Phủ Mẫn thân vương
Hôm qua Hàn Giang Nguyệt đã đón ba tỳ nữ của Vu Thức Vy vào phủ, hỏi rõ tất cả mọi chuyện Vu Thức Vy xảy ra trong khoảng thời gian y không ở đây. Có điều, ba nha đầu chỉ biết Vu Thức Vy đến phủ Ninh Quốc Công là vì lão phu nhân Ninh Quốc Công Phùng thị qua đời, chứ không hề biết sau khi nàng tiến cung đã xảy ra chuyện gì và vì sao nàng ở lại trong cung.
Hàn Giang Nguyệt điều tra một ngày, nghe ngóng nhiều nơi. Cuối cùng rốt cuộc đã biết Vu Thức Vy là vì một lời tiên đoán “Mẫu nghi thiên hạ” chi mệnh mà bị nhốt trong cung, căn bản không phải cái gì mà dạy dỗ lễ nghi như hoàng đế nói!
Cơn thịnh nộ trong lòng Hàn Giang Nguyệt càng lớn, một chưởng đánh vỡ chiếc bàn đá cẩm thạch lớn bên cạnh. Đáy mắt tức giận ngập trời, dám nhân lúc y không ở đây mà động tới Vy nhi của y. Đừng nói là hoàng đế, cho dù ngọc hoàng đại đế cũng không được phép!
“Lộc Nguyệt, bắt hết gia quyến của văn võ bá quan lại, bản vương muốn họ ép hoàng đế thả người! Nếu qua giờ Dậu mà vẫn chưa thả người, đêm nay, tắm máu hoàng cung!”
Lộc Nguyệt từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm tin tức vừa có được, sắc mặt lạnh lùng trắng bệch như tờ giấy: “Vương gia, việc này chớ vội, thuộc hạ vừa nhận được tin...vương phi...đã nhiễm phải thiên hoa...”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt tối sầm, suýt thì ngã quỵ xuống đất: “Thiên hoa?”
Lúc này, Cẩm Thư từ ngoài bước vào, phong thái nhanh nhẹn phe phẩy chiếc quạt, cười một cách phong lưu tiêu sái: “Nhiễm thiên hoa hay đấy, nhiễm rất hay!”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt trầm xuống: “Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?”
Cẩm Thư đã đi tới trước mặt Hàn Giang Nguyệt, dùng đầu ngón tay ngoéo cằm y, điệu bộ trêu ghẹo: “Vương gia quan tâm ắt loạn. Có nghĩ rằng vì sao vương phi đột nhiên lại nhiễm thiên hoa không? Nàng tinh thông y thuật như thế...”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt sáng lên, rồi cong lại: “Bước vào tử địa sau đó sinh tồn?”
Cẩm Thư cười một cách bí hiểm: “Vương gia, thời cơ để người bày tỏ tình thâm hậu ý tới rồi.”
Hàn Giang Nguyệt hất tay hắn ra, liếc mắt nhìn hắn: “Còn phải bày tỏ ư? Tình yêu của ta đối với Vy nhi vẫn cất nơi đáy lòng!”
Nhưng mà, vì Vy nhi của y, bày tỏ một chút thì sao chứ?
Y muốn người đời biết, Vy nhi của y là người y nâng niu trong lòng bàn tay, đặt trong lòng, có y ở đây, ai động đến kẻ đó sẽ chết!
Phủ Nhiếp Chính vương.
Đài Trầm Hương.
Thượng Quan Cửu U đang bị Trữ Tuyết quấy rầy.
Trữ Tuyết mặc cung trang màu đỏ nhạt, trong tay cầm một miếng thịt dê nóng hổi, cong miệng nhỏ, u oán nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Thượng Quan Cửu U: “Vương gia, sao người lại không ăn? Đùi dê nướng này ta đã làm suốt nửa canh giờ, tự mình ra tay đấy.”
Gân xanh trên trán Thượng Quan Cửu U khẽ đập, gắng hết sức ngấm ngầm chịu đựng sự chán ghét của mình đối với Trữ Tuyết. Hắn cảm thấy mình thật sự sắp phát điên rồi, Vu Thức Vy đáng chết, nhét cho hắn một nữ nhân phiền phức thế này, đáng chết, đáng chết!
Trong lúc sắp phát cáu, A Mông leo tường vào, đáp ngay trước mặt Thượng Quan Cửu U, vẻ mặt do dự, dáng điệu muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U thâm trầm, quay đầu nhìn Trữ Tuyết công chúa: “Trữ Tuyết, ta có chính sự cần bàn, ngươi về trước đi.”
“Không, huynh không ăn, ta không đi.”
“Ngươi...được, ta ăn!”
Thượng Quan Cửu U hung hãn cắn một miếng đùi dê, nghiêm túc nói: “Bây giờ có phải là được rồi chứ?”
Trữ Tuyết công chúa vui mừng nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Cửu U, ngọt ngào mỉm cười: “Thế mới ngoan chứ, vậy ta đi đây.”
Nói xong dẫn tỳ nữ rời đi. Đợi nàng đi khuất, Thượng Quan Cửu U nhổ miếng thịt dê trong miệng ra, ghét bỏ nói: “Thật khó ăn, nướng khô như củi vậy!”
A Mông chắp tay nói: “Vương gia, xảy ra chuyện rồi, Vu Thức Vy nàng ta đã nhiễm phải thiên hoa...”
“Thiên hoa?” Thượng Quan Cửu U đứng dậy, đáy mắt hiện lên sự hoảng hốt kịch liệt: “Sao có thể?”
Ngay sau đó hắn suy nghĩ lại, rồi ngồi xuống, lộ ra nụ cười lạnh lùng trên mặt: “Đây nhất định là gian kế của nữ nhân đó, nữ nhân xảo quyệt. Nói với Diệp thị, không được để Vu Thức Vy xuất cung.”
A Mông cúi thấp đầu, chần chừ không đi: “Nhưng thưa vương gia, một nửa thái y của thái y viện đều nói nàng ta quả thực là nhiễm phải thiên hoa. Mấy ma ma của Lan Lăng cung đều mới...chết ạ! Nhàn quý phi của cung Phi Loan cũng đã nhiễm thiên hoa, khắp cung ai nấy đều cảm thấy bất an.”
“Còn có...”
Thượng Quan Cửu U nổi giận: “Ngươi có thể nói hết lời một lần được không?”
“Còn có... Mẫn thân vương đã quỳ ở cửa Chính Dương môn, cầu xin hoàng đế đưa vị hôn thê về phủ chữa trị, nói cùng sống cùng chết, không rời không bỏ vị hôn thê...”
“Bịch” một tiếng, Thượng Quan Cửu U chưởng bàn đá hóa thành tro mịn trong chốc lát, nghiến răng nghiến lợi: “Làm bộ làm tịch!”
“Bây giờ bách tính đều tự phát cùng quỳ với Mẫn thân vương, cầu xin hoàng đế thả người!”
“Khốn khiếp, tiến cung, bản vương phải vạch trần nữ nhân xảo quyệt kia.”
Phủ Đoan vương
Thấm Thủy công chúa định năm nay thu hoạch minh tế, nhìn thấy vẻ mặt bên cạnh không biểu cảm của Thượng Quan Diệp, không biết đang suy nghĩ những gì, thờ ơ nói: “Vương gia, vẫn chưa có tin tức của Vinh muội muội ư? Liệu có phải Vu Thức Vy dẫn đi rồi không?”
Thượng Quan Diệp quay đầu nhìn nàng, đáy mắt có chút phức tạp, trong lòng vẫn đang nghĩ hắn làm như vậy rốt cuộc có đúng không. Giam lỏng Vu Thức Vy trong cung, liệu phụ hoàng có suy nghĩ sẽ nạp nàng làm phi hay không?
Hoặc là sẽ gả nàng cho thái tử, hoặc là hoàng tử khác... Nếu như vậy, chẳng phải hắn tự mang đá ném vào chân mình sao?
Cũng không biết Đông Phương Hoàn giở trò ma quỷ gì nữa. Bây giờ vẫn một mực khẳng định Vu Thức Vy vốn là phượng mệnh, lại khăng khăng đã từng gặp, muốn hắn dồn hết sức để trừ khử Vu Thức Vy.
Hắn nghĩ không thông, nếu như Vu Thức Vy đúng là phượng mệnh, vậy hắn cưới nàng, không phải vừa hay có thể quân lâm thiên hạ sao?
Thấy Thượng Quân Diệp không nói gì, ấn đường của Thấm Thủy công chúa khẽ động, tiếp tục nói: “Vương gia, đang yên đang lành sao hoàng thượng lại giữ Vu Thức Vy trong cung để học lễ nghi chứ? Theo thiếp biết, lễ nghi của Vu Thức Vy vốn rất tốt, căn bản không cần phải dạy dỗ...”
Trong lúc nói chuyện, thị vệ thân cận của Thượng Quan Diệp Lạc Sơ bay tới trước mặt Thượng Quan Diệp: “Vương gia, có tin mới.”
Thượng Quan Diệp mở ra xem, mặt biến sắc trong chốc lát, liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Vương gia, người đi đâu vậy?” Thẩm Thủy công chúa lớn tiếng gọi.
“Bản vương tiến cung một chuyến.”
Đợi sau khi Thượng Quan Diệp đi khuất, Thẩm Thủy công chúa nói với tỳ nữ bên cạnh: “Tới Xạ Nguyệt Cư nghe ngóng xem Vu Thức Vy ở trong cung thế nào.”
Trầm Ly Hạ đột nhiên bước vào phòng, vẻ mặt nghiêm trọng: “Không cần nghe ngóng nữa, Vu tiểu thư bị nhiễm thiên hoa trong cung rồi. Bây giờ đã sắp chết!”
“Thiên hoa?” Thấm Thủy công chúa sợ đến nỗi sắc mặt trắng nhợt, lập tức đứng lên: “Sao đột nhiên muội ấy lại nhiễm phải thiên hoa chứ?”
Nếu như nàng chết rồi, há chẳng phải nàng ta không thể quay về Mạc Bắc được nữa hay sao?
Không được, Vu Thức Vy không thể chết!
“Muội muội, ta tiến cung một chuyến, khoản mục này muội xem xét giúp ta!”
Cửa chính Phi Loan cung.
Hai tay hoàng đế nắm thành quyền, quanh quẩn một chỗ, nóng vội đến xoay vòng quanh.
Một lát sau, cuối cùng các thái y cũng ra, quỳ xuống mặt đất: “Hoàng thượng à, Nhàn quý phi e là không xong rồi!”
Hoàng đế vừa nghe, thân thể lảo đảo, một cánh tay trụ vào khung cửa, chậm trễ quát lớn: “Cái gì không xong? Nếu như Nhàn quý phi có điều gì bất trắc, trẫm sẽ lấy đầu các ngươi, đi cứu cho trẫm, mau đi...”
Các thái y sợ hãi bò dưới đất lên, tất cả đều chạy vào trong: “Vâng, vâng...”
Lúc này, Lục An hổn hển chạy tới, thở không ra hơi nói: “Hoàng thượng, đại sự không hay rồi. Mẫn thân vương quỳ trước cửa Chính Dương môn, cầu xin hoàng thượng giao Vu Thức Vy cho hắn, nói là không xa không rời, cùng sống cùng chết với Vu tiểu thư. Bách tính cũng đều quỳ với ngài ấy, cầu xin hoàng thượng thả người!”
Đầu óc hoàng đế mông lung, chỉ cảm thấy như bị sứt đầu mẻ trán: “Hắn đâu phải là cầu xin trẫm, hắn là đang ép trẫm, lấy lòng dân để uy hiếp trẫm! Đúng rồi, bây giờ Vu Thức Vy thế nào rồi?”
Lời còn chưa dứt, một âm thanh kinh thiên động địa truyền tới: “Hoàng thượng, không hay rồi, Vu tiểu thư, Vu tiểu thư chết rồi...”
Câu nói này đúng lúc lọt vào tai Thượng Quan Cửu U đang giận dữ tiến cung. Giống như bị trúng sét lớn, ba hồn bảy vía đều bị lôi đi rồi, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu nói ‘Vu tiểu thư chết rồi...chết rồi...’
Chết rồi?
Là ý gì?
Hắn thậm chí còn không bái kiến hoàng thượng, lập tức quay người, thi triển khinh công đi về phía Lan Lăng cung.
Trong Lan Lăng cung truyền tới tiếng khóc âm ỷ và tiếng xót thương không ngừng của thái y: “Ôi, thật đáng thương, mới mười sáu tuổi, tuổi còn trẻ mà đã chết rồi...”
Trước mắt Thượng Quan Cửu U tối sầm, đạp một cước lên cửa chính phòng ngủ. Vẻ mặt đau thương của mấy thái y đang tụ tập bên trong. Mà trên chiếc giường nhỏ hẹp phía sau bọn họ, thấp thoáng một thân ảnh đang nằm, bị vải trắng phủ lên...