Trong mắt Thượng Quan Mặc hoàn toàn tối tăm, trên mặt lại không thể không miễn cưỡng tươi cười, nói: “Mẫn Thân vương phi nói đùa rồi, ha ha ha...”
Nói đùa sao? Nhiều tiền của như vậy mà muốn hắn cống hiến hết cho quốc khố sao? Nằm mơ đi!
Trừ khi hắn ngốc mới có thể nói sẽ dâng hết tất cả tiền tài ra ngoài...
Vu Thức Vy thôi cười mà vô cùng nghiêm túc nói: “Vương gia, chuyện này là chuyện lớn của quốc gia thì bản vương phi làm sao dám lấy ra để nói đùa được? Vương gia cống hiến vì bách tính nên bách tính sẽ cảm kích vương gia, các vị tới làm khách, các ngươi nói có đúng không?”
Vừa nghe đến mấy chữ chuyện lớn quốc gia và bách tính thì các vị khách lập tức cảm thấy trong mình tràn ngập cảm giác của sứ mạng cao cả nên tất cả đều phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, Mẫn Thân vương phi nói rất phải.”
Thượng Quan Mặc càng nghe thì ánh mắt lại càng thêm hung ác và nham hiểm, Vu Thức Vy đáng chết này không trâu bắt chó đi cày, nếu như lúc này hắn không nói ra thì sẽ thật sự rất lúng túng.
Nếu giữa tiền tài và danh lợi chỉ có thể lựa chọn một thì hắn vẫn lựa chọn danh lợi, tiền tài sau này có thể lại kiếm được!
Nghĩ đến chỗ này, Tĩnh Thân vương đã bình tĩnh trở lại và chắp tay nói với tất cả mọi người: “Mẫn Thân vương phi nói không sai, bản vương thật sự có ý cống hiến tất cả lễ vật thu được hôm nay cho quốc khố, các tướng sĩ ngay cả cơm cũng sắp không có mà ăn thì làm sao có thể bảo vệ được quốc gia? Ban đầu, ta định chờ sau khi bái đường xong lại nói với mọi người, nhưng không nghĩ tới lại để cho Mẫn Thân vương phi nói ra trước, thật sự đã làm cho các vị phải chê cười rồi.”
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng lại không có một người nào dám cười, ngược lại mọi người đều suy nghĩ tới chính mình rồi lại suy nghĩ cho Tĩnh Thân vương, tất cả đều sinh ra một cảm giác như bản thân mình quá tồi tệ, cảm giác mình thật đúng là quá nhỏ bé, không ngờ Tĩnh Thân vương lại vĩ đại như vậy.
“Vương gia suy nghĩ cho thiên hạ, thật đúng là phúc của bách tính...”
“Đúng vậy, đúng vậy...”
Trong những tiếng tán dương, hoàng đế và hoàng hậu đã đến, ngay cả Chu Nhàn quý phi đang ở lãnh cung cũng tới.
Không, bây giờ nàng đã không phải là quý phi nữa mà là chiêu nghi, cho dù nàng không được ra khỏi phạm vi quy định và không hỏi thế sự, nhưng vào ngày nhi tử ruột thịt thành thân, bất kể thế nào nàng cũng phải có mặt.
Tất cả mọi người lập tức lễ bái: “Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế.”
Thượng Quan Mặc đã nhiều ngày không được gặp thân mẫu nên bỏ lại Vu Thức Vy ra nghênh đón: “Nhi thần bái kiến Phụ hoàng, Mẫu hậu, bái kiến Mẫu phi.”
Hoàng đế khoát tay áo và trên mặt cố gắng nở nụ cười: “Hôm nay là ngày vui của con, con không cần đa lễ.”
Cho dù cười, nhưng trong lòng hắn lại ngổn ngang giống như cỏ mọc đài, đã nhiều ngày hắn vẫn luôn bị chuyện lương thảo ép cho không thở nổi, quốc khố trống rỗng nhưng lương thảo cần thiết vẫn không đủ, lần này hắn tới vương phủ thật sự là bớt chút thời gian trong lúc bận rộn, nếu như đổi lại thành nhi tử khác thì hắn sẽ không tới, nhưng lão tam lại khác nhau, bởi vì...
Ánh mắt hoàng đế không tự chủ được nhìn về phía Chu Tĩnh Tuyết, bây giờ hắn mới biết muốn gặp mặt nàng lại khó khăn như vậy, thật đúng là còn khó hơn cả lên trời!
Khi Vu Thức Vy đứng dậy lại nhìn thấy được ánh mắt phiền muộn của hoàng đế, nàng nhìn theo ánh mắt hắn và nhìn thấy Chu chiêu nghi.
Chỉ thấy nàng ấy mặc chiếc váy Bách Hợp lộ ra khói nước màu xanh và điểm hoa nhỏ mỏng manh, mái tóc đen bóng được buộc bằng sợi tơ tuyết mà không cài bất kỳ trang sức nào, gương mặt không trang điểm vẫn trắng nõn như ngọc giống như mặt trăng vừa ló ra khỏi đám mây, nàng ấy vừa xuất hiện lại thu hút sự chú ý của mọi người.
Sắc mặt nàng ấy rất lạnh nhạt, không phải là lạnh lùng, cũng không phải là vô tình mà dường như nhìn thấu hồng trần nên không buồn không vui nữa.
Trong lòng Vu Thức Vy vẫn luôn cảm động và nhớ tới sự trợ giúp của nàng ấy nên rất muốn đi tới chào hỏi nàng, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả sau khi mình chào hỏi nàng ấy sẽ thế nào thì nàng đành phải lập tức nhịn xuống.
Nàng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt hoàng đế và hoàng hậu, ai dính tới nàng đều sẽ bị bất hạnh, về phần bất hạnh này lại dừng lại ở chính nàng.
Khi rời tầm mắt, Vu Thức Vy lơ đãng nhìn thấy được ánh mắt không vui của hoàng đế cùng ánh mắt căm hận và độc ác của hoàng hậu, nàng cong môi cười và đi tới: “Bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu.”
Hoàng đế lạnh lùng cười nói: “Bình thân.”
Khóe miệng của Diệp hoàng hậu cong lên đầy lạnh lùng và giễu cợt nói: “Lần trước nhìn thấy Mẫn Thân vương phi còn là khi ở trong hoàng cung bị mắc bệnh đậu mùa, hơn mười thái y đều xác nhận vương phi đã chết mà không ngờ trong lúc lặng lẽ lại còn sống, thật đúng là kỳ tích, hoàng thượng, ngài nói có đúng không?”
Hoàng đế biết Diệp Hoàng hậu đang gây khó dễ cho Vu Thức Vy, hắn vốn xem thường chuyện đạp lên một cước, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười dường như vô hại trên gương mặt của Vu Thức Vy thì trong lòng lại tức giận không biết trút vào đâu nên thản nhiên nói: “Mười tháng lao ngục, Mẫn Thân Vương phi hẳn đã nhận được giáo huấn tốt rồi, sau này không được khi quân giả chết nữa!”
Khi quân giả chết?
Mọi người ở đây đều biến sắc, bọn họ biết Vu Thức Vy chết đi sống lại, nhưng không biết nàng là lừa vua giả chết.
Giả chết... lừa hoàng thượng, nàng thật quá to gan rồi!
Không trách được Mẫn Thân vương cố ý muốn thành thân với nàng, lẽ nào... Mẫn Thân vương cũng biết chuyện này sao?
Trời ơi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao nàng lại lừa hoàng thượng giả chết chứ?
Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Vu Thức Vy lại thay đổi, có người xem thường lại có người giễu cợt, còn có người thì ghét bỏ...
Bách Lý Ngọc San thấy vậy lại khiếp sợ và lôi kéo góc áo của Vu Thức Vy, khẽ nói: “Tỷ tỷ, hình như không ổn lắm, chúng ta không được hoan nghênh rồi.”
Mặc dù âm thanh yêu kiều này không lớn nhưng lại đủ để cho hoàng đế và hoàng hậu nghe thấy.
Hai người liếc mắt nhìn nhau và đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt của đối phương, bọn họ đã sớm nghe nói bộ dạng của Bách Lý thị và Vu Thức Vy giống nhau như đúc, hôm nay tận mắt nhìn thấy thì quả nhiên lời đồn không sai, hai người thật sự là giống nhau như đúc, nếu không phải trên người của Vu Thức Vy có khí chất máu lạnh và vô tình khó có thể kìm chế thì bọn họ thật sự khó phân biệt được ai với ai.
Chuyện đời luôn thay đổi... Ai có thể ngờ được Vu Thức Vy sẽ là đại tiểu thư của Bách Lý thế gia chứ? Sau này, nếu bọn họ muốn động tới nàng thì lại phải cân nhắc tới Bách Lý thế gia sau lưng nàng trước.
Bách Lý thế gia...
Ánh mắt của hoàng đế trầm xuống, sớm hay muộn gì thì hắn cũng phải diệt trừ Bách Lý thế gia và gia tộc Cơ thị, mối uy hiếp tiềm ẩn này!
Diệp Hoàng hậu nhìn sắc mặt Hoàng đế dần dần trở nên thâm trầm thì cười nói: “Hoàng thượng, ngài không phải nói xuất hiện một lát rồi phải quay về xử lý chính sự sao?”
Hoàng đế nghe vậy thì liếc mắt nhìn Diệp hoàng hậu và lại nhìn Chu chiêu nghi, xong mới dùng giọng điệu thương lượng nói: “Chu chiêu nghi, trẫm đang bận chính vụ, nàng cứ ở lại tự mình dự lễ đi.”
Chu chiêu nghi gật đầu mà gương mặt không chút thay đổi nói: “Thần thiếp tuân chỉ.”
Thượng Quan Mặc thấy Mẫu phi không ngờ đáp ứng ở lại dự lễ thì trong lòng mừng rỡ, lại thấy hoàng đế sắp đi nên hắn không nhịn được cao giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần có việc muốn tấu.”
Hoàng đế chợt dừng lại và quay đầu nói: “Chuyện gì?”
Thượng Quan Mặc cười chỉ vào hai cái rương giữa sân và cả quà khách tới mừng còn để trên bàn cách đó không xa, cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn dâng lễ vật nhận được hôm nay cho quốc khố, mong phụ hoàng ân chuẩn.”
Trong lúc hắn nói chuyện thì hai cái cái rương này lại được mở ra, trong nháy mắt lại hiện ra một ánh sáng đủ màu sắc.
Mi tâm của hoàng đế thoáng động, hắn không nhịn được lại tiến lên nhìn, đợi tới khi thấy rõ được bảo vật vô giá bên trong, hắn trợn tròn hai mắt nhìn.
“Lão tam, chuyện này...”
Thượng Quan Mặc quay đầu liếc nhìn Vu Thức Vy và cười nói: “Phụ hoàng, đây là quà lớn của Mẫn Thân vương phi đưa tới, nhi thần cũng không nghĩ tới phủ Mẫn Thân vương lại có tài phú như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ.”
Nói là hâm mộ nhưng trong ánh mắt hắn lại hiện rõ sự thâm hiểm.
Vu Thức Vy cảm thấy buồn cười, hắn muốn mượn cơ hội này để kéo phủ Mẫn Thân vương xuống nước, làm cho người đời tưởng rằng Giang Nguyệt tham ô sao? Hắn thật đúng là quá ngây thơ rồi!
“Những thứ này chẳng qua là vật hồi môn của bản vương phi, chứ phủ Mẫn Thân vương nghèo rớt mồng tơi đến con chuột tới cũng sẽ phải khóc than, mời không nổi hạ nhân, vương phủ lớn như vậy cũng không quá mười người hầu thì làm sao có khả năng có một khoản tài sản lớn như vậy chứ?”
Tất cả mọi người vừa nghe thì lập tức cười to.
Con chuột tới cũng sẽ phải khóc than, còn mời không nổi hạ nhân sao? Mẫn Thân vương phi này thật đúng là người hài hước.
Tuy nhiên nếu là của hồi môn thì cũng không có gì kỳ quái, Bách Lý thế gia giàu nhất một phương, mấy thứ này chẳng qua là muối bỏ bể mà thôi.
Sắc mặt của Thượng Quan Mặc trầm xuống vì có cảm giác xấu hổ và khó xử vì mình đã uổng công làm tiểu nhân một lần, hắn còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị hoàng đế cắt ngang: “Lão tam, con có tâm như vậy thì trẫm cũng được an ủi, trẫm lại thành toàn cho lòng trung thành của con, người đâu, chuyển những lễ vật này đưa đến quốc khố đi.”
Vừa lúc giải quyết được nhu cầu khẩn cấp!
Hoàng đế vừa dứt lời lại nói: “Trẫm về cung xử lý chính vụ trước, các khanh không cần đưa tiễn.”
Mọi người nghe nói vậy thì đều quỳ xuống: “Cung kính tiễn hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Hoàng thượng và Hoàng hậu đi rồi, đội ngũ đón dâu cuối cùng dùng kiệu lớn tám người khiêng đưa tân nương Cố Lan Y trở về, bọn họ ở trong tiếng chiêng trống, tiếng pháo râm ran để hoàn thành nghi lễ bái thiên địa, bởi vì không có bữa yến cho nên các vị khách nói lời chúc mừng rồi mới lần lượt rời đi.
Trên đường trở về, Bách Lý Ngọc San tò mò hỏi: “Tỷ tỷ, người của hoàng gia thành thân đều không mở tiệc hay sao?”
Vu Thức Vy chỉ cười và không nói gì.
Bách Lý Ngọc San thấy vậy lại càng thêm tò mò hơn: “Tỷ tỷ cười cái gì vậy?”
Hàm Yên ở bên cạnh giải thích: “Hoàng gia không phải là không mở yến tiệc, chẳng qua là bây giờ đang trong thời kỳ căng thẳng, nếu như mở tiệc lớn sẽ bị người có tâm bắt được, không chỉ Tĩnh vương mà toàn bộ hoàng gia đều sẽ bị người ta lên án, hơn nữa còn có khả năng khiến cho dân chúng phẫn nộ, cho nên... tất nhiên sẽ không thể mở ra bữa tiệc này rồi.”
Vu Thức Vy nhịn không được khẽ cười: “Tiệc cưới không mở tiệc thì đúng là mới gặp lần đầu ở trong lịch sử của Đại Vân. Nhưng không thể không thừa nhận cách làm của hoàng gia lần này thật sự là hành động sáng suốt, tuy nhiên... Hàm Yên, tăng giá lên gấp sáu lần.”
Ăn của nàng thì phải nhổ ra!
Ánh mắt của Hàm Yên lóe sáng vì lập tức hiểu rõ được Vu Thức Vy muốn ám chỉ điều gì, nàng vội vàng trả lời: “Vâng, tiểu thư.”
Hoàng cung
Hoàng đế đang vui vẻ vừa vì nhận được một khoản tài phú lớn, quay đầu lại đã thấy Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lô Minh Đạt tới bái kiến: “Hoàng thượng, thần... thần sợ rằng làm không xong chuyện lương thảo rồi.”
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống vì cảm thấy có chuyện không ổn, hắn khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trên mặt Lô Minh Đạt đầy vẻ phiền muộn và cay đắng nói: “Hoàng thượng, không biết sao mà giá lương thực hôm nay lại tăng gấp sáu lần giá ban đầu, một cân gạo lại cần đến nửa lượng bạc, chúng ta... chúng ta mua không nổi rồi!”
Cái gì?
Một cân gạo mà phải tốn hết nửa lượng bạc à?
Hoàng đế chỉ cảm thấy đầu mình như muốn lớn lên gấp đôi, mấy ngày trước đó giá lương thực đột nhiên tăng lên gấp ba, vì mua lương thực mà hắn đã vét sạch cả quốc khố, mà hiện tại thì hay rồi, tự nhiên tăng lên gấp sáu lần, rõ ràng điên rồi.
“Giá lương thực đột nhiên tăng cao thì tất nhiên phải có người cố ý điều chỉnh giá cả để từ trong đó kiếm được món lời lớn, ngươi... lập tức phái người đi điều tra, cần phải bắt được kẻ đứng phía sau.”
“Vâng, thần tuân chỉ!”
Hoàng cung Nhu Nhiên
Các đại thần quỳ gối đại hãn Thượng Quan Cửu U và cúi thấp đầu với bộ dạng nơm nớp lo sợ, giống như đi trên băng mỏng.
Một người trong đó liều chết nói: “Đại hãn, chúng ta phải làm sao bây giờ? Giá lương thực đột nhiên tăng lên gấp sáu lần, quốc khố đang túng thiếu nên không có cách nào mua được nhiều lương thực hơn nữa...”
Thượng Quan Cửu U mặc chiếc áo bào gấm màu đen, đầu đội mũ lông chồn, trên cổ quàng lông hồ ly đang ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, sắc mặt hắn lạnh lùng lại thâm trầm, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra khí chất vương giả.
“Gấp sáu lần! Một cân gạo bán nửa lượng bạc, chúng bán gạo vàng hay gạo bạc vậy? Tại sao không đi cướp chứ?” Thượng Quan Cửu U tức giận nói.