức Vy lại không nhìn thấy ánh mắt của hai nhân tài tuấn kiệt của triều Đại Vân đang rơi trên người mình, nàng chỉ đang mải nói chuyện với Thái hậu.
Lúc này, hoàng thường đột nhiên cười, nói: “Thái Hậu, hai ngày trước có người báo tin tới Tứ hoàng tử Việt Vương Hách Liên Thành của Đột Quyết quốc cũng sẽ tới tham dự hôn lễ của Thẩm Thủy công chúa”.
“Việt Vương?” Thái hậu nhăn mày, hỏi: “Sao ta lại không nghe thấy Bệ hạ nhắc tới?”.
Hoàng thượng có chút áy náy, cười cười nói: “Mấy ngày nay nhi thần mải lo giải quyết việc triều chính, liền quên không bẩm báo với thái hậu, Thiên Khả Hãn vì việc trước đây của Tĩnh Văn công chúa, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cho nên lần này tới có ý muốn cầu thân với Đại Vân ta, muốn chúng ta gả công chúa khác cho họ”.
Thái Hậu nghe xong trong lòng khẽ giật mình, nói: “Hắn muốn cầu thân với ai?”.
Hoàng thượng có chút do dự, nói: “Cái này…trong thư Thiên Khả Hãn cũng không nói rõ, chỉ nói qua loa đại khái là hai bên tình đầu ý hợp, yêu thương lẫn nhau, cho nên trẫm cũng không biết có nàng công chúa nào của chúng ta thầm mến Việt Vương, mà Việt Vương không biết đã nhìn trúng ai”.
Thái hậu gật đầu “Hóa ra là như vậy à… cho nên nói lần cầu thân thành hay bại không thể nói trước được, đúng không?”.
“Mẫu hậu quả nhiên anh minh, cái này còn phải xem duyên phận ra sao nữa”.
Thái hậu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy cũng tốt, bất luận như nào, ai gia cũng đều hy vọng những đứa cháu của mình mọi chuyện đều được như ý, còn có nhị nha đầu kia nữa, chỉ cần lần này không phải nó là được”.
Vu Thức Vy cười với thái hậu, nhưng trong lòng lại lạnh lùng vô cùng. Nói tới tên Việt Vương này, ở kiếp trước, hắn là đạp lên máu thịt của huynh đệ mình mà lên ngôi đại Hãn. Con người này trước khi đoạt vị, là một vương gia vô cùng nhàn hạ, du sơn ngọa thủy, ngao du bốn phương, không có chút tư tưởng muốn đoạt vị, ngay cả Đại Hãn trước đó cũng gạt hắn ra ngoài, không xem hắn là hoàng tử thừa kế ngôi vị Đại Hãn, nhưng hắn lại có thể xoay chuyển càn khôn vào những phút cuối cùng, làm thay đổi lịch sử, thực khiến người ta cảm thấy không thể tin nổi.
Không biết lần này hắn đột nhiên tới là có ý gì? Một tên giết huynh giết đệ , ra tay độc án như hắn ta, nàng không thể nghĩ rằng hắn vì huynh muội tình sâu nghĩa năng mà tới chúc mững cho lễ thành thân của Thẩm Thủy được….
“Tân lang tới… Tân nương tới… Đột quyết Việt vương tới….”
Đúng lúc mọi người vẫn đang mải nói chuyện, nhân vật chính ngày hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện, Thượng quan Diệp trên người mặc một chiếc mãng bào đỏ, đầu đội mũ quan vàng bằng hồng ngọc, trên mặt nở nụ cười, uy phong vô cùng. Trên tay hắn nắm một dải lụa đỏ, người cầm đầu dải lụa còn lại chính là Thẩm Thủy công chúa, nàng ta mặc một bộ áo khỏa màu đỏ, che một chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, khiến người ta nhìn không ra dung nhan đẹp như hoa đằng sau chiếc khăn trùm đầu ấy.
Sau lưng bọn họ, là một nam nhân mặc trường bào màu xanh đang đi tới, ngũ quan ngay ngắn, lông mày tinh tế, đôi mắt phượng hẹp dài, lộ ra một vài ý cười, đôi môi khẽ mỉm cười thật khiến người ta cảm thấy hài lòng, khó mà cự tuyệt nụ cười thân thiện như vậy.
Mái tóc dài của hắn rối tung ở sau lung, một nửa được buộc lại bằng một dải dây màu xanh, một nửa để xõa ra, tung bay trong gió. Không giống với kiểu tóc hoang dã tết thành từng bím nhỏ của người Mạc Bắc, hắn ăn mặc như vậy lại toát lên vẻ nho nhã phóng khoáng rất tự nhiên, không có chút phong lưu nào.
Một người tao nhã như hắn, rất khó mà tưởng tượng ra được hắn lại là một vị đế vương giết người không chớp mắt, nhưng sự thật lại chính là như vậy.
Hách Liên Thành đến trước mặt hoàng thượng, cung kính chắp tay hành lễ: “Tiểu Vương Hách Liên Thành, tham kiến Đại Vân bệ hạ, tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương”.
Hoàng thượng vẫy tay, cười nói: “Vương gia tới tham dự hôn lễ, lẽ ra trầm phải phái người đi nghênh đón vương gia, chỉ là việc triều chính bận rộn, tiếp đón vương gia không được chu đáo”.
“Tiểu vương là vội vàng tới, ngược lại có chút đường đột, vẫn mong bệ hạ thứ tội”.
“Sao trẫm có thể trách tội được chứ, vương gia mời ngồi”.
Hách Liên Thành ngồi xuống, ánh mắt rơi trên người Vu Thức Vy cũng đang ngồi xuống, sâu trong ánh mắt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng gật đầu với Vu Thức Vy, coi như là chào nàng.
Vu Thức Vy nhìn thấy hắn chào mình, bản thân tính gật đầu chào lại, nhưng không ngờ lại bị một người mặc y phục đen chặn lại, che toàn bộ tầm nhìn của nàng, hơn nữa cứ đứng trước mặt hắn không nhúc nhích.
Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn hắn bằng một ánh mắt kì lạ, vừa nhìn liền biết ngay hóa ra đó là Thượng quan Cửu U. Cái tên này cứ lạnh lùng nhìn nàng, giống như nàng làm gì hắn vậy, “Cửu hoàng thúc, người sao vẫn chưa ngồi xuống vậy?”.
Cửu Hoàng thúc?
Cách xưng hô lạ lùng này bỗng chốc khiến cho ánh mắt Thượng quan Cửu U trở lên lạnh lung, biểu cảm như muốn nói “lão tử đây không thích”, bực mình nói với nàng: “Ai là cửu hoàng thúc của ngươi, bổn vương không thừa nhận có đứa cháu gái nào như ngươi, sau này gọi bổn vương là Vương gia”.
Vẫn là Vương gia nghe lọt tai nhất, Cửu hoàng thúc là cái thứ gì vậy? Muốn từ đây kéo dài khoảng cách với ta sao? Nằm mơ đi!
Hàn Giang Nguyệt đi tới, đột nhiên đẩy hắn sang một bên, giọng châm biếm nói: “Thượng quan Cửu U, ngươi đã là Hoàng thúc rồi, thì cũng nên ra dáng của một vị Hoàng thúc, ngươi cáu giận với cháu gái ngươi làm cái gì?”.
Thượng quan Cửu U nghe xong những lời này âm thầm cắn rang, trầm giọng nói: “Hàn Giang Nguyệt, nếu bổn vương là Hoàng thúc, thì nhà ngươi cũng là Hoàng thúc rồi, đừng cho rằng ngươi khác ta”.
“Như vậy thì sao chứ, dẫu sao ngươi cuối cùng cũng chỉ là hoàng thúc mà thôi, vẫn chẳng có tư cách gì hết….”
“Ngươi…. Hàn Giang Nguyệt, ngươi tới là muốn tìm cái chết đúng không?”.
Vu Thức Vy nhìn hai người sắp vén ống tay áo lên để đánh nhau, có cảm giác bất lực, nói: “Hai vị hoàng thúc, nếu hai người muốn đánh nhau, vậy xin mời qua bên kia, giờ lành sắp đến, tân lang tân nương còn phải bái đường nữa”.
Hai vị hoàng thúc?
Hai người đồng loạt ngẩn ra, trong chốc lát, trên mặt của Thượng quan Cửu U lộ ra một nụ cười chiến thắng, mỉa mai nói: “Ai đó cũng là hoàng thúc kìa, ha… ha… ha….”.
Hàn Giang Nguyệt ngạc nhiên nhìn Vu Thức Vy, đáy mắt lộ ra vẻ ủy khuất, nói: “Vy nhi, nàng….”
“Hoàng thúc có gì muốn nói có thể chờ sau khi tân lang tân nương bái đường xong rồi nói không?”.
Mọi người đều đang nhìn Thượng quan Cửu U và Hàn Giang Nguyệt, cười cười cho xong chuyện, hai người bọn họ không hợp nhau đâu phải là ngày một ngày hai, ngược lại nhìn nhiều cũng quen, chẳng lấy gì làm lạ
“Giờ lành đã tới, tân lang tân nương vào vị trí, nhất bái thiên địa ~” theo đó là giọng hô của chủ hôn vang lên, một loạt tiếng pháo nổ vang trời, Thượng quan Diệp cùng với Thẩm Thủy hướng về phía trời đất cúi một lạy.Sau đó xoay người lại, tiếng hô của chủ hôn lại vang lên “nhị bái cao đường ~” cúi người lạy một lạy với hoàng thượng đang ngồi ở trên.
“Phu thế giao bái, hôn lễ kết thúc, đưa vào động phòng”.
Thẩm Thủy công chúa được một loạt hỷ nương đưa vào phòng tân hôn, mà Thượng quan Diệp phải ở lại tiếp đón khách quý, hắn đi kính rượu một vòng, cuối cùng đi tới trước mặt Vu Thức Vy, trên khuôn mặt ngà ngà say nở ra một nụ cười lạnh lùng, nói: “Tĩnh Văn công chúa, bổn vương kính cô một ly, cảm tạ cô đã tác thành cho hai chúng ta”.
Tuy hắn đang cười, nhưng Vu Thức Vy có thể cảm nhận được câu nói này là hắn cắn răng mà nói.
Vu Thức Vy đứng dậy cười đáp lại, nhận chum rượu từ trong tay hắn, chúc mừng nói: “Vương gia khách khí quá rồi, ta cũng kính vương gia và công chúa bách niên giai não, trăm năm hạnh phúc”.
Vừa nói Vu Thức Vy định một hơi uống hết rượu trong tay, nhưng vừa đưa tới miệng bỗng dừng lại, trong chốc lát ánh mắt đột nhiên biến sắc.
Con ngươi của Thượng quan Diệp hơi híp lại, cười nói: “Sao công chúa lại không uống? Không lẽ trong rượu có vấn đề gì sao?”.
“Làm sao có thể như thế được, Vương gia chê cười rồi”. Vu Thức Vy ngẩng đầu uống cạn một hơi, sau đó nhanh chóng ngồi xuống, trong góc khuất không ai nhìn thấy lôi ra một cây kim bạc, đâm xuống đầu ngón tay của mình, dùng khăn tay bịt lại, lặng lẽ ép máu chảy ra.