Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ và ánh mắt khiếp đảm của hoàng đế, Vu Thức Vy càng vui vẻ. Sau đó nàng dẹp bỏ sắc thái lạnh lùng trong mắt, từng bước lùi lại đi đến trước mặt Thượng Quan Cửu U, lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ đàn hương khắc hoa dài ba tấc, dày một tấc: “Đây là chút tâm ý của dân nữ. Của ít lòng nhiều, chúc vương gia vương phi tình cảm thắm thiết, trăm năm hạnh phúc.”
Tình cảm thắm thiết?
Trăm năm hạnh phúc?
Hay cho câu trăm năm hạnh phúc!
Nữ nhân đáng chết! Lại dám chúc hắn trăm năm hạnh phúc!
Thượng Quan Cửu U nghiến răng nhận lấy hộp gỗ đàn hương từ trong tay Vu Thức Vy, lạnh lùng nhìn nàng, có gắng hết sức kiềm chế xúc động muốn một chưởng đánh chết nàng. Hắn không nhanh không chậm mở hộp ra, đáy mắt đột nhiên xẹt qua sự kinh ngạc. Cạch một tiếng, hắn đóng hộp lại, cho vào tay áo với tốc độ cực nhanh.
Hắn cụp mắt xuống, che giấu đi sự hoảng hốt và tức giận trong mắt. Lát sau hắn ngẩng đầu lên, những cảm xúc ấy đã không còn tồn tại, nhàn nhạt nói: “Bổn vương cảm tạ đại lễ của nàng.”
Mọi người đều tò mò nhìn Thượng Quan Cửu U. Rốt cuộc Vu Thức Vy đã tặng gì cho Thượng Quan Cửu U mà sắc mặt hắn lại thay đổi trong chớp nhoáng? Còn nhanh chóng giấu đi như thế.
Duy chỉ có một người không hề nhìn họ mà cứ luôn nhìn Công Tôn Vị. Hoàng đế nghi ngờ nhìn Công Tôn Vị, vị Công Tôn công tử này... chẳng lẽ Công Tôn Vị của Công Tôn thế gia giàu có bậc nhất thiên hạ?
Lần trước hắn đến kinh thành, ông chẳng nhìn thấy người thật. Nhưng lần này, hắn lại đi cùng Vu Thức Vy, hắn và Vu Thức Vy có quan hệ gì?
Công Tôn Vị nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hoàng đế bèn đi qua đó, cung kính hành lễ: “Thảo dân Công Tôn Vị tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu.”
Ánh mắt hoàng đế chợt lóe, quả nhiên là hắn!
Hoàng thượng nâng tay lên, cười nói: “Bình thân, không biết Công Tôn công tử đến kinh thành lúc nào vậy?”
Thật ra ông muốn hỏi là hắn có quan hệ gì với Vu Thức Vy.
Công Tôn Vị cười nhẹ, dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn, thành thật đáp: “Bẩm hoàng thượng, thảo dân vừa đến tối qua.”
Hoàng đế gật đầu, đang muốn làm thân hơn với hắn thì bị Vu Thức Vy cắt ngang: “Giờ lành còn chưa đến sao?”
Cát quan lập tức đứng thẳng người, hô lên: “Giờ lành đã đến, tân lang tân nương vào vị trí.”
Hoàng đế không nói lời nào trừng mắt nhìn Vu Thức Vy, chắc chắn là nàng cố ý!
Vu Thức Vy cười lạnh nhìn hoàng đế, sau đó cùng Công Tôn Vị đứng sang một bên nhìn Thượng Quan Cửu U và Trữ Tuyết công chúa bái thiên địa.
Trên bàn tiệc, Trữ Ấp cầm ly rượu đến bên cạnh Vu Thức Vy, dịu giọng hỏi: “Cố nhân lâu ngày không gặp, không biết có khỏe không?”
Vu Thức Vy đứng dậy, rót ly rượu, cười trả lời: “Đa tạ vương gia, không biết vương gia có khỏe không?”
Nàng muốn hỏi đến bệnh tình của hắn, Trữ Ấp nghe ra được, chỉ cười nhẹ, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly. Sau đó nhẹ giọng thành thật nói: “Bổn vương đa tạ Vu tiểu thư. Chỉ là dưa hái xanh không ngọt, thuận theo tự nhiên mới là chuyện tốt.”
Mắt Vu Thức Vy xẹt qua sự kinh ngạc, hắn biết rồi!
Sau khi kinh ngạc qua đi, đôi mắt Vu Thức Vy lại khôi phục về trạng thái điềm tĩnh: “Vương gia, có những chuyện vốn là do trời định, không phải con người muốn thay đổi là được.” Trữ Tuyết công chúa và Thượng Quan Cửu U đời trước chính là phu thê, nàng chỉ chọn thời cơ thích hợp mà thúc đẩy thôi.
Lúc này, Thượng Quan Cửu U cũng cầm một ly rượu đến trước mặt Vu Thức Vy, thì ra là đến kính rượu.
Hắn rót một ly rượu đầy, trong mắt có sự tàn độc. Khi càng nhìn vào sâu trong đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ của Vu Thức Vy thì mắt hắn lại chứa đầy hận thù và tức giận, thế nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ cười như không cười: “Vu Thức Vy, bổn vương thật sự nên cảm ơn nàng thật tốt.”
Vu Thức Vy rót rượu, sắc mặt bình tĩnh: “Vương gia nhiều lần nhớ đến ta như vậy, còn không tiếc hạ luôn cả Vong Tình Thủy, sao ta có thể không cảm tạ vương gia thật tốt được?”
Mặt Thượng Quan Cửu U lập tức tối sầm. Nàng quả nhiên đã biết. Từ hôm đó gặp nàng mà nàng vẫn không mất trí nhớ thì hắn đã biết. Hắn uống cạn ly rượu, sau đó cúi đầu xuống nói nhỏ với nàng: “Nếu nàng không muốn nô tỳ kia của nàng mất mạng thì chút nữa tan tiệc xong đừng có đi, bằng không...”
Sắc mặt Vu Thức Vy lạnh lẽo: “Thượng Quan Cửu U, cái giá của việc uy hiếp ta, ngươi trả không nổi đâu.”
“Vậy sao? Người chết rồi không thể sống lại, nàng cứ đợi mà xem.”
Thượng Quan Cửu U rời đi tiếp tục kính rượu. Yến tiệc dần kết thúc sau khi hoàng thượng hoàng hậu hồi cung. Công Tôn Vị nhìn Vu Thức Vy ngồi bên cạnh không hề có ý rời đi dù tiệc đã tàn bèn hỏi: “Muội thật sự không đi sao?”
Vu Thức Vy vô cùng kiên định, nàng không thể lấy tính mạng của người quan trọng nhất với mình ra đùa. Cũng như Thượng Quan Cửu U đã nói, người chết rồi không thể sống lại, nàng không có lựa chọn nào khác.
Khách mời đã về hết, gia đinh cũng bắt đầu thu dọn bàn tiệc, chỉ có Vu Thức Vy vẫn yên lặng ngồi đó, tựa như một bức tường, không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến hoàng hôn A Mông mới xuất hiện, đứng trước mặt Vu Thức Vy nói: “Vương gia mời Vu tiểu thư đến mật thất.”
Mật thất?
Vu Thức Vy lặng lẽ sờ vào dao găm đã được giấu kĩ bên hông, sau đó đi theo A Mông đến mật thất. Nàng biết mật thất của Thượng Quan Cửu U ở đâu, vì nàng từng mượn dùng nó, thế nên nàng thông thuộc đường đi đến mật thất. Trong mật thất truyền đến giọng nói yếu ớt: “Cứu mạng, cứu mạng.”
Vu Thức Vy còn chưa vào đã nghe được tiếng của Tiểu Ninh, lòng nàng thấy lo lắng, muốn mở cơ quan vào trong thì bị A Mông ngăn cản. Hắn chỉ về phía Trầm Hương Tạ đối diện: “Vương gia đang đợi cô nương.”
Vu Thức Vy cắn răng, tung thuốc độc trong tay ra, dự định khiến A Mông ngất đi để cứu Tiểu Ninh ra.
Ai ngờ đâu phản xạ của A Mông quá nhanh. Nàng vừa ra tay thì hắn đã cảm nhận được, lập tức dùng chuôi đao đánh mạnh vào hông nàng, sau đó ném nàng vào trong Trầm Hương Tạ.
Trong căn phòng lạnh lẽo chẳng có hơi người, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến nàng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một nam tử áo đỏ. Thế rồi thân hình hắn chợt lóe, sau đó nàng thấy có một thanh kiếm đang gác trên cổ mình.
Sự tiếp xúc lạnh lẽo này hoàn toàn mang theo sát khí khiến Vu Thức Vy cứng người, không dám tùy tiện hành động mà nhìn thẳng về phía Thượng Quan Cửu U đang bừng bừng sát khí kia, bình tĩnh nói: “Thượng Quan Cửu U, chúng ta đừng vòng vo nữa, điều kiện của ngươi là gì?”
“Điều kiện của ta?”
Thượng Quan Cửu U trước tiên cười trào phúng, sau đó nắm lấy cổ áo nàng, khiến mặt nàng kề sát mặt hắn.
Trường kiếm lạnh băng kề lên mặt nàng, lượn lờ trên đó, cuối cùng rạch một vết thương nhỏ. Máu tươi từ đó chảy xuống đất, có vài giọt còn vương lại trên mặt tựa như hoa bỉ ngạn nở rộ, quỷ dị, mê hoặc, tràn ngập hương vị máu tươi.
Thượng Quan Cửu U vứt kiếm, nắm mạnh lấy cằm nàng, môi mỏng từ từ đến gần mặt nàng.
Vu Thức Vy nhíu mày, cố giãy dụa nhưng lại bị tay còn lại của Thượng Quan Cửu U thụi vào hông một cú. Cơn đau này khiến nàng rên một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc.
Hắn... hắn vậy mà lại thè lưỡi ra liếm lấy máu trên mặt nàng. Liếm xong còn bày ra vẻ mặt thỏa mãn, gian tà nói: “Bổn vương muốn ăn thịt của nàng, uống máu của nàng.”
Vu Thức Vy thấy buồn nôn, cũng học hắn muốn thụi vào bụng hắn một cú để hắn buông nàng ra, nhưng còn chưa kịp làm đã bị hắn khống chế.
“Vu Thức Vy, chỉ dựa vào võ công mèo quào đó của nàng mà còn dám giở trò trước mặt ta?”
Thật đúng là nực cười!
Vu Thức Vy trầm giọng nói: “Đừng dài dòng nữa, điều kiện!”
Thấy nàng vẫn cứng đầu, Thượng Quan Cửu U không kiềm được lửa giận. Hắn vòng qua hông nàng, kéo nàng vào lòng, nói nhỏ vào tai nàng: “Cho nàng ba điều kiện. Một, ngủ với bổn vương một đêm. Hai, tự sát trước mặt bổn vương.”
Trong mắt Vu Thức Vy không hề có chút cảm xúc nào: “Điều kiện thứ ba là gì?”
“Điều kiện thứ ba...” Trong nụ cười của Thượng Quan Cửu U có ẩn chứa sự tà ác: “Gả cho thái tử, hoặc bất kì vị hoàng tử nào khác, tùy nàng chọn. Nàng nói gả cho ai thì bổn vương sẽ tặng người đó đến tận giường cho nàng.”
Vu Thức Vy lúc này đang nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ, sao hắn cứ muốn nàng lấy thái tử vậy? Bây giờ còn nhắc đến những hoàng tử khác nữa, rốt cuộc hắn có mục đích gì?
“Thượng Quan Cửu U, ba điều kiện mà ngươi nói, ta chẳng muốn làm cái nào cả. Nếu nhất định phải chọn một thì ta chọn tự sát cho rồi.” Dù sao nếu là tự sát thì nàng có thể ra tay nhẹ một chút, nằm liệt giường vài hôm là khỏe lại.
Thượng Quan Cửu U bị câu nói chọn tự sát của nàng khiến lửa giận hoàn toàn bộc phát. Hắn xoay cánh tay nàng ra sau lưng, áp thẳng nàng vào tường, nộ khí xung thiên nhìn nàng, cắn răng nói: “Được, nếu nàng đã chọn tự sát thì cứ tự sát đi.”
Nói rồi hắn rút con dao găm Vu Thức Vy đặt bên hông ra đặt vào tay nàng: “Bây giờ lập tức tự sát đi.”
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn hắn, thấy được lửa giận ngập trời trong mắt hắn. Sau đó nàng không hề do dự rút dao găm ra, vứt vỏ dao đi, thản nhiên nói: “Vương gia, tránh ra đi, đừng có cản trở ta.”