Vu Thức Vy nghe tiếng kêu gào chói tai của bọn họ thì không nhịn được bịt lỗ tai và khẽ nói với người áo đen phía sau: "Làm cho bọn họ ngậm miệng lại."
Người áo đen nhận lệnh lại cầm hai mảnh vải trắng nhét vào trong miệng mỗi người một cái và chặn lại tiếng kêu ở trong cổ họng của hai người, hai người trợn trừng hai mắt kêu lên "Ô ô ô" với vẻ mặt đầy khủng hoảng, rõ ràng bọn họ vẫn còn chìm trong cảnh tượng đáng sợ vừa rồi không thể thoát ra được.
Bên tai cuối cùng cũng có chút yên tĩnh, lúc này Vu Thức Vy mới lại ngồi xuống và nhìn Đường Sùng Diễn với vẻ khinh thường: "Đường Sùng Diễn, thế nào, ngươi có đi hay không?"
Đường Sùng Diễn bị âm thanh giống như ma quỷ này kéo trở về hiện thực, cơ thể hắn run lên và hai mắt trợn trừng nhìn Vu Thức Vy, trong lòng hắn ngoại trừ kinh hoàng còn có không cam lòng và hối hận, "Vu Thức Vy, cho dù ta chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ hóa thành Lệ Quỷ tới tìm ngươi, ta muốn ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi..."
"Đủ rồi!" Vu Thức Vy khẽ nhíu mày và cắt ngang lời của hắn: "Ta không phải tới nghe ngươi tuyên thệ, nếu như ngươi cảm thấy một Đường Sùng Việt còn chưa đủ thì cũng không sao cả. Ở đây còn có một nữ nhân mà ngươi yêu nhất cùng với cốt nhục của ngươi trong bụng nàng..."
"Cái gì?"
Đường Sùng Diễn không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Thức Vy, sau đó lại nhìn về phía Vu Vinh Hoa mà lắc đầu thật mạnh, kêu lên: "Không thể nào, Vu Thức Vy, ngươi đang nói bậy gì vậy?"
"Nói bậy sao?" Trong mắt của Vu Thức Vy hiện lên một sự giễu cợt và cúi đầu nở nụ cười: "Đường Sùng Diễn, hơn một tháng trước, ngươi bí mật đi tới từ đường của Vu phủ, ở đó ngươi và Vu Vinh Hoa đã làm chuyện gì? Có cần ta nói ra không? Trước khi cưới, Thượng Quan Diệp đã bị cắm sừng, không biết sau khi hắn biết được thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu hắn còn có thể sủng ái Vu Vinh Hoa nữa hay không..."
Cái gì...
Đường Sùng Diễn ngây người giống như không còn chút sức lực nào mà tê liệt và ngã trên mặt đất, giống như đã bị lăng trì từ trong ra ngoài hết một lượt vậy, gương mặt tuấn tú cũng giống như thoáng cái đã gìa đi mười mấy tuổi, trong ánh mắt đầy sự tang thương và buồn bã.
A! Cái gì nàng ta cũng biết, đấu với nhau lâu như vậy nhưng hóa ra hắn chẳng qua chỉ là món đồ chơi trong tay nàng ta mà thôi...
Đột nhiên, cổ họng Đường Sùng Diễn chợt thấy ngọt và phun ra một ngụm máu tươi trên mặt đất, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả tự chế giễu mình: "Ha ha ha... Ha ha ha..."
Không ngờ từ trước đến nay mình đều không phải là đối thủ của nàng ta, uổng công mình còn cho rằng mình thông minh vạch ra mưu kế được tính toán cặn kẽ, hóa ra là mình suy nghĩ quá đẹp mà thôi.
Không trách được trên bữa tiệc ngày ấy, nàng hoàn toàn không có vẻ gì kinh hoảng, có thể khi đó nàng đang cười nhạo hắn, có thể ở trong mắt nàng, hắn căn bản không xứng là đối thủ của nàng! Hắn đấu không lại nàng!
Vu Vinh Hoa nhìn Đường Sùng Diễn giống như phát điên mà giãy dụa, sốt ruột tới mức trong miệng nức nở, giống như muốn nói gì đó, Vu Thức Vy khoát tay áo: "Để cho nàng ta nói."
Sau khi miếng vải trong miệng được kéo xuống, Vu Vinh Hoa lập tức hét lên: "Vu Thức Vy, ngươi nói bậy, ta căn bản không có hài tử gì cả, ngươi nói bậy."
Vu Thức Vy đứng dậy và đi đến bên cạnh Vu Vinh Hoa rồi đặt tay lên mạch đập của nàng ta, khẽ cười nói: "Vu Vinh Hoa, ngươi đã nhìn thấy qua y thuật của ta rồi, lẽ nào ngay cả chẩn đoán một hỉ mạch mà ta cũng không thể chẩn đoán ra được sao? Ngươi đã có thai hơn một tháng, ngươi và Thượng Quan Diệp mới kết hôn nửa tháng, vậy ngươi nói xem hài tử này là của ai?"
Sắc mặt Vu Vinh Hoa lập tức cứng đờ, nàng chợt nhớ ra đã hơn một tháng mà không thấy kinh nguyệt của mình tới, lại nghĩ tới nhiều ngày qua mình luôn thấy buồn nôn lại nôn khan không thiết gì ăn uống...
"Vu Thức Vy, tiện nhân, ngươi không phải là người, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ta phải giết ngươi..."
Nàng vừa chửi bới thì lại bị một khối vải trắng bịt lại, mắt mở lớn đầy vẻ không cam lòng "ô ô", suy sụp và khóc lớn.
Lúc này, Đường Sùng Diễn đột nhiên nghiêm mặt và nhìn về phía Vu Thức Vy, trong ánh mắt hắn không có sự bi ai, không có tự giễu, cũng không có căm hận mà chỉ bình tĩnh nhìn Vu Thức Vy, gằn từng chữ một: "Ngươi sẽ tha cho Hoa nhi cùng hài tử trong bụng của nàng chứ?"
Vu Thức Vy đi qua bên cạnh hắn rồi lại ngồi xuống: "Vào giây phút đầu của đám người Đường gia rơi xuống đất thì cũng là lúc ta thả Vu Vinh Hoa ra."
Đường Sùng Diễn căng thẳng: "Chuyện là do một mình ta gây ra, không có liên quan gì với những người khác, ngươi không thể tha mạng cho bọn họ sao?"
Đường Sùng Diễn nói tới đây thì sắc mặt đã biến thành cầu xin, hắn quỳ gối ở trước mặt của Vu Thức Vy và cầu khẩn nói: "Cầu xin ngươi hãy buông tha cho Đường gia."
Trong ánh mắt Vu Thức Vy hoàn toàn không có sự thương xót cũng không có chút hơi ấm nào: "Đường Sùng Diễn, không phải ta không buông tha cho bọn họ, mà là ngươi không buông tha cho bọn họ, từ lúc ngươi mới bắt đầu đã là bình sứt không sợ mẻ và không để lại cho bọn họ một con đường sống nữa rồi, ngươi cho rằng chết nhiều người như vậy thì với tính mạng của một mình ngươi là có thể kết thúc được sao? Đường Sùng Diễn, người ngươi nên trách không phải là ta mà là chính bản thân ngươi."
Tim của Đường Sùng Diễn đau thắt lại và phun ra một búng máu, thật lâu sau, hắn mới trầm giọng nói: "Được, vậy ngươi thề nhất định sẽ thả Hoa nhi cùng hài tử trong bụng của nàng đi."
"Vu Thức Vy ta không nhất thiết phải lừa gạt một người sắp chết."
"Ta sẽ ở địa ngục nhìn ngươi."
Giao dịch đã xong nên Vu Thức Vy ra hiệu cho người áo đen phía sau: "Mở trói và thả hắn đi."
Nàng nói xong thì đứng lên và đi tới trước mặt Đường Sùng Diễn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tối nay, ta muốn nghe được tin tức gia tộc Đường thị bị kết tội, không nên mưu toan giãy giụa làm gì, bản thân ngươi biết nó không có tác dụng đâu."
Vu Thức Vy nói xong lại đi lướt qua bên cạnh hắn và rời khỏi mật thất. Một đám người áo đen giữ lại Vu Vinh Hoa và ném Đường Sùng Vi đã bị hù dọa tới thật sự đần độn đến bên cạnh Đường Sùng Diễn: "Dẫn hắn đi."
Đường Sùng Diễn ném sợi dây trên người xuống rồi đứng dậy đi đến trước mặt Vu Vinh Hoa, một tay hắn chậm rãi xoa lên gương mặt nàng, trong ánh mắt lộ ra tình yêu thắm thiết và say đắm, hắn cười gượng nói: "Hoa nhi, ta chưa bao giờ hối hận vì những gì đã làm cho nàng, sau này khi ta không còn ở bên cạnh nàng thì nàng không cần phải sợ hãi mà nên cố gắng sống sót, không nên nghĩ tới chuyện báo thù cho Đường gia, cũng không cần lại đi chọc tới Vu Thức Vy nữa, hãy sống sót..."
Vu Vinh Hoa cắn thật chặt miếng vải trắng trong miệng và hai mắt đẫm lệ: "Đường huynh... ô ô ô..."
"Hoa nhi đừng khóc, nàng vừa khóc thì ta lại thấy đau lòng, hãy nhớ kỹ lời của ta, không nên báo thù cho Đường gia..."
Đêm hôm đó, Đường Sùng Diễn tự thú, thừa nhận chuyện thả ong giết người là do mình hãm hại Vu Thức Vy, cũng đưa lên chứng cứ mình đã huấn luyện ong giết người. Hoàng đế giận tím mặt liền sai người truy bắt tất cả đám người của Đường gia, ngoài gia đinh và tỳ nữ thì tất cả người trong gia tộc Đường thị đều bị bắt và nhốt vào thiên lao.
Hoàng đế cũng triệu tập các đại thần suốt đêm thẩm tra về vụ án này, sau khi xác nhận chứng cứ vô cùng xác thực thì phán gia tộc Đường thị bị tịch thu tài sản và diệt tộc, canh ba trưa ngày hôm sau sẽ do Lý đại nhân của Hình bộ tự mình theo dõi hành hình tại quảng trường ở cửa nam.
Thánh chỉ trong cung vừa xuống thì tin tức lại truyền đến trong phủ Nhiếp Chính Vương. Lúc đó, Vu Thức Vy đang cùng Thượng Quan Cửu U đánh cờ ở trong đình viện dưới màn đêm, trong cảnh tối lửa tắt đèn thì chẳng khác nào người mù đánh cờ.
A Mông ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Chủ tử, thánh thượng phán xử gia tộc Đường thị bị tịch biên gia sản và diệt tộc, vào canh ba buổi trưa ngày mai sẽ hành hình."
"Sao?" Thượng Quan Cửu U nhíu mày, cười lạnh nói: Vậy hiệu suất làm việc của Đường Sùng Diễn cũng thật cao nhỉ?"
Hắn nói tới đây thì giễu cợt liếc mắt nhìn sắc mặt Vu Thức Vy lạnh lùng đang cầm quân cờ trắng và trêu chọc: "Nữ nhân, nàng nói xem tại sao nàng có thể ác độc như vậy? Một người còn sống lại bị nàng cho lột da khiến Đường Sùng Diễn khiếp sợ đến mức phải thành thật đi tự thú."
Vu Thức Vy khẽ hất hàm và thản nhiên tuyên bố một sự thật: "Hắn có lẽ có khiếp sợ, nhưng hắn cuối cùng hiểu rõ không đấu lại ta, cho nên mới lấy cái chết để đổi cho Vu Vinh Hoa sống sót, thật ra hắn căn bản không biết, cho dù hắn không nói thì ta cũng sẽ không giết Vu Vinh Hoa lúc đó."
"Vì sao không giết?" Thượng Quan Cửu U nhìn Vu Thức Vy với ánh mắt đầy tò mò. "Vu Thức Vy, bản vương phát hiện nàng càng lúc càng thú vị."
Một người giết người không chớp mắt như thế, trên đời này sợ rằng sẽ không tìm ra được người thứ hai, hắn thật sự không nghĩ tới ngoài nàng ra còn có người nào có thể sánh vai được với mình.
Vu Thức Vy nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của hắn thì trong đáy mắt thoáng hiện lên ý cười. "Thế nào? Chẳng lẽ Vương gia còn có thể thích ta được sao? Trên đời này vẫn còn có nam nhân thích nữ tử rắn rết à? Chẳng lẽ đầu bị cánh cửa kẹp rồi sao."
Khóe miệng Thượng Quan Cửu U đang cười chợt cứng đờ rồi nổi giận nói: "Nàng..."
"Nàng bớt tự mình đa tình đi, bản vương sẽ thích nàng sao? Bản vương ghét nàng còn không kịp đấy. Đúng là nữ tử thối luôn tự cho mình là đúng, nếu có thể ăn có thể ngủ thì lại nhanh cút ra khỏi phủ Nhiếp Chính Vương đi."
Vu Thức Vy không hề tức giận mà mỉm cười và gật đầu một cái: "Ta cầu còn không được, cảm ơn ân cứu mạng của vương gia."
"Nàng..." Thượng Quan Cửu U lại thấy nghẹn lời, nữ nhân này thật đúng là...thật đúng là đâm đầu vào chỗ chết, sớm hay muộn gì hắn cũng phải làm cho nàng hiểu rõ, Thượng Quan Cửu U hắn cũng không phải là người dễ trêu chọc đâu...