“Ngươi… ” Vu Nhậm Hoằng cảm thấy mơ hồ, chỉ vào Vu Thức Vy nổi giận nói: “Ả tiện nhân này thật sự quá vô sỉ! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang có ý đồ gì, ngươi chỉ là cố ý chọc giận ta, muốn nhiễu loạn tâm trí ta, thừa cơ hội để lợi dụng ta!”
“Ta nói cho ngươi biết, bớt mơ mộng đi, quỷ kế của ngươi đã bị ta khám phá ra rồi.”
Vu Thức Vy thấy hắn không phản ứng, ngược lại cảm thấy không thú vị, “Không hổ là con trai ruột của lão hồ ly Vu Văn Thanh, tính tình lanh lợi cũng kế thừa không ít.”
Vu Nhậm Hoằng cắn răng, một tay hung hăng ném cây trường thương trên tay xuống đất, một tay dùng ngón cái nhấn nhẹ vào hông, đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm sắc bén, lạnh lùng chĩa thẳng vào mặt Vu Thức Vy nói: “Vu Thức Vy, có giỏi thì đừng tránh, đến đánh ta đi.”
Vu Thức Vy tư thế hiên ngang đứng trên bạch mã, chiến bào đỏ sẫm theo gió tung bay, đầu đội mũ bạch ngọc, hào kiệt không thua kém đấng mày râu, hai mắt tỏa sáng, khí khái anh hùng hừng hực, “Vu Nhậm Hoằng, không phải ta không đánh, chỉ là sợ ngươi chịu không nổi sức mạnh thần binh này, đến lúc đó một roi đánh chết ngươi, Tây Lương ngươi coi như bại!”
“Phi! Nói khoác không biết ngượng!” Vu Nhậm Hoằng phun nhổ một cái rồi xoay người lên chiến mã, kẹp lấy bụng ngựa, khí thế bừng bừng, lao đến Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy lần này không chạy cũng không tránh, thậm chí không đợi Vu Nhậm Hoằng xông đến, nàng vung roi ra đánh thẳng vào trán Vu Nhậm Hoằng.
Vu Nhậm Hoằng mắt thấy roi nhanh như sấm sét đánh xuống, nghiêng người tránh thoát một roi, nhưng không ngờ lúc ngẩng đầu, lại bị trúng một roi ngay vai.
Chỉ nghe được một tiếng bốp vang giòn, Vu Nhậm Hoằng lập tức hét thảm, từ từ ngã xuống ngựa.
“Hay!” Âm thanh ủng hộ của quân đội Đại Vân đồng loạt vang dội.
Vu Nhậm Hoằng nhìn thấy những kẻ này chế giễu mình, cảm thấy vô cùng tức giận, không ngờ đòn roi Vu Thức Vy lại có uy lực lớn như vậy, có thể vung hắn rơi từ trên ngựa xuống. Sau khi hết kinh hãi, hắn nhanh chóng leo lại lên lưng ngựa, quay đầu chạy về quân đội của mình, kiếm chĩa lên trời, hô lớn: “Toàn quân nghe lệnh, gióng trống, bày Chu Thiên Tinh Đấu trận!”
Âm thanh chứa đầy thịnh nộ vang dội núi rừng, dư âm run run, ngay sau đó, trống trận nổi lên, khí thế rần rần truyền khắp trăm dặm.
Tiếng trống như sấm vang tận mây xanh, làm phấn chấn tinh thần binh sĩ, nhiệt huyết sôi sùng sục, cuộc chiến rốt cuộc đã bắt đầu!
Vu Thức Vy thấy Vu Nhậm Hoằng cuối cùng không nhẫn nại được, nàng từ từ nở nụ cười, chuyển mắt nhìn về phía thái tử, nói: “Thái tử điện hạ nhìn thấy Chu Thiên Tinh Đấu trận của đối phương chưa? Người có kiến giải gì không?”
Thái tử nhìn thấy đại quân Tây Lương hoả tốc bày ra Chu Thiên Tinh Đấu trận, cảm giác có chút do dự, “Trận pháp bình thường, ta xem còn có thể hiểu, còn Chu Thiên Tinh Đấu trận này, ta… hoàn toàn xem không hiểu!”
Nghe vậy, Vu Thức Vy nhìn về phía Cẩm Thư bên cạnh, nói: “Cẩm Thư, ngươi thấy thế nào?”
Cẩm Thư đong đưa quạt xếp, cốt cách tiên nhân, tán thán: “Trận pháp này thật huyền diệu, trận pháp hay, trận pháp hay!”
Vu Thức Vy nhịn không được nghiêng người sang một bên, lành lạnh nói: “Bổn tướng quân tự biết Chu Thiên Tinh Đấu trận đây cực kì huyền diệu, trong trận có Tam Thập Lục Bát Đẩu, Thất Thập Nhị Địa Sát và Tam Bách Lục Thập Ngũ Chu Thiên, nhìn tưởng rời rạc, nhưng kì thực bày ra rất có thứ tự, biến hóa khó lường, giống như bầu trời đầy sao, cho dù chết một binh một tốt, cũng chỉ bất quá như mất một ngôi sao, không ảnh hưởng gì cả, trận pháp vẫn tiếp tục duy trì.”
Cẩm Thư gật đầu, đăm chiêu nói: “Nói tiếp đi.”
Vu Thức Vy tiếp tục nói: “Cho nên nếu chỉ dùng Thập Nhị La Sát trận, tất nhiên sẽ không thành công, cần dùng thêm hậu chiêu!”
Cẩm Thư đong đưa quạt xếp, thần bí nghiêng tai hỏi: “Hậu chiêu gì?”
Vu Thức Vy lại nói ngay mấu chốt, “Người sẽ biết nhanh thôi, Lưu phó tướng, tiến lên nghe lệnh!”
Lưu phó tướng cưỡi ngựa đến đến trước mặt, vái chào, cung kính, “Có mạt tướng!”
“Dẫn một đội tấn công đội dàn trận Tam Thập Lục Bát Đẩu bên phải, chú ý, chỗ yếu kém nhất của trận Tam Thập Lục Bát Đẩu là ở Thiên Dị, Thiên Sát, Thiên Vi. Chỗ yếu nhất thì thường cần tăng cường phòng thủ, cho nên ngươi cho nổ hai bên phòng thủ này trước, sau đó vào trong trận giết địch!”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
“Tiền phó tướng tiến lên nghe lệnh!”
Lưu phó tướng vái chào, khí thế kinh người, “Có mạt tướng.”
“Dẫn đội Mộc Diên, tập kích trên không bên trái ở đội dàn trận Thất Thập Nhị Địa Sát, chú ý, cho đội Mộc Diên mang hộ tâm kính, đi đi ~ “
“Vâng, mạt tướng đi đây!”
“Lê phó tướng nghe lệnh, dẫn một đội cầm tấm chắn, tấn công vào bên trái Thất Thập Nhị Địa Sát, yểm hộ đội Mộc Diên.”
“Vâng thưa tướng quân.”
Thái tử thấy Vu Thức Vy chỉ dăm ba câu đã bắt đầu khai chiến, không khỏi hỏi: “Vu tướng quân, ta nên làm gì?”
Vu Thức Vy đưa mắt về phía thái tử, nghiêm túc nói: “Thiếu tướng quân nghe lệnh, dẫn hai đội quân mã, tấn công vào quân địch ở trận Tam Thập Lục Chu Thiên, dùng hai tiểu trận Thái Âm và Thái Ất phá trận địch!”
Thái tử nhìn đội quân phía sau đang chờ lện, giơ cao ngọn giáo, cất cao giọng nói: “Chư vị huynh đệ, giết!”
Cẩm Thư trợn mắt há mồm nhìn Vu Thức Vy, kinh ngạc, “Ta còn không biết cách giải trận, ngươi đã có thể phá trận rồi? Lợi hại…”
Vu Thức Vy bĩu môi, phủ nhận nói: “Chưa chắc có thể phá trận, cứ xem trước đã!”
Dứt lời, Vu Thức Vy quay lại vẫy tay gọi Lộc Nguyệt và Bách Khê ở sau lưng bí mật dặn dò: “Đã đến lúc gọi năm vạn đại quân từ trong mật đạo ra, đánh vòng từ phía sau lên bao vây quân địch!”
Lộc Nguyệt và Bách Khê chắp tay, “Vâng thưa tướng quân.”
Lúc này, bỗng nhiên một tiếng hô lớn từ phía sau vọng lên: “Tướng quân, không xong rồi, Lưu phó tướng kẹt lại trong trận, không thể thoát ra được!”
Vu Thức Vy toát mồ hôi, nhìn lên chiến trường, quả nhiên, Lưu phó tướng cùng binh mã đã đều bị bao vây, cực kỳ chặt chẽ, giọt nước không lọt.
Vu Thức Vy nhíu mày lại, quyết định thật nhanh nói: “Thẩm tướng quân, dẫn đội Mộc Diên, cho nổ loạn trận hình quân địch, viện trợ Lưu phó tướng!”
“Vâng thưa, Vu tướng quân!”
Thẩm Giang Quân vừa dẫn đội Mộc Diên đội đi, thì nghe thấy Cẩm Thư bên cạnh đột nhiên cũng hô to, “Tướng quân mau nhìn, quân địch đã lấy vũ khí bí mật ra!”
Vu Thức Vy nhìn theo ngón tay Cẩm Thư chỉ, quân địch đối diện đẩy ra mười mấy cỗ vật nhìn như chiến xa gỗ, chiến xa này rất uy vũ, có ba vị trí thượng trung hạ, trên cùng là mấy chục mũi tên, lực xạ kích dường như không ngắn, có thể bắn đến đội quân ta, tuyệt đối không thể khinh thường.
Tầng thứ hai thì là năm cái lỗ, mỗi cái to ước chừng bằng miệng chén, ở giữa dựng lên nửa ống trúc, không biết dùng làm cái gì. Tầng dưới cùng là hai hàng gai sắt, nếu bắn đến, tất nhiên sẽ khiến chiến mã bị thương!
Vu Thức Vy mắt lim dim, Vu Nhậm Hoằng từ khi nào có thể tạo ra loại chiến xa tinh tế như vậy. Sao nàng không nghe thám tử báo cáo?
Trong ánh sáng le lói, nàng nhìn thấy Đông Phương Hoàn mỉm cười đắc ý, không khỏi nhìn qua Cẩm Thư bên cạnh, nói: “Cẩm Thư, ngươi không phải thần cơ diệu toán sao?”
Cẩm Thư lắc lắc quạt hoa đào, “Xem bộ dạng của người hình như muốn ta bốc cho người một quẻ, nhưng mà….”
Cẩm Thư ăn nói khôn khéo nhưng cũng rất gian manh, “Nhưng hoa đào thư sinh ta trước giờ chưa từng xem không cho ai, ít nhất phải năm vạn lượng bạc.”
Vu Thức Vy nghe xong, ngẩng đầu cười một tiếng, “Có thể chuyện trò thoải mái trên chiến trường như thế này, e là chỉ có một mình ngươi.”
Vu Nhậm Hoằng thấy Vu Thức Vy đã biết bọn hắn có vũ khí mới, chẳng những không sợ hãi, ngược lại cười cuồng vọng như vậy, lòng hắn cảm thấy có chút bất an, hắn nói với Đông Phương Hoàn bên cạnh: “Tiên sinh, người nhìn xem, không phải bọn chúng đã sớm biết chúng ta có vũ khí mới nên không sợ chăng?”
Đông Phương Hoàn biến sắc, khẽ nói: “Vu Thức Vy người này am hiểu nhất là tính toán tâm tư kẻ khác, huynh nghi ngờ vậy sẽ trúng quỷ kế của ả ta!”
Vu Nhậm Hoằng sắc mặt tối đen, giơ tay lên rồi hạ xuống, “Xạ kích thủ chuẩn bị, khai cung!”
Quân lệnh ban xuống, nhóm tiểu tướng canh giữ ở mỗi chiến xa lập tức cài tên mở cung, mấy trăm mũi tên đồng loạt bắn về hướng đội quân Đại Vân.
Vu Thức Vy nheo mắt lại, tỉnh táo chỉ huy: “Toàn quân nghe lệnh, nâng tấm chắn lên quá đỉnh đầu, chống đỡ mũi tên!”
Toàn quân phản ứng nhanh như chớp, cấp tốc đem tấm chắn xoạt xoạt xoạt nâng lên quá đỉnh đầu, ngăn cản mũi tên quân địch, tên bắn như mưa rơi ào ào ào trên tấm chắn cứng rắn, không ai bị thương.
Vu Nhậm Hoằng sa sầm mặt, lại khoát tay áo, “Châm lửa, nổ chết bọn chúng!”
Nhóm tiểu tướng lập tức đem thuốc nổ đặt trong ống trúc, sau đó đốt kíp nổ, đùng đùng đùng mấy tiếng thì vô số thuốc nổ bắn bay về hướng đội quân Đại Vân.
Vu Thức Vy lúc này vẫn điềm tĩnh, tâm lý vững như thái sơn, hô lớn một câu, “Nhóm ám vệ đâu?”
Ngay sau đó, vô số hắc y nhân từ dưới bùn đất chui lên, nhảy thoăn thoắt trong không trung, nhanh như quỷ mị, một kiếm tước mất kíp nổ hỏa dược, cái nào chưa tước được thì dùng chân đạp hỏa dược quay về hướng quân địch.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, huyết nhục quân Tây Lương nổ văng tung tóe, trận hình tán loạn.
Vu Nhậm Hoằng cũng suýt nữa bị nổ tan xác, hất cánh tay, nổi giận mắng: “Ả tiện nhân đáng chết, mang cả ám vệ đến chiến trường.”
Những tên ám vệ kia của nàng, hắn đã từng chứng kiến, tên nào cũng võ công cái thế, lấy một chọi một nghìn nhưng đều nắm chắc phần thắng. Thật là đáng chết!
Đông Phương Hoàn khó chịu, trận pháp của hắn huyền diệu là thế, cuối cùng lại chỉ được bọn binh lính bình thường kia bày trận, làm sao địch nổi loại sát thủ công lực cao cường này?
Vu Thức Vy quả nhiên đã có chuẩn bị từ trước!
Nghĩ vậy, Đông Phương Hoàn lập tức nói: “Tướng quân, chia năm ngàn binh mã ra, bày Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, bao vây bọn sát thủ này. Chúng không phải công lực cao cường lắm sao? Cứ để chúng chém giết ở đây!”
Vu Nhậm Hoằng có chút kinh ngạc, “Ý của tiên sinh là muốn hi sinh năm ngàn nhân mã để ngăn chặn những tên ám vệ kia?”
“Không sai, như thế chúng ta mới có cơ hội diệt quân Đại Vân!”
Vu Nhậm Hoằng gật gật đầu, “Được, Mộc phó tướng nghe lệnh, mang năm ngàn tinh binh bày Cửu Khúc Hoàng Hà trận bao vây đám ám vệ kia!”
Vu Thức Vy thấy đối phương đột nhiên phái ra binh mã vây quanh hơn một trăm ám vệ liền hiểu ngay ý đồ của chúng, nàng lập tức nói với Trần tướng quân ở sau: “Trần tướng quân nghe lệnh, hoả tốc mang theo một vạn binh mã, dùng Thái Cực Bát Quái trận bao vây quân địch, tứ phía vòng vào, giúp ám vệ thoát thân.”
“Vâng thưa, tướng quân, chúng tướng sĩ, giết!”
“Giết!”
Đội quân rần rần dâng lên như thủy triều, bao vây quân địch, song phương giao chiến, đao quang kiếm ảnh, tiếng chém giết đinh tai nhức óc ngập trời, khí thế hừng hực.
Tình hình chiến đấu đã bắt đầu gay cấn…