Hai ngày trôi qua, ngày hôm này chính là ngày mà Ung vương của Mạc Bắc Đột Quyết và Thấm Thủy công chúa tới thăm. Hôm qua trong cung đã chuẩn bị tốt cho một bữa tiệc lớn, chỉ còn chờ tới ngày tiếp đón hôm nay. Văn võ bá quan cùng với các mệnh phụ của triều đình đều có tên trong danh sách mời. Bởi vì Vu Thức Vy là khách trong cung nên cũng ở trong danh sách những người được mời, Vu Vinh Hoa là cháu gái của Thục quý phi thì lại càng không cần phải nói.
Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng thì Lục Khởi đã bắt đầu cho trang điểm và thay trang phục cho Vu Thức Vy, vì để cho nàng làm quen với cuộc sống ở đây nên từ nhiều ngày trước Bát công chúa đã tạm thời cho Lục Khởi tỳ nữ đắc lực nhất của mình và một tỳ nữ khác tên là Lăng Hương đến chỗ của nàng, hai nha đầu đều tận tâm tận sức phục dịch mà không có bất kỳ sơ suất nào.
Vu Thức Vy mơ màng ngủ và mặc cho Lục Khởi loay hoay, chỉ một lát ngón tay nhỏ nhắn và khéo léo đã búi tóc và trang điểm cho nàng xong.
"Nhị tiểu thư, Lục Khởi vẫn cảm thấy trang phục này quá bình thường." Lục Khởi cầm chiếc váy bướm đùa thủy tiên màu đinh hương được chuẩn bị từ hôm trước tới và nói với Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy miễn cưỡng nâng mí mắt lên rồi thản nhiên nói: "Bình thường là tốt rồi, không chói mắt cũng sẽ không quá giản dị."
Lục Khởi cảm thấy không hiểu nổi, bình thường khi tham dự các trường hợp như vậy thì các nương nương và công chúa trong cung không phải mặc trang phục đẹp nhất thì cũng ra sức muốn mình trở nên nổi bật, mà Vu nhị tiểu thư ngược lại có chút đặc biệt.
Nàng không nói gì nữa chỉ giúp Vu Thức Vy mặc trang phục và thắt đai lưng, đợi đến khi nàng lấy hà bao Vu Thức Vy thường mang thì không sao tìm thấy được.
"Nhị tiểu thư, hà bao của ngài đâu? Sao nô tỳ tìm mãi cũng không tìm được vậy."
Vu Thức Vy nhìn về phía hộp trang sức thì phát hiện cái hà bao nàng bỏ vào đêm qua đã không thấy đâu, đêm qua cũng chỉ có Lăng Hương đi tới đưa đèn.
Vừa nghĩ tới lúc đó Lăng Hương không dám ngẩng đầu lên nhìn mình thì khóe miệng Vu Thức Vy không khỏi cong lên, nói: "Không có thì không mang theo nữa, đeo vòng ngọc trái đậu lên cho ta."
Lục Khởi gật đầu và vội vàng đeo lên cho nàng.
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một giọng nói đầy vui sướng: “Vu tỷ tỷ, tỷ xong chưa vậy?"
Trong khi nói chuyện thì thấy có một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy hoa màu lựu đỏ chạy vào, sau khi đi vào nàng liền lao thẳng đến chỗ Vu Thức Vy và có vẻ không vui nói: “Vu tỷ tỷ, tỷ xem ta mặc trang phục này có đẹp không?"
Vu Thức Vy dường như bị sức sống trên người nàng ảnh hương, hàng lông mày không khỏi cog lên: “Bát công chúa có dáng người xinh đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp hết."
Hôm nay nàng thật sự ăn mặc rất lộng lẫy khác hẳn với trang phục đơn giản của nàng mọi ngày, thoạt nhìn nàng giống như một thục nữ thông minh lanh lợi.
Bát công chúa được Vu Thức Vy khen thì thoáng đỏ mặt và thân mật khoác lên cánh tay của nàng nói: “Cho dù có đẹp thì cũng không đẹp bằng Vu tỷ tỷ, đi thôi, chúng ta đi tới Ngự Hoa Viên dạo một lát đã."
Vu Thức Vy liếc mắt nhìn Lăng Hương chẳng biết đã tới ngoài cửa từ lúc nào, nàng cười nói với nàng ta: "Lăng Hương, ngươi có nhìn thấy hà bao của ta đâu không?"
Ánh mắt của Lăng Hương lóe lên rồi nhanh chóng cúi đầu nói một câu: “Hồi bẩm nhị tiểu thư nói, nô tỳ không có nhìn thấy."
Trong đáy mắt Vu Thức Vy hiện lên sự thần bí, nàng lại cùng Bát công chúa đi ra ngoài mà miệng vẫn lẩm bẩm: “Có thể là hôm qua ta không cẩn thận làm rơi ở đâu đó, thôi sau này ta lại thêu một cái khác vậy..."
Hai người ra khỏi Tê Hà cung và đi tới Ngự Hoa Viên thì nhìn thấy cáo không ít phi tần đã tập trung ở đây ngắm hoa, chắc bọn họ cũng có suy nghĩ giống như các nàng, đợi đến khi sứ giả vào cung thì bọn họ mới lại ngồi vào vị trí. Sau khi ngắm hoa được một lúc thì Lục Khởi vội vàng báo lại: “Công chúa, tứ vương gia đã đón được sứ giả Mạc Bắc, ngài và nhị tiểu thư cũng nên đi vào trong đi."
Vu Thức Vy cùng Bát công chúa liếc mắt nhìn nhau và mỉm cười, sau đó lại cùng nhau đi tới Phi Hồng điện, nơi chiêu đãi sứ giả nước khác.
Khi hai người tới thì trong điện đã sáng ánh đèn và vô cùng náo nhiệt, hai người xuất hiện cũng không khiến cho mọi người chú ý, dù sao ngày hôm nay tất cả nữ tử đều mặc trang phục lộng lẫy đi tham dụ, Vu Thức Vy mặc trang phục bình thường như vậy thì thật sự không quá bắt mắt.
Bát công chúa đi tới trong điện lại nói: "Vu tỷ tỷ, thật xin lỗi vì ta không thể ngồi chung một chỗ với tỷ được."
Vu Thức Vy vỗ nhẹ vào vai của nàng, trong ánh mắt rất dịu dàng nói: “Không có gì đâu, đợi đến khi bức tiệc tan thì chúng ta đi cùng nhau trở về."
Bát công chúa nghe nàng nói vậy mới mỉm cười và đi về vị trí của mình, Vu Thức Vy lại tìm một góc khuất gần cửa để ngồi xuống rồi lẳng lặng nhìn lướt qua những người trong điện.
Chỗ khách nam bên kia thì ngoại trừ vị trí Hàn Giang Nguyệt và Thượng Quan Cửu U còn trống ra, các trọng thần và hoàng thân quốc thích khác đều đã đến, mấy hoàng tử cũng đã sớm ngồi vào vị trí. Đương nhiên ngoại trừ tam hoàng tử đang ngồi tù và thái tử xuất binh đi tiêu diệt sơn tặc là không có mặt.
Bên chỗ các khách nữ thì các nương nương trong cung từ tần vị trở lên đều mặc trang phục lộng lẫy tham dự, các công chúa cũng vậy. Diệp trưởng công chúa ngồi ở phía trước, với triều phục Ngũ Thái Tường Vân bằng vải gấm Như Ý và kiểu tóc Vọng Nguyệt Kế, trên đầu cắm đầy châu ngọc lộ ra vẻ đoan trang lại xinh đẹp và cao quý. Vu Thức Vy nhìn thấy nàng và nàng cũng nhìn về phía Vu Thức Vy mỉm cười, trong đôi mắt có vẻ cảm kích.
Vu Thức Vy cười đáp lại vì biết nàng cảm kích mình hôm qua đã có nhắc nhở, nếu không chỉ sợ thai nhi sẽ bị ảnh hưởng. Thật ra, kiếp trước Diệp Trường công chúa mang thai mới ba tháng lại sinh non, sau đó nhiều năm cũng không hề có thai, nghe người ta nói là thân thể của nàng bị tổn thương nên không thể sinh đẻ được nữa. Bây giờ nghĩ lại hẳn là bởi vì cái túi thơm kia, nàng đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ không biết là ai lại muốn hại Diệp Trường công chúa, công chúa có đất phong lại có chút quyền lợi, có thể uy hiếp được ai chứ?
Ánh mắt Vu Thức Vy không khỏi lướt nhìn mấy hoàng tử và cuối cùng tập trung ở Thượng Quan Diệp, có thể có thành phủ và phòng ngừa chu đáo như vậy thì ngoại trừ Thượng Quan Diệp ra, nàng thật không nghĩ tới người thứ hai.
Thượng Quan Diệp nhận thấy có người nhìn mình nên nhìn quanh, quả nhiên hắn nhận ra đôi mắt đang tìm tòi nghiên cứu, nàng ngồi ở trong một góc khuất với chiếc trang phục màu tím đinh hương có vẻ rất yên tĩnh giống như không tồn tại vậy.
"Là nàng sao?" Thượng Quan Diệp thưởng thức chén rượu trong tay mà ánh mắt nghiền ngẫm thì thẩm một câu, trong đầu hắn không khỏi nhớ lại những lời mẫu phi đã nói hôm trước: " Vu Thức Vy kia là dạng người hai mặt, con đừng để cho vẻ bề ngoài của nàng lừa gạt, tay của bản cung đã bị nàng vặn cho bị thương đấy, nàng làm rất nhanh và độc ác, đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ đây này."
Người hai mặt thì hắn tin!
Ngày ấy, sau khi nàng rơi xuống nước và lên thuyền thì tỏ ra chán ghét hắn gần như không hề che giấu khiến hắn thật sự kinh hãi. Trực giác nói cho hắn biết trên người nữ tử này có bí mật không muốn cho người khác biết.
Bí mật sao? Hắn sẽ xé từng lớp ngụy trang của nàng ra để xem thử bí mật của nàng rốt cuộc là gì...
Vu Thức Vy nhìn thấy ánh sáng quen thuộc trong đôi mắt Thượng Quan Diệp thì lại cười giễu cợt. Thượng Quan Diệp à Thượng Quan Diệp, ngươi đúng là chó không đổi được thói ăn phân, luôn có dục vọng chinh cực rất lớn đối với người chán ghét mình, chỉ hận không thể chứng minh mình có bao nhiêu mị lực, đáng tiếc hôm nay ngươi nhất định ngã xuống thôi!
Lúc này, một tiếng hô từ phía xa truyền đến: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu giá lâm, thái hậu giá lâm..."
Dư âm còn chưa hết thì lại nhìn thấy hoàng đế đỡ thái hậu và hoàng hậu đi đến, tất cả mọi người trong điện đều quỳ lạy, hô to vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng đế đi tới vì trí trên cùng rồi vén long bào ngồi xuống, thái hậu và hoàng hậu đều ngồi vào chỗ của mình. Hoàng thượng nói: "Vì sao Mẫn Thân vương và Nhiếp Chính Vương còn chưa tới?"
Ngũ hoàng tử đứng dậy đáp lại: "Hồi bẩm phụ hoàng, đã phái người đi rồi ạ."
Hắn vừa dứt lời dưới lại nghe được thái giám ngoài cửa bẩm báo: "Mẫn Thân vương đến, Nhiếp Chính Vương đến!"
Trong khi nói chuyện, chỉ thấy hai nam tử với phong thái tuyệt thế cùng đi đến, Hàn Giang Nguyệt trước sau vẫn bộ trang phục bằng gấm màu trắng làm tôn lên phong thái lạnh lùng thoát tục giống như tiên giáng trần. Thượng Quan Cửu U lại mặc áo mãng bào Bát Bảo màu đen làm tôn lên vẻ đẹp đầy cao quý của mình, chẳng qua giờ phút này sắc mặt hắn có chút thâm trầm giống như có ai đang thiếu nợ gì hắn vậy, trên người hắn cũng lạnh lùng tới dọa người, hắn vừa xuất hiện lại khiến nhiệt độ của Phi Hồng điện dường như giảm xuống.
Sau khi hắn đi vào lại lập tức trợn mắt nhìn về phía Vu Thức Vy, sau đó mới đi về chỗ ngồi của mình. Hàn Giang Nguyệt lại nháy mắt với Vu Thức Vy rồi thoáng lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Vu Thức Vy hiểu rõ, nhất định là hai người đã xảy ra chuyện gì đó mà Hàn Giang Nguyệt thắng được một chút nên sắc mặt của Thượng Quan Cửu U mới tệ như vậy.
Đợi sau khi Hàn Giang Nguyệt ngồi vào chỗ của mình thì Thượng Quan Cửu U không nhịn được liếc mắt nhìn hắn đầy chán ghét và trầm giọng nói: "Hàn Giang Nguyệt, ngươi tốt nhất nên cách xa ta ra."
Hàn Giang Nguyệt phe phẩy cái quạt giấy trong tay, giọng điệu rất thản nhiên: "Ngươi tốt nhất cũng cút xa một chút cho ta, nhìn ngươi lại thấy phiền."
Thượng Quan Cửu U nghe vậy thì vỗ bàn một cái và lạnh lùng nói: "Ngươi có giỏi thì nói lại một lần nữa."
Hàn Giang Nguyệt thu hồi quạt giấy, trong con ngươi lạnh như ánh trăng cũng lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn cũng không chịu thua kém nói: “Thượng Quan Cửu U, nếu như ngươi muốn ăn đòn thì ngươi cứ nói, bản vương tuyệt đối không sẽ keo kiệt nắm đấm của mình đâu."