Âm thanh rúng động đến mức cái bàn cũng rung lên khiến động tác của Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt dừng lại, cả hai cùng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Thượng Quan Cửu U cả người y phục đen đang giận dữ đứng ở đó, khuôn mặt lạnh lẽo bất thường khiến người ta sợ hãi, ánh mắt sắc bén tựa dao như muốn chém chết Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy vậy.
Ngoài đầu hành lang, Lưu ma ma đang đứng ở nơi không xa. Vừa nghe thấy tiếng động lớn kia, bà liền chạy đến. Nhìn thấy Thượng Quan Cửu U thì chạy ngay vào trong phòng, cạch một tiếng, đóng cửa thật kĩ lại.
Trong phòng, Vu Thức Vy đã đẩy Hàn Giang Nguyệt ra từ lâu, nhanh nhẹn dùng khăn trải bàn bằng lụa quấn quanh người, dưới đáy mắt nàng có sự lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Hàn Giang Nguyệt chỉnh lại y phục của mình, không hề có vẻ ngượng ngùng khi bị bắt gặp. Y mặt không đỏ hơi thở không loạn, vẻ mặt không vui nhìn Thượng Quan Cửu U: “Gà trống cháy lông? Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngươi nói cái gì?” Thượng Quan Cửu U cao giọng, đi lên vài bước giận dữ nói: “Hàn Giang Nguyệt, nếu bổn vương không đến, vậy chẳng phải ngươi đã được lợi rồi sao?”
Đáng chết! Sáng nay hắn nghe nói đến tình hình của Vân Hương Lầu đã muốn đến xem rốt cuộc Vu Thức Vy muốn giở trò gì. Không ngờ vừa đến ngoài cửa đã nghe thấy những âm thanh không ổn kia. Khốn kiếp! Cũng may là hắn đến, nếu không thì tên cầm thú Hàn Giang Nguyệt chẳng phải đã khiến Vu Thức Vy...
Nghĩ mãi nghĩ mãi, ánh mắt Thượng Quan Cửu U rơi vào Vu Thức Vy đang đứng quay lưng về phía hắn. Vừa rồi khi mở cửa, hắn thật sự thấy ngây người. Hắn không ngờ một người lạnh lùng băng giá như nàng lại có thể bị một nam nhân khác đè dưới thân, còn để lộ ra vẻ mặt vừa xấu hổ vừa buồn bực như thế. Tuy hắn biết nàng không hề tình nguyện cùng tên kia, nhưng hắn vẫn thấy tức giận. Tựa như thứ quan trọng nhất của hắn bị người khác cướp đi mất vậy.
Thứ quý trọng nhất?
Suy nghĩ này khiến Thượng Quan Cửu U ngây người, từ khi nào nàng ấy trở thành thứ quan trọng nhất của hắn? Thật nực cười, hắn chỉ là không chịu được khi nhìn thấy thứ dơ bẩn thôi. Đúng, chính là như vậy.
Hai tay Hàn Giang Nguyệt khoanh trước ngực, có chút buồn cười nhìn sắc mặt lúc này lúc khác của Thượng Quan Cửu U, khinh khỉnh nói: “Thượng Quan Cửu U, ta có được lợi hay không liên quan gì đến ngươi? Ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta mà còn có mặt mũi ở đây truy hỏi bổn vương?”
“Chuyện tốt? Hừ... Hàn Giang Nguyệt, rõ ràng Vu Thức Vy không hề muốn, là ngươi ép buộc!” Thượng Quan Cửu U lạnh lùng buộc tội.
Hàn Giang Nguyệt không cho là đúng, đưa tay kéo Vu Thức Vy vào lòng, khoe khoang nhìn Thượng Quan Cửu U nói: “Đây là chuyện của ta và Vy Nhi, ngươi có tư cách gì can thiệp?”
“Ngươi...” Thượng Quan Cửu U nghẹn lời không nói ra được gì, chỉ tay về phía Vu Thức Vy nói: “Vu Thức Vy, không ngờ nàng lại là hạng nữ nhân thế này. Trước mặt bổn vương thì làm ra vẻ thanh cao lạnh lùng, ở trước mặt nam nhân khác thì lại lẳng lơ đưa đẩy như vậy. Thật khiến bổn vương ghê tởm.”
Vừa dứt lời, Hàn Giang Nguyệt đã xông đến đấm vào mặt Thượng Quan Cửu U một đấm rồi nói: “Thượng Quan Cửu U, Vy Nhi là nữ tử tốt đẹp nhất trên đời này, ta không cho phép ngươi nói lời không hay về nàng ấy!”
Thượng Quan Cửu U cũng trả lại cho Hàn Giang Nguyệt một đấm: “Người khiến nàng ta chịu cái tiếng này chính là ngươi! Ngươi có tư cách gì nói chuyện? Hàn Giang Nguyệt, sau này tốt nhất ngươi cách xa nàng ta một chút đi.”
Hàn Giang Nguyệt nắm lấy cổ áo Thượng Quan Cửu U, trầm giọng: “Người nên cút đi chính là ngươi. Nàng ấy là nữ nhân của ta, không đến lượt ngươi nói nhăng nói cuội.”
Nói rồi hai người tựa như trẻ con xông vào nhau, ngươi một đấm ta một đấm, đánh nhau loạn xạ.
“Đủ rồi.”
Vu Thức Vy vẫn luôn quay lưng về phía họ thật sự không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng rồi mở cửa ra khỏi phòng.
Cuối cùng Thượng Quan Cửu U lại đấm thêm một đấm vào mặt Hàn Giang Nguyệt, dùng vẻ thắng lợi nói: “Hàn Giang Nguyệt, bổn vương nói rồi, sẽ không để ngươi cưới được Vu Thức Vy đâu. Ngươi cho rằng vì sao hoàng thượng mãi không ban hôn cho ngươi?”
Hàn Giang Nguyệt đẩy Thượng Quan Cửu U ra, đá một đá vào người hắn: “Vậy chúng ta cứ đợi mà xem.”
Sau khi ra khỏi phòng, Hàn Giang Nguyệt mới phát hiện Vân Hương Lầu đã đứng đầy người. Sảnh ở bên dưới hay là bốn phía của ba tầng lầu đều đầy người qua lại. Tất cả mọi người đều đều chờ đợi sự xuất hiện của mỹ nhân tuyệt thế trong lời đồn.
Ánh mắt y tìm một vòng khắp lầu hai và lầu ba mới cuối cùng tìm được Vu Thức Vy không quá bắt mắt trong biển người. Nàng cố tình hóa trang một phen, ai nhìn vào cũng chỉ tưởng là tiểu công tử của nhà nào đó.
Hàn Giang Nguyệt vượt qua biển người đi về phía nàng. Sau khi đến sau lưng nàng, y nói nhỏ vào tai nàng: “Thượng Quan Diệp đã đến, đang ở phòng kia.”
Nói rồi y chỉ về vào một gian phòng lầu hai cho Vu Thức Vy nhìn.
Vu Thức Vy quay đầu lại lạnh lùng nhìn Hàn Giang Nguyệt một cái, nhàn nhạt nói: “Trước giờ ta chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của vương gia, nên vương gia không cần đích thân đến đây nói cho ta biết.”
Nhìn thấy vẻ xa cách vạn dặm của Vu Thức Vy lúc này, Hàn Giang Nguyệt tự thấy buồn rầu. Buồn rầu vì vừa rồi bản thân quá nóng vội mới hủy đi cục diện khó khăn lắm mới đổi lại được. Giờ thì hay rồi, đáng đời rồi thấy chưa? Nàng ấy lại trở về dáng vẻ như lúc trước, chỉ sợ đến bằng hữu cũng chẳng được làm nữa.
Không được, y phải nghĩ cách cứu vãn, phải làm sao đây?
Vu Thức Vy không biết Hàn Giang Nguyệt lúc này đang nghĩ cách để lấy lòng nàng, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào gian phòng y vừa chỉ, trong mắt có ánh sáng lóe lên.
Ngay đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, Thượng Quan Diệp cả người y phục xa hoa từ trong bước ra. Bên cạnh hắn là công tử Chu gia Chu Đình Thâm, theo sau còn một nam tử nữa, một thân y phục trắng, phong thái bất phàm.
“Đường Sùng Diễn?” Vu Thức Vy kinh ngạc nhìn Đường Sùng Diễn, lẩm bẩm: “Sao hắn lại đến đây?” Không phải ngoại trừ Vu Vinh Hoa, hắn không hề muốn bố thì cho ai khác một ánh mắt sao? Sao có thể đến nơi trăng hoa này?
Rốt cuộc...
Trong tiếng hoan hô của nhiều người, Lưu ma ma đi lên sân khấu, cất cao giọng: “Các vị quan nhân, Hạo Tuyết cô nương đến rồi, mời hướng mắt đến lầu ba.”
Cả Vân Hương Lầu lập tức trở nên yên ắng, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên đầu cầu thang lầu ba.
Trong sự nín thở chờ đợi của mọi người, một đôi chân ngọc xuất hiện trong tầm mắt mọi quan khách. Sau đó, trong tiếng đàn tranh réo rắt, đôi chân ngọc ấy từng bước, từng bước đi xuống.
Mãi cho đến khi người ấy đứng lại ở sân khấu lầu ba, mọi người mới tìm lại được hô hấp của mình.
Trời ạ, nữ tử này đẹp quá!
Ngũ quan nàng xinh đẹp, quyến rũ động lòng người. Cho dù chỉ trang điểm nhạt thôi nhưng từng cái nhăn mắt nhíu mày cũng khiến người khác mất hồn. Trên mái tóc dài uốn lượn như rắn có cài một cây trâm ngọc khắc hoa, phần đuôi cây trâm thả dài theo tóc mai bên tai cất tiếng đinh đang theo gió, sinh động vô cùng.
Trên người nàng mặc bộ y phục màu bạc thêu chỉ vàng, thân hình quyến rũ ẩn hiện dưới y phục bó sát. Trên áo yếm màu hồng có thêu hoa lan duyên dáng, lại còn cố tình để áo yếm hững hờ lộ ra một nửa da thịt trắng như ngọc. Tất cả những người ở đây đều có thể thấy, người trước mắt này quyến rũ duyên dáng đến mức nào, quả là báu vật nhân gian.
Qua hồi lâu, mọi người mới tỉnh táo lại, lập tức tiếng vỗ tay như sấm vang dội từ khắp nơi.
“Hạo Tuyết cô nương! Hạo Tuyết cô nương!”
Lưu ma ma ra hiệu cho những người dưới sân khấu yên lặng lại: “Các vị quan khách, xin nghe Lưu ma ma ta nói một câu. Hôm nay là ngày ra mắt mọi người của Hạo Tuyết cô nương chúng tôi, vậy nên cô nương ấy sẽ tặng mọi người tuyệt kĩ Phi Thiên Vũ của cô nương ấy xem như tiết mục mở màn ngày hôm nay. Các vị có đồng ý xem không?”
“Đồng ý! Đồng ý!”
Tiếng vỗ tay mãnh liệt lại bùng nổ, tiếng vỗ tay lớn đến mức cứ như muốn rung chuyển Vân Hương Lầu.
Thẩm Ly Hạ nhếch miệng cười, đảo mắt nhìn khắp lượt mọi người trong Vân Hương Lầu, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Thượng Quan Diệp đang ngồi ở lầu hai. Ánh mắt nàng sâu thẳm, chớp mắt một cái, nàng giơ tay nắm lấy dải lụa đỏ đã được buộc chắc trên xà ngang từ lâu.
Nàng nhấc chân lên, dùng lực một chút rồi nhấc mình lên không trung, bắt đầu bay giữa vô số dải lụa đỏ khắp sân khấu, trình diễn đủ các tư thế múa duyên dáng xinh đẹp, phát huy màn trình diễn Phi Thiên Vũ lên đến đỉnh điểm. Khúc nhạc vừa dứt, Thẩm Ly Hạ đã đến bên cạnh Thượng Quan Diệp. Nàng đặt tay lên lan can, xoay người một cái dựa vào lòng Thượng Quan Diệp, mỉm cười nói: “Công tử có muốn chia sẻ thời gian tối nay với tiểu nữ tử không?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều há hốc, thế là chọn xong rồi sao?
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào nam tử may mắn kia, có người tinh mắt đã phát hiện ra đó là Đoan Vương liền không dám nhiều lời, còn những người khác thì cất tiếng phản đối.
“Tại sao chứ?”
“Bọn ta không phục, Hạo Tuyết cô nương, chọn ta đi.”
Âm thanh phản đối vang lên như sấm, Thẩm Ly Hạ xem như không nghe thấy, ánh mắt vẫn dán chặt lấy Thượng Quan Diệp: “Công tử chẳng lẽ không đồng ý? Vậy được rồi, tiểu nữ tử cũng không miễn cưỡng.”
Nói rồi Thẩm Ly Hạ nắm lấy lụa đỏ, chuẩn bị bay đi.