Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44172

Thanh Hoa ôm mặt tủi thân không dám cãi lời nào, khiến Cố Ngưng Hương lòng càng hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng ta không nhịn được mà quát: “Ngươi nói rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Ly Hạ trừng mắt nhìn Thanh Hoa, sau đó ngượng ngùng cười, “Không có gì đâu, Hương muội muội, muội cố gắng dưỡng thương... ”

“Nói đi.” Cố Ngưng Hương lạnh lùng tỏ vẻ không muốn người khác phản bác.

Thẩm Ly Hạ khó xử nói: “Nói ra thì làm sao chứ? Người ta được sự sủng ái của vương gia, lại còn vừa sinh một thế tử, mẫu bằng tử quý thì bọn di dương chúng ta làm sao sánh bằng. Cho nên dù tỉ có nói để đại phu đến xem bệnh cho muội muội trước thì cũng không thể đè ép được thân phận trắc phi người ta được... ”

Cố Ngưng Hương càng nghe càng sa sầm mặt lại. Sau đó nàng ta đột nhiên vén chăn bước xuống giường nhưng bị Thẩm Ly Hạ cản lại: “Hương muội muội, muội muốn đi đâu?”

Cố Ngưng Hương gạt tay, liêu xiêu đứng dậy mang hài đi.

Thẩm Ly Hạ và Thanh Hoa nhìn nhau, sau đó chạy đuổi theo Cố Ngưng Hương...

Trong Vinh Hoa các, Vu Vinh Hoa đang sốt rột nhìn đại phu chẩn bệnh cho tiểu thế tử, lo lắng nói: “Đại phu, tiểu thế tử không sao chứ?”

Lão đại phu vuốt vuốt râu, chăm chú nói: “Tiểu thế tử chỉ là bị trúng một chưởng. Để lão phu lấy phấn vàng trong điểm kê cho người uống một chút là khỏe ngay.”

Vu Vinh Hoa thở phào nhẹ nhào, “Không sao thì tốt, không sao thì tốt.”

Vừa nói xong thì nghe tiếng Vân La căng thẳng nói bên ngoài, “Hương di nương, người làm gì vậy?”

Bốp một tiếng, Cố Ngưng Hương đã xông vào tận phòng ngủ, nhìn đối đầu với Vu Vinh Hoa một hồi, Vu Vinh Hoa nhíu mày hỏi: “Cố Ngưng Hương, sao ngươi lại đến đây?”

Cố Ngưng Hương nhìn thấy cách Vu Vinh Hoa không xa là đại phu đang ngồi mài phấn vàng liền lạnh lùng chất vấn: “Ngươi nói ta không là cái thá gì, không sánh bằng tiểu thế tử à?“

Vu Vinh Hoa bị chất vấn, cảm thấy không vui nhưng sau đó khi nhìn thấy Thẩm Ly Hạ chạy theo vào phía sau thì bỗng nhiên hiểu ra đã xảy ra chuyện gì. Rất nhanh, nàng ta đã đứng trước mặt, tát Thẩm Ly Hạ một bạt tay, quở trách: “Tiện nhân, dám ăn nói linh tinh.”

Thẩm Ly Hạ ôm mặt, ra vẻ có lỗi, “Xin lỗi nương nương, là lỗi của tiện thiếp, là tiện thiếp lỡ lời nên... ”

Chưa nói xong, Vu Vinh Hoa lại tát thêm một bạt tai, ánh mắt vô cùng sắc bén, “Hạo Tuyết, đừng tưởng ngươi ra vẻ yếu đuối thì ngươi thật sự đơn thuần, ngươi bất quá chỉ là kỹ nữ thanh lâu mà lại dám làm càn trước mặt ta!”

Nàng đã bỏ qua mối huyết hải thâm thù, cũng bỏ qua chuyện lẻ bóng ở chốn hậu viện này nhưng tuyệt đối nàng sẽ không bỏ qua chuyện đám tiện nhân này dám đạp lên đầu nàng, một đứa chỉ là thị nữ hèn mọn, một đứa chỉ là kỹ nữ ti tiện mà cũng đòi ngang hàng chung chồng với nàng được sao, thật nực cười...

Vu Vinh Hoa vừa dứt lời thì bị Cố Ngưng Hương phía sau đá vào lưng một cái ngã nhoài đến chậu nước trên kệ làm mọi thứ đổ tung tóe xuống nền đất, Vu Vinh Hoa ướt sũng cả người.

Thẩm Ly Hạ há hốc miệng, sợ ngây người ra, trời ạ, Cố Ngưng Hương không hổ là người luyện võ, một cước đã đạp Vu Vinh Hoa ra nông nổi này. Đôi tay tuy phế nhưng công phu vẫn còn rất lợi hại.

Vân La nghe tiếng động trong phòng liền chạy vào ngay thì nhìn thấy Vu Vinh Hoa ướt sũng, kinh sợ hét lớn, “Trời ơi, tiểu thư, chuyện gì vậy?”

Tiểu thế tử đang ngủ say trên giường bị tiếng hét của Vân La làm thức giấc, khóc ré lên, nhũ mẫu nhanh chóng chạy đến ôm người rời khỏi căn phòng.

Vân La giúp Vu Vinh Hoa đứng dậy. Dung mạo khuynh thành bỗng chốc biến đổi dữ tợn, nhìn về phía Cố Ngưng Hương, toàn thân run rẩy giận dữ hét: “Cố Ngưng Hương, tên tiện tì ngươi dám đạp ta... ”

Cố Ngưng Hương lạnh lùng nhìn, kiêu căng nói: “Đạp ngươi thì sao nào? Ngươi tưởng mình là cái gì? Bất quá cũng chỉ là tiện nhân đi dụ dỗ vương gia trong đêm tiệc cưới của người và vương phi thôi!”

Ngay lập tức, vết sẹo che giấu trong lòng như rỉ máu, sắc mặt Vu Vinh Hoa tối sầm lại, hất tay Vân La ra, nàng ta xông vào người Cố Ngưng Hương, dùng hết sức giật tóc, mắng mỏ: “Tiện tì, đê tiện không biết xấu hổ, thừa lúc biểu ca uống say dụ dỗ y, ngươi bị chặt đứt tay là đáng đời, đáng đời lắm... ”

Câu nói này cũng chạm vào nỗi đau của Cố Ngưng Hương. Nàng ta cũng vô cùng giận giữ, không màng đến vết thương, dùng chân đạp vào lưng Vu Vinh Hoa.

Thẩm Ly Hạ và Vân La cùng xông vào kéo hai người ra. Thẩm Ly Hạ hô lớn “Trắc phi nương nương, vết thương của Hương muội muội đã chảy máu rồi, người mau thả muội ấy ra đi, có gì từ từ nói... ”

Vu Vinh Hoa như một người đàn bà đanh đá, dùng chân đạp vào người Thẩm Ly Hạ, mắt long lên sòng sọc quát: “Cút, chính tiểu nhân ngươi bày trò.”

Vừa nói nàng ta vừa xoay người cưỡi lên trên Cố Ngưng Hương, tả hữu khai cung, hung hăng bạt tai Cố Ngưng Hương.

Cố Ngưng Hương tuy có võ công nhưng vì mất đi đôi tay, vết thương chưa lành nên cơ bản không phải đối thủ của Vu Vinh Hoa. Trận bạt tai giáng xuống làm mặt bỏng rát, nàng nghiến răng, hận không thể xé Vu Vinh Hoa ra thàn từng mảnh, “Vu tiện nhân, ta giết chết ngươi…”

Vu Vinh Hoa túm lấy tóc đè đầu Cố Ngưng Hương đập liên tiếp xuống đất.

Thẩm Ly Hạ vội vã chạy lại, đẩy Vu Vinh Hoa ra, hung dữ tát Vu Vinh Hoa một bạt tai, “Thiếp thật không nhịn nổi nữa, trắc phi nương nương, Hương muội muội đã bị thương đến nông nỗi này, người còn đánh muội ấy, người vốn là một người điên, người phụ nữ đanh đá... ”

Vu Vinh Hoa bị đánh đỏ mặt lại nghe lời mắng nhiếc của Thẩm Ly Hạ, liền xông đến nắm chặt tai Thẩm Ly Hạ nhục mạ: “Một thứ kỹ nữ ai cũng có thể lấy chồng như ngươi mà cũng dám mắng bổn phi. Ta thấy ngươi muốn chết rồi!”

Không chút khách khí, nàng ta hung hăng kéo tóc Thẩm Ly Hạ giật mạnh xuống khiến một mảng tóc đứt ra. Thẩm Ly Hạ đau đớn vặn chặt mặt Vu Vinh Hoa, dùng hết sức bình sinh bóp mặt Vu Vinh Hoa. Vu Vinh Hoa đau nhưng không thể bỏ ra nên càng thêm hung hăng.

Cố Ngưng Hương bò dậy, đạp một cước vào eo Vu Vinh Hoa. Tuy tay không rảnh nhưng nàng ta vẫn cố sức nắm lấy tóc Cố Ngưng Hương kéo. Cảnh tượng đấu tranh của ba nữ nhân vô cùng kịch liệt, tuy không đổ máu nhưng ai xem cũng phải kinh tâm động phách.

Vân La sợ xanh mặt, loay hoay không biết nên làm thế nào. Còn lão đại phu đã sớm chạy mất dạng.

Bên ngoài, Thấm Thủy công chúa đang nắm tay Thượng Quan Diệp, kề tai dịu dàng nói nhỏ: “Vương gia, cảm ơn người đã cùng thiếp đi thăm tiểu thế tử, nói thật, nếu không vì một chưởng của người hôm đó, con của chúng ta cũng sớm được được sinh ra rồi.”

Nhìn thấy sự bi thương trong ánh mắt của nàng, Thượng Quan Diệp vô cùng đau lòng và áy náy, chuyện hôm đó thật sự là hắn đã có lỗi với Thấm Thủy, “Thấm Thủy, bổn vương sau này sẽ cố gắng đền bù cho nàng... ”

“Chỉ cần vương gia xót thương thần thiếp, thần thiếp không còn yêu cầu gì nữa... ”

Đang nói, hai người bỗng nghe thấy tiếng ồn từ trong Vinh Hoa các, bất ngờ nhìn nhau rồi vội vã bước vào.

Vừa bước vào, hai người đã nhìn thấy cảnh ba người Vu Vinh Hoa, Thẩm Ly Hạ và Cố Ngưng Hương đang ẩu đả với nhau, Vu Vinh Hoa kéo tóc Cố Ngưng Hương và Thẩm Ly Hạ, miệng không ngừng quát mắng: “Tiện tì, các người đừng mơ thắng được bổn phi... ”

Thượng Quan Diệp và Thấm Thủy công chúa trợn mắt, líu lưỡi với cảnh tượng này. Họ không thể tin vào mắt mình nữa, Thấm Thủy công chúa sững sờ hỏi: “Vương gia, có phải thần thiếp nhìn nhầm không?”

Thượng Quan Diệp giận dữ, quát lớn, “Các người đang làm gì vậy?”

Ba người Vu Vinh Hoa lúc này mới nhìn thấy Thượng Quan Diệp và Thấm Thủy công chúa đã đứng trước cửa từ lúc nào, họ đang kinh hãi nhìn vào. Vu Vinh Hoa nhanh chóng thả tóc Cố Ngưng Hương và Thẩm Ly Hạ ra, chạy đến trước mặt Thượng Quan Diệp, không để ý đến Thấm Thủy công chúa, níu lấy ống tay áo hắn mà tố cáo: “Biểu ca, là hai người bọn họ chạy đến chỗ muội kiếm chuyện. Người nhìn xem y phục của muội đều ướt cả, đó là tại vì Cố Ngưng Hương đã đạp muội ngã vào chậu nước, còn có Thẩm Ly Hạ, hai người họ cùng nhau đến gây chuyện... ”

Cố Ngưng Hương cũng chạy lại, nhưng không chút nũng nịu, nàng ta giơ tay ra trước mặt Thượng Quan Diệp, chán nản nói: “Tuyết di nương lòng tốt giúp thiếp tìm đại phu, nhưng lại bị Vu Vinh Hoa bắt đến xem cho tiểu thế tử trước. Nếu là xem cho tiểu thế tử thì thiếp vốn chẳng tính toán gì nhưng ả lại nói thiếp chẳng là cái thá gì, vốn dĩ không sánh bằng tiểu thế tử cao quý. Thiếp vì tức giận mà đến tìm ả nhưng không ngờ vừa đến ả đã đánh Tuyết di nương hai bạt tay, lẽ nào Tuyết di nương muốn tìm đại phu cho thiếp cũng là lỗi sao? Lẽ nào thiếp đáng phải chết ở hậu viện này sao?”

Thượng Quan Diệp nghe xong vặn kiếm một cái, chăm chú nhìn Vu Vinh Hoa, chất vấn từng chữ môt: “Lời nàng ta nói có thật không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK