Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44258
Nhiếp Chính vương phủ
Trầm Hương đài
Trong căn phòng tối đen thoang thoảng mùi thơm của rượu, đôi khi lại vang lên âm thanh “Cục cục, cục cục”, làm cho màn đêm tĩnh mịch càng thêm kỳ lạ.
Thượng Quan Cửu U ngồi trên mặt đất lạnh giá, không ngừng nuốt từng ngụm rượu, thân hình nhếch nhác, lúc thì tự cười nhạo, lúc thì không cam lòng, không cam nữ nhân mà mình yêu, cứ như vậy mà trở thành thê tử của người khác.
Động phòng hoa chúc.....ha ha....đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người....
“Bang~” một tiếng, Thượng Quan Cửu U ném bình rượu trong tay xuống đất, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, “Vu Thức Vy, Vu Thức Vy, nàng là cái thá gì chứ? Nàng nói xem nàng là cái thá gì chứ?”
“Cộc cộc cộc ~” tiếng gõ cửa vang lên liên hồi, sau đó cửa phòng bị mở ra, một thân ảnh long lanh đi vào, “Cửu U, chàng uống rượu sao? Sao chàng không thắp đèn? Thật là tối”
“Ra ngoài ~”
“Cửu U, chàng sao vậy? Chàng ở đâu?”
“Ra ngoài ~” tiếng hét này còn lớn hơn tiếng hét vừa rồi, dọa Trữ Tuyết công chúa nhảy dựng lên, suýt chút nữa làm rơi hỏa chiết trong tay.
“Phù ~ phù ~” sau khi cô ta thổi cháy hỏa chiết, thắp sáng cây nến, trong phòng bỗng chốc sáng lên, mà sự bề bộn của căn phòng cũng lọt vào mắt Trữ Tuyết công chúa.
“Trời ơi, Cửu U, sao chàng lại uống nhiều rượu đến như vậy?”
Ánh mắt say rượu mông lung của Thượng Quan Cửu U, khinh bỉ nhìn Trữ Tuyết công chúa, “Ngươi đến đây làm gì? Không phải bổn vương nói ngươi đi ra ngoài sao?”
Trữ Tuyết khẽ chau mày, có chút không vui ngồi xổm xuống, kéo cánh tay của Thượng Quan Cửu U đặt lên vai của mình, định đưa hắn về giường, thì thào nói: “Nếu ta còn không quản chàng, thì có ai quản chàng chứ?”
Thượng Quan Cửu U đẩy cô ta ra, cười điên dại, “Ngươi đương nhiên là có người ngươi muốn quản rồi, trong lòng ngươi căn bản không có ta, cũng không yêu ta, ngươi đến đây làm gì? Ngươi cút đi ~”
Trữ Tuyết nghe những lời hắn nói, cảm thấy có chút ấm ức, “Ta không yêu chàng, ta không yêu chàng ta sẽ gả cho chàng sao? Đêm hôm đó tuy ta không thể chống lại sức mạnh của chàng, nhưng ta cũng biết chút võ công mà, muốn đánh chàng ngất đi dễ như trở bàn tay, nhưng ta lại không làm vậy, chàng cho rằng vì sao chứ? Bởi vì ta muốn gả cho chàng, ta muốn trở thành nữ nhân của chàng, ta muốn suốt cuộc đời này ở bên cạnh chàng.”
Tuy là sau đó cô ta biết được, Thượng Quan Cửu U bởi vì trúng mê dược, nên mới đối với cô như vậy, nhưng cô cũng không hối hận, cô biết trong lòng hắn có chứa một nữ nhân, nữ nhân mà đêm hôm đó cô đã trở thành vật thay thế cho nàng ta.
Cô ta rất muốn biết nữ nhân đó là ai, có thể khiến nam tử như thần này nhớ nhung đến vậy...
Thượng Quan Cửu U nghe thấy tiếng của cô ta, chỉ cảm thấy lúc xa lúc gần, một khuôn mặt ngược sáng cũng chia làm hai, liên tục lặp lại.
Trong mơ màng, hắn nhìn thấy một khuôn mặt mà ngày đêm hắn nhớ nhung, đang nghiêm nghị nhìn hắn.
Đột nhiên, Thượng Quan Cửu U ôm lấy cổ của cô ta, xoay người đè cô ta nằm dưới người hắn, đôi môi mỏng rơi xuống má của cô ta, đôi môi cô ta, vành tai cô ta.
Trong lúc ý loạn mê tình, hắn đau khổ thì thầm, “Thức Vy, Thức Vy, ta yêu nàng, ta yêu nàng...”
Cái gì?
Ánh mắt Trữ Tuyết sững sờ, giống như bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân đều trở nên lạnh toát, tiếng ù ù vang lên trong đầu, Thức Vy, Thức Vy....
Người mà hắn yêu.... lại là Vy Thức Vy...
Bỗng nhiên, Trữ Tuyết nghĩ đến ngày hôm đó ở hồ Nguyệt Nha, cảnh tượng hắn và Vu Thức Vy đứng cùng nhau, ánh mắt của hắn liên tục rơi vào người Vu Thức Vy, nhưng Vu Thức Vy lại cố gắng tránh né hắn...
Ha ha...thì ra hắn vẫn luôn yêu, chỉ có cô là ngốc, bị tình cảm đơn phương này làm cho ngây dại, nên mới không nhìn ra.
Chả trách hắn không muốn cưới cô, chả trách sau khi cưới cô rồi, vẫn lạnh lùng với cô, hóa ra lúc bắt đầu cô đã là kẻ dư thừa, chắn ngang con đường theo đuổi Vu Thức Vy của hắn, trở thành hòn đá cản đường đi của hắn, nếu không phải do cô, sớm muộn gì hắn cũng có thể theo đuổi được Vu Thức Vy.
Một nam tử lạnh tựa sương hoa như vậy, ai mà không yêu chứ, ai mà không bị chìm đắm vào trong sự si tình của hắn chứ, sớm muộn gì Vu Thức Vy cũng vậy thôi.
Trữ Tuyết công chúa nghĩ ngợi một hồi, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương, nếu đã như vậy, vậy tại sao Vu Thức Vy lại tác hợp cho cô và hắn, nàng thật sự muốn né tránh tình yêu của hắn đến vậy sao? liền tùy tiện đem người nam nhân tuyệt thế vô song này dâng cho nữ nhân khác.
Vu Thức Vy, ta không hận chàng yêu ngươi, bởi vì lòng người không phải muốn khống chế là có thể khống chế được.
Ta cũng không hận ngươi tác hợp ta và chàng, bởi vì ta tin lúc đó ngươi thật lòng muốn thành toàn cho ta.
Điều ta hận là, ngươi lại phụ chàng, nam tử mà ta yêu thương nhất, tại sao ngươi lại không cần, dựa vào cái gì?
Ngươi dám phụ chàng, ta tuyệt đối không tha cho ngươi, cho dù ngươi đã chết, ta cũng không tha cho ngươi.!
Đột nhiên, Trữ Tuyết công chúa xoay người, đè Thượng Quan Cửu U nằm dưới thân mình, đưa tay cởi y phục của hắn, cười mê hoặc, câu hồn người khác, ma mị nói: “Cửu U, ta chính là Thức Vy, chàng có muốn ta không?”
“Thức Vy ~ ta muốn nàng, muốn bây giờ....”
Mặt đất lạnh giá khiến sau lưng Trữ Tuyết đau nhói, nhưng không đau bằng máu chảy trong lòng, cô ta cắn chặt răng, từng hồi từng hồi chịu đựng sự sủng ái của hắn, cũng từng hồi chịu đựng sự nhục nhã, một đêm không ngủ...
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Thượng Quan Cửu U tỉnh lại trong cơn đau đầu, vừa mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt diễm lệ tuyệt sắc, bất ngờ mở to mắt, di chuyển lùi về sau.
Trữ Tuyết?
Sao cô ta lại ở đây?
Thượng Quan Cửu U nhìn thân thể mình ở dưới chăn, không mặc y phục, còn cô ta, không mảnh vải che thân.
Không cần nghĩ cũng biết là xảy ra chuyện gì!
Trữ Tuyết chậm rãi mở mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười lười biếng, “Cửu U, chàng dậy rồi sao?”
Khuôn mặt Thượng Quan Cửu U hiện lên một tầng sương lạnh, không nói gì, đứng dậy liền mặc y phục, nhưng lại bị một câu nói của Trữ Tuyết công chúa làm sững lại, “Hôm qua chàng uống say, chàng nói yêu một người...”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu u bỗng nhiên thay đổi, lóe qua một tia khẩn trương, “Bổn vương đã nói những gì?”
Trữ Tuyết công chúa nâng cánh tay lên, chạm vào cằm của Thượng Quan Cửu U, từ từ đứng dậy, thở nhẹ nhàng vào tai hắn, mê hoặc nói: “Chàng gọi ta là Thức Vy, chàng nói chàng yêu ta, chàng muốn ta...”
Thượng Quan Cửu U thay đổi sắc mặt, liền xoay người thoát khỏi tay Trữ Tuyết công chúa, phủ nhận nói: “Nhất định là ngươi đã nghe nhầm, bổn vương ghét cô ta còn không hết, nhìn thấy cô ta là cảm thấy chán ghét.”
“Vậy sao?” Trữ Tuyết công chúa kéo chăn ra, để lộ những vết sẹo trên người và vết bầm tím trên lưng, khinh bỉ nói: “Chàng yêu cô ấy đến nhường nào, nhìn những vết sẹo trên người ta thì biết, chàng xem ta là cô ta, nguyên một đêm đấy...còn muốn chối sao?”
Thượng Quan Cửu U sững sờ, đáy mắt hiện lên một tia đau khổ, cuối cùng cô ta cũng phát hiện.
Tình yêu sâu đậm, làm sao có thể che giấu?
“Trữ Tuyết, là ta có lỗi với ngươi.”
Trên mặt Trữ Tuyết hiện lên một tia tự hào, tự cười nhạo bản thân, “Trữ Tuyết ta không phải người không thể thua, ta có tôn nghiêm và cốt khí của ta, nếu chàng yêu cô ta như vậy, vậy thì hãy có được cô ta, giam cô ta ở bên cạnh chàng suốt đời suốt kiếp.”
Chỉ có bẽ gãy đôi cánh của nàng, để nàng như con chim sẻ nhốt nàng ở hậu cung muốn trốn cũng không thể trốn thoát, khiến nàng yêu sâu đậm một người, nhưng lại bị một người khác chiếm lấy, như vậy nàng mới hiểu được nỗi đau của cô ta....
Ha ha ha....
Trữ Tuyết công chúa cười một nụ cười điên dại, cô ta thật sự điên rồi, điên rồi...
Thượng Quan Cửu U có chút xa lạ nhìn Trữ Tuyết công chúa, chỉ trong một đêm, cô ta dường như trở thành một người khác, trong con mắt không sự đơn thuần ngây thơ của trước kia nữa, bây giờ chỉ toàn là âm mưu và tàn nhẫn, là do hắn nhất thời hồ đồ, đã thay đổi cô ta rồi sao?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Thượng Quan Cửu U cảm thấy hổ thẹn, “Trữ Tuyết, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng ta bây giờ đã là thê tử của Hàn Giang Nguyệt, bổn vương sẽ cắt đứt toàn bộ suy nghĩ với nàng ta, sẽ không...”
Trữ Tuyết cười nhạo một tiếng, cắt ngang lời hắn, “Cửu U, ngay cả bản thân mà chàng cũng không lừa dối được, còn muốn lừa dối ta ư? Vu Thức Vy không chết đúng không? Chàng yên tâm, ta sẽ đích thân đưa cô ta đến giường của chàng...”
Thượng Quan Cửu U cảm thấy khó hiểu, “Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
“Bởi vì ta không muốn là vật thay thế, ta phải để cô ta đến bên cạnh chàng, ta muốn chàng nhìn cho rõ, xem ai mới đáng để chàng trân trọng.”
Chỉ có so sánh, hắn mới thấy được điểm tốt của cô, sau đó từng chút từng chút quên đi Vu Thức Vy....
Thượng Quan Cửu U cảm thấy kinh ngạc, thật sự không hiểu nỗi đầu của nữ tử được làm bằng cái gì, tại sao lại quanh co như vậy!
Hoàng cung
Lục An vội vàng đưa Vệ Thời Ngộ được Vu Thức Vy cải trang đi đến cung Phi Loan, nói: “Vệ thái y a, cuối cùng người cũng trở về, nếu còn không trở về, hoàng thượng sẽ giết hết thái y trong thái y viện mất thôi.”
Vu Thức Vy khiêm tốn cười, “Lục công công người đề cao ta rồi, cho dù là lão phu, cũng chưa chắc chữa khỏi, nếu hoàng thượng giáng tội, vẫn mong Lục công công thay ta nói giúp vài lời.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi vào tẩm điện.
Nhìn thấy mấy người cung nữ trong tẩm điện đều đeo khăn che mặt,Vu Thức Vy nói: “Lục công công, một mình ngài ở lại là được rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK