Các đại thần thấy hắn nổi giận thì khiếp sợ đến mức không dám thở mạnh, bọn họ quỳ ở đó và run lẩy bẩy, chờ đợi lời giáo huấn của hắn.
Tổng quản thị vệ chính là lão quản gia Phương Vô của phủ Nhiếp Chính Vương trước đây thấy vậy thì không khỏi nói: “Đại Hãn, lão thần cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, mấy ngày hôm trước giá lương thực đột nhiên tăng lên gấp ba, hiện tại lại tăng lên gấp sáu lần, có thể nói nửa lượng bạc một cân gạo là giá trên trời. Không chỉ Nhu Nhiên như vậy. Cựu thần đã phái thám tử đi tới các nước và nhận được hồi âm nói, các nước khác cũng bị tăng giá như vậy. Quốc khố của Đại Vân còn bị vét sạch chỉ vì giá lương thực tăng lên, văn võ trong triều cũng hết đường xoay xở, ngay cả tiệc cưới của Tĩnh Vương cũng không hề mở yến tiệc.”
Sau khi Thượng Quan Cửu U nghe xong thì nheo mắt lại và hiện lên một tia ánh sáng đầy trí tuệ: “Ý của ngươi là có người đang đứng đằng sau điều khiển chuyện này sao?”
Phương Vô gật đầu nói: “Đại Hãn sáng suốt, lão thần thật sự nghi ngờ cho nên đã phái người âm thầm điều tra, tin tưởng sẽ có phát hiện thôi.”
Thượng Quan Cửu U vẫy tay với vẻ không kiên nhẫn nói với đám đại thần đang quỳ ở trước án: “Các ngươi đi xuống trước đi, nuôi các ngươi đúng là một đám ăn hại, chỉ biết nói thần đáng chết, cút ra ngoài…”
“Thần đáng chết, thần xin cáo lui…”
Thượng Quan Cửu U lại thấy đau đầu, trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một gương mặt tuyệt đẹp liền hỏi: “Gần đây... nữ nhân đáng chết kia đang làm những gì?”
Phương Vô vừa nghe đến mấy chữ “nữ nhân đáng chết” thì đã biết hắn nói tới Vu Thức Vy nên cung kính trả lời: “Hồi bẩm Đại Hãn, nàng đang làm Mẫn Thân vương của nàng phi, thân phận của nàng cao quý, nên hưởng không hết vinh hoa và phú quý...”
Mày kiếm của Thượng Quan Cửu U nhíu lên và cảm thấy không vui lại cắt ngang lời của hắn: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Ai muốn biết rằng nàng có phải là Mẫn Thân vương phi đáng chết gì đó, có thân phận của cao quý và hưởng không hết vinh hoa phú quý hay không? Hắn hoàn toàn không có quan tâm tới chuyện này, hắn muốn biết chính là gần đây nữ nhân đáng chết này có giở trò gì, có phải nàng liên quan tới sự kiện lần này hay không!
Ngoại trừ nữ nhân đáng chết kia thì hắn không nghĩ ra được ai còn có thể làm ra được chuyện lớn như vậy!
Cho dù trước đây hắn có biết nàng bí mật kinh doanh, lại có sản nghiệp cực lớn, nhưng dù sao cũng không điều tra ra được nàng đang làm những hoạt động gì, nữ nhân kia làm việc thật sự quá cẩn thận, nếu nói là thỏ khôn có ba hang thì nàng ít nhất phải có mười hang, cực kỳ tinh ranh, ngươi muốn nắm được cái đuôi nàng thì quả thực không thể nào làm được!
Phương Vô thấy Thượng Quan Cửu U tức giận như vậy thì khiếp sợ đến mức thân thể run lên, hắn lập tức quỳ xuống và tận tình khuyên bảo nói: “Đại Hãn, lão thần muốn nói ngài đừng tiếp tục để ý tới Vu tiểu thư nữa, chân trời rộng lớn, nơi nào mà không có cỏ, cần gì đơn phương yêu mến một cành hoa. Lão thần cảm thấy Vương phi nương nương trước đây cũng rất tốt, toàn tâm toàn ý với ngài, quan trọng chính là nương nương ngoan ngoãn phục tùng ngài, sao ngài không suy nghĩ tới chuyện đón nương nương quay về Nhu Nhiên? Hoàng đế Tây Lương đã từng nói, chỉ cần ngài muốn đón Vương phi nương nương thì sẽ cho ngài mượn hai mươi vạn đại quân, trợ giúp ngài một lần hành động tiêu diệt Hàn Giang Nguyệt!”
Thượng Quan Cửu U nghe vậy thì đôi mắt lóe sáng, hai mươi vạn đại quân thật sự là một điều kiện rất hấp dẫn, chẳng qua là...
Trữ Tuyết cũng đã dự định quên hắn để bắt đầu lại cuộc sống của mình, vậy hắn tuyệt đối không thể lại có bất kỳ liên quan nào với nàng nữa.
Mấy ngày nay không có nàng ở bên cạnh, hắn thật sự cảm thấy thoải mái nhất từ trước tới nay.
Nói hắn không tim không phổi cũng được, oán hắn phụ lòng nàng cũng được, hắn vốn đã không muốn cuộc hôn nhân này.
Hắn có đê tiện mấy đi nữa cũng sẽ không bán đứng chính mình.
“Sau này không cần nhắc lại chuyện này nữa, bản Đại Hãn và Trữ Tuyết đã đoạn tuyệt, không có bất kỳ khả năng nào.”
Phương Vô nghe được lời này thì đứng lên và có chút kích động nói: “Cho dù như vậy, tại sao ngài không nạp phi? Quần thần đã tấu lên nhiều lần, hi vọng ngài chọn phi để lấp đầy hậu cung, vì sao ngài lại không cho phép chứ?”
“Trước khi nhất thống thiên hạ, bản Đại Hãn sẽ không nạp phi!”
Trong mắt Phương Vô lại có chút bất đắc dĩ: “Đại Hãn, những điều này đều là lý do của ngài thôi, lão thần đã nhìn ngài lớn lên, chẳng lẽ cựu thần còn không hiểu được tâm tư của ngài hay sao? Chẳng qua là... làm như vậy có đáng giá không? Giai nhân đã gả cho người, đã không đáng để cho ngài si mê như vậy nữa, vì sao ngài lại không thể buông tay chứ? Nữ nhân kia có gì tốt đâu? Nàng thâm độc lại hiểm ác, máu lạnh và vô tình...”
Thượng Quan Cửu U càng nghe thì sắc mặt càng thêm khó coi, hắn vỗ mạnh một cái vào văn án và tức giận nói: “Sau này... không được nhắc tới nàng ở trước mặt bản Đại Hãn nữa, ngươi đi xuống đi.”
Phương Vô không nói gì nữa mà chỉ lắc đầu thở dài, càng tránh né thì sẽ lại càng quan tâm, hắn thật sự đã hoàn toàn rơi vào ma chướng, ôi...
Thượng Quan Cửu U nhìn theo bóng dáng Phương Vô rời đi mà trong đầu hồi tưởng lại những lời hắn vừa nói: Vì sao ngài lại không thể buông tay? Nữ nhân kia có gì tốt chứ? Vừa thâm độc lại hiểm ác, máu lạnh và vô tình...
Đúng vậy, nữ nhân kia thâm độc và hiểm ác, máu lạnh và vô tình làm cho người ta chán ghét như vậy, căn bản không đáng để cho hắn nhớ tới...
Tuy nhiên... bị bại bởi tên khốn kiếp Hàn Giang Nguyệt kia làm hắn không phục!
Hắn muốn đánh bại Hàn Giang Nguyệt, giết chết Hàn Giang Nguyệt, làm cho nữ nhân đáng chết kia phải thủ tiết đi!
Hoàng cung Đại Vân
Hoàng đế phái người đi điều tra giá lương thực thì đột nhiên xuất hiện một chuyện, cuối cùng có tin tức: “Hoàng thượng, thuộc hạ điều tra ra được là một người tự xưng Cẩm gia đã lũng đoạn lương thực của các nước. Lúc này, hắn đang ở chỗ của Trầm Hương, hoa khôi đầu bảng của Vân Hương lâu.”
“Cẩm gia? Vân Hương lâu!”
Hoàng đế cắn răng nhớ kỹ mấy chữ này, cuối cùng hắn chợt ngẩng đầu lên, trong mắt rồng tản ra ánh sáng sắc bén: “Lục An, ngươi đi một chuyến tới Vân Hương Lâu và hẹn gặp Cẩm gia này!”
Lục An trợn tròn hai mắt: “Để cho nô tài đi sao?”
Hắn là một thái giám đi tới nơi hẻm Liễu nơi trăng hoa, lúc này nếu như để cho người quen gặp phải thì hắn biết để mặt mũi vào đâu.
“Hoàng thượng, cái đó... ngài phái người khác đi, nô tài... nô tài... Không thể đi được...”
Nhìn vẻ mặt Lục An khó xử như vậy, lúc này hoàng đế mới nhớ tới hắn là một tên thái giám, nếu bị người ta nhận ra thì sẽ không khỏi chế giễu hắn, chẳng qua để cho người khác đi lại không chắc có được năng lực làm việc giống như Lục An, đến lúc đó đừng nói đến gần Cẩm gia, thậm chí có khả năng ngay cả cái lông cũng không thấy được đâu!
“Đi lấy cho trẫm một trang phục bình thường tới đây, trẫm sẽ tự mình đi.”
Lục An nghe hắn nói vậy thì sắc mặt hoảng hốt, lập tức khuyên nhủ: “Không được đâu hoàng thượng, nếu để cho người ta nhận ra, thì cả đời anh minh của hoàng thượng có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát mất.”
Hoàng đế mỉm cười, trong mắt hiện lên sự khôn ngoan: “Yên tâm, không ai có thể nhận ra trẫm đâu, ám vệ của trẫm không phải biết dịch dung sao? Để cho bọn họ tiến vào...”
Ở bên trong một gian phòng sang trọng tại tầng ba của Vân Hương Lâu truyền ra những tiếng oanh tiếng yến.
“Cẩm gia, nào, uống cạn chén rượu này của ta đi…”
“Cẩm gia, uống của ta đi, ta cũng đã nâng chén nhiều lần rồi.”
Nam tử mặc hoa phục màu đỏ tía màu bằng gấm được các mỹ nhân béo có gầy có vây quanh không ngừng đưa rượu ngon tới, hắn nhận lấy rượu và cười nói: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Cẩm gia ta hôm nay cao hứng, đều uống hết…”
Hắn nói xong lại lấy ra một đống ngân phiếu trong người và đặt ở trên bàn, bộ dạng giàu có lắm tiền, khiến người ta cho rằng hắn chính là một kẻ lắm tiền và nông cạn mà thôi.
Một đám nữ nhân điên cuồng tranh cướp nhau, mỗi người đều lấy được không ít ngân lượng, tất cả bọn họ đều nịnh nọt nói: “Cẩm gia, ngài thật tốt.”
“Không biết quý phủ của Cẩm gia còn thiếu tiểu thiếp hay không? Ta bằng lòng làm tiểu thiếp của Cẩm gia.”
“Ta cũng muốn.”
Khi bọn họ đang nói thì ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Lưu ma ma lắc cái thắt lưng như thùng nước đi đến mà không hề khiếp sợ nói: “Các ngươi nằm mơ à, Cẩm gia muốn thu tiểu thiếp thì cũng phải là dạng chim sa cá lặn giống như bản ma ma chứ làm gì tới lượt các ngươi, xuống, tất cả đi xuống cho ta!”
Các cô nương nghe được lời Lưu ma ma nói thì đều che miệng cười: “Ái chà ma ma, ngài thật đúng là không biết xấu hổ mà.”
“Đúng vậy, thật sự không biết xấu hổ.”
Lưu ma ma vẫy vẫy tay khăn: “Các ngươi xấu hổ thì mang ngân phiếu trả lại đi.”
Các cô nương vừa nghe vậy lại nhanh chóng cất ngân phiếu vào trong lòng: “Cái đó... ta đột nhiên nhớ tới mình còn phải học đàn.”
“Ta cũng đột nhiên nhớ ra Lưu đại gia nói muốn hẹn ta đi xem kịch.”
Chẳng qua chỉ một lát mà đám người trong phòng đã đi hết chỉ còn lại có một mình Lưu ma ma.
Vu Thức Vy liếc mắt nhìn nàng rồi thản nhiên nói: “Ngươi đuổi hết người đi là có chuyện gì?”
Sắc mặt của Lưu ma ma trở nên cung kính và nghiêm trang: “Tiểu thư thật thông minh, lão nô thật sự có chuyện, vừa rồi có hai nam nhân tới Vân Hương Lâu và hỏi thăm lão nô xem Cẩm gia ở chỗ nào, lão nô thấy nam nhân dẫn đầu có khí độ bất phàm, cho nên đặc biệt tới bẩm báo với tiểu thư.”
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe sáng rồi đi tới ngoài cửa, hai tay nàng đặt lên trên chỗ lan can, nhìn đám người muôn hình muôn vẻ trong đại sảnh, nói: “Hai người đó sao?”
Lưu ma ma nhìn sang lại vừa vặn nhìn thấy hai người kia nên ngạc nhiên nói: “Ngài thật đúng là thần, lão nô còn chưa nói với ngài về dáng vẻ của bọn họ mà ngài đã nhận ra bọn họ rồi.”
Khóe môi của Vu Thức Vy khẽ cong lên: “Không khó, ngươi nhìn hai người kia xem, bọn họ rõ ràng mới lần đầu tiên tới Vân Hương Lâu nên rất câu nệ không thả lỏng, cho nên ta không cần đoán cũng biết là hai người này, đi nói cho bọn họ biết, Cẩm gia chờ ở chỗ này.”
“Dạ, Cẩm gia của ta.”
Không bao lâu, hai người được Lưu ma ma dẫn đường đã đi tới gian phòng ở tầng ba.
Hoàng đế liếc mắt nhìn gian phòng được trang trí sang trọng thì có chút bất ngờ, không nghĩ nơi đây chính là thanh lâu, các quy cách trang trí ở đây cũng gần giống như hoàng cung rồi. Không trách được mọi người lại nói nơi đây là khu vực tiêu tiền lớn nhất trong kinh thành, điều này quả nhiên không sai.
Bên trong rèm che bằng thủy tinh chợt truyền đến một đạo giọng nói hào cùng của nam tử: “Không biết các hạ tìm tại hạ có chuyện gì?”
Có tiếng “Đinh đang” vang lên, hoàng đế vén rèm che và đi vào, hắn nhìn thấy trước cửa sổ đầy ánh sáng chói lòa là một bóng người màu tím cao ráo đang đứng chắp tay và đưa lưng về phía mình, khiến người ta không nhìn thấy được dáng vẻ thật sự của người này mà chỉ cảm thấy thần bí khó lường.
“Các hạ chính là Cẩm gia sao?” Hoàng đế hỏi.
Vu Thức Vy lạnh lùng cong môi. Giọng nói này... cuối cùng hắn cũng không thể kiên nhẫn được nữa rồi!
“Tại hạ chính là Cẩm gia, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
Hoàng đế nói: “Tại hạ là Tư Đồ Hồng!”
Tư Đồ Hồng?
Đã thấy người đổi tên, nhưng nàng chưa từng thấy qua người nào đổi họ, đây là sợ bị người nhận ra sao?
Cũng đúng, đường đường là hoàng đế của một nước, nếu như bị người ta phát hiện hắn tới thanh lâu thì danh tiếng này...
“Hóa ra là Tư Đồ huynh, hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt!” Vu Thức Vy nói xong thì xoay người lại.
Hoàng đế chỉ thấy một người nam tử trẻ tuổi với dáng vẻ anh tuấn đi tới, ánh sáng mặt trời chói lòa chiếu xuống hắn làm cho người ta có ảo giác như nhìn thấy được thần tiên xuống trần.
Người này chính là Cẩm gia đã lũng đoạn mạch lương thực trong thiên hạ sao?
Tại sao người này còn trẻ như vậy? Thật sự khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của hắn!
Hắn cho rằng mình sẽ gặp được một nam tử trung niên hoặc là lão nhân làm việc đầy kinh nhiệm, dù sao một người trẻ tuổi cũng không dám tùy tiện làm ra chuyện lớn như vậy.
Nhưng hắn không nghĩ tới người ta thật sự là một người trẻ tuổi, điều này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn!
“Ngươi thật sự là Cẩm gia sao?”