“Đang yên lành?” Vu Thức Vy đặt thánh chỉ trong tay lên bàn, hai mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, phì cười nói, “Rõ ràng là một kế hoạch thâm độc, thì ra đây chính là lí do vì sao Đường Thị đột nhiên rời đi, tìm người thích sát hoàng thượng rồi lại đỡ đao cho hoàng thượng, từ đó xoay chuyển cục diện, đúng là đã hao tổn không ít công sức.”
Hàm Yên kinh ngạc, “Đỡ đao? Tiểu thư, ý của tiểu thư tức là Vu Vinh Hoa đã lấy mạng ra đặt cược sao?”
Vu Thức Vy chỉ cười không đáp, xem như âm thầm thừa nhận.
Điểm Thúy có chút không cam lòng, càng thắc mắc, “Tiểu Thư, nô tì thật sự không hiểu, Vu Vinh Hoa nếu đã tự biên tự diễn đỡ đao thì cứ để ả ta chết đi, tại sao người lại cứu ả?”
Vu Thức Vy nheo mắt, cười sự ngây thơ của nàng ta, “Ngươi thật sự cho rằng ả ta có thể chết sao? Đường Thị đã chuẩn bị rất kĩ càng rồi, nếu ta không ra tay thì lần này không phải đã giúp Vu Vinh Hoa được trở mình một cách triệt để rồi sao?”
Ả ta cứu được hoàng thượng, còn nàng lại cứu được ân nhân cứu mạng của hoàng thượng, tuy công lao không lớn như Vu Vinh Hoa, nhưng hoàng thượng vẫn sẽ niệm tình nàng, sẽ không để Vu Vinh Hoa độc chiếm hết công lao, Vu Vinh Hoa vội vàng muốn trở mình như thế, được thôi, thế thì cứ phải chuẩn bị thật chu đáo…
“Tiểu thư, việc này hiện giờ không quan trọng lắm, hôn lễ của người và Hách Liên Thành ngày mai là cử hành rồi, rốt cuộc có cách nào phá giải không?” Hàm Yên lo lắng hỏi.
Tiểu Ninh cũng rất lo lắng, “Nếu hết cách thì nô tì sẽ đi giết tên Hách Liên Thành đó, sau đó nô tì sẽ ra tự thú, tuyệt đối không liên lụy đến tiểu thư.”
Điểm Thúy cầm cây kéo trên bàn lên khí khái nói: “Để ta đi với cô.”
“Được rồi, các cô đừng ồn nữa, các cô tưởng giết được hắn rồi đi tự thú thì sẽ không liên lụy đến tiểu thư sao? Đến lúc ấy e rằng người đầu tiên bị lôi xuống nước chính là tiểu thư đấy.” Hàm Yên giằng lấy cây kéo trong tay Điểm Thúy, trách móc.
Tiểu Ninh cũng hơi xấu hổ nói: “Thế thì nô tì sẽ phái hai sát thủ đi giết hắn.”
Ngón tay Vu Thức Vy gõ liên tục lên bàn, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, hoàn toàn không quan tâm lời nói của họ, hệt như đang chờ đợi điều gì đó. Ba người Hàm Yên không nói thêm gì nữa, cứ yên lặng ở bên nàng.
Khoảng một canh giờ sau, khi ba người Hàm Yên đang gật gù muốn ngủ gục thì cửa phòng chợt có tiếng gõ, “Tiểu Thư, tôi về rồi.”
Ánh mắt Vu Thức Vy sáng lên, lộ ra một vẻ vui mừng, “Điểm Thúy, mở cửa.”
Cửa vừa mở, Vệ Trường Phong toàn thân mặc đồ đen bước vào, trên vẻ mặt cương nghị của hắn có chút mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu, hệt như đã mấy ngày không ngủ.
Vừa vào trong, hắn quỳ xuống trước mặt Vu Thức Vy nói: “Tiểu thư, thuộc hạ về rồi.”
Vu Thức Vy nhếch mép cười, dáng vẻ lạnh lùng, “Người về muộn hơn so với ta dự tính một ngày, đã gặp phải rắc rối gì sao?”
Vệ Trường Phong gật đầu, “Hồi tiểu thư, việc mà người dặn dò, thuộc hạ may mắn hoàn thành, thư mà Thiên Khả Hãn gửi cho hoàng đế bây giờ chắc đã vào đến hoàng cung rồi. Chỉ có điều thuộc hạ gặp phải một phiền phức khác, trên đường đến đây gặp phải kẻ thù truy đuổi, đối thủ rất mạnh, thuộc hạ phải vòng qua mấy ngọn núi, đi suốt hai ngày hai đêm mới thoát được chúng.”
“Thì ra là thế.” Vu Thức Vy cau mày một chút, ánh mắt lộ lên vẻ bí ẩn, “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, cứ chọn một sương phòng ở phía sau.”
“Vâng, tiểu thư.”
Vệ Trường Phong lui xuống rồi, Điểm Thúy liền hỏi ngay: “Tiểu thư, rốt cuộc là tin gì thế? Người đã sai Vệ Trường Phong đi làm gì?”
Vu Thức Vy đưa tay lên che miệng ngáp nói tránh đi, “Ngày mai các ngươi sẽ biết thôi, mau đi ngủ đi.”
Ba a đầu đưa mắt nhìn nhau rồi thất thểu lui xuống, Vu Thức Vy thay y phục đi ngủ, không quan tâm bên ngoài trời đã sáng hay chưa…
Lúc này ở hoàng cung, hoàng đế đang duyệt tấu chương, đột nhiên nhận được thư gửi xuyên đêm từ Thiên Khả Hãn ở Mạc Bắc, nội dung liên quan đến hôn sự giữa Hách Liên Thành và Vu Thức Vy.
Hoàng đế xem xong, giận dữ ném thư tín xuống đất, nổi trận lôi đình, “Lục An, ngươi nói xem chuyện này là sao? Hách Liên Thành thì hết lời cầu xin được cầu hôn, còn cha của hắn thì lại đem mười mấy vạn đại quân uy hiếp, nói rằng nếu Hách Liên Thành mà lấy Vu Thức Vy thì sẽ tấn công vào thành, đối đầu với triều định Đại Vân chúng ta, còn nói nhị a đầu khắc cha chồng, khắc mẹ chồng, khắc cả nhà chồng, đúng là những kẻ điên, bọn Đột Quyết này, tất cả đều là lũ điên.”
Lục An sợ hãi quỳ rạp xuống đất, “Hoàng thượng bớt giận, bớt giận, chuyện này không phải hợp với ý của thái hậu, hai người sẽ không thể thành thân sao?”
Hoàng đế đập bàn quát: “Nhưng tên Đột Quyết ấy thật sự quá hống hách, dám uy hiếp trẫm, hắn nghĩ trẫm là con hổ giấy sao?”
“Hoàng thượng, thế hiện giờ phải làm sao? Ngày mai là ngày đại hôn của Tĩnh Văn công chúa và Hách Liên vương gia rồi.”
Hoàng đế lạnh lùng hừ một tiếng, “Tên Thiên Khã Hãn ấy đã chê bai thậm tệ con gái của Đại Vân triều chúng ta như thế, thế thì trẫm sẽ không khách sáo nữa, truyền ý chỉ của trẫm, Mạc Bắc Ung Vương trước hôn lễ có hành vi không đứng đắn, không xứng đáng làm phu quân, trẫm hủy hôn ước của hắn với Tĩnh Văn công chúa.”
“Hoàng thượng anh minh.”
Tại dịch trạm.
Phía sau bức màn phù dung vang lên tiếng thở hổn hển của một nam tử, “Mỹ nhân, bổn vương hết sức rồi, không làm nổi nữa đâu.”
“Vương gia, mau qua đây, là nam nhân mà, mới có một chốc mà đã hết sức rồi sao?”
“Được, bổn vương cho nàng biết thế nào gọi là uy phong…”
Bên ngoài bức màn, Cẩm Thư đang ngồi bên bàn, ôm vai nhìn Hàn Giang Nguyệt bên cạnh nói: “Vương gia, hắn ta rốt cuộc phải bao lâu nữa thì mới bất lực?”
Ánh mắt Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng tựa hồ băng, “Chắc cũng sắp phế rồi, đừng nôn nóng.”
Hai người tiếp tục quan sát, khoảng một khắc sau đột nhiên chợt nghe tiếng một nữ tữ kêu lên: “Trời ơi vương gia, chỗ đó của ngài chảy máu rồi, a…”
Ngay sau đó, bức màn bị hất tung ra, một nữ tử chỉ khoác áo hững hờ phóng như bay ra ngoài, khi chạy đến bên cạnh Hàn Giang Nguyệt liền giật lấy tờ ngân phiếu một ngàn lượng trong tay y rồi lại tiếp tục chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Không xong rồi, vương gia bất lực rồi, Hách Liên vương gia bất lực rồi…”
“Cẩm Thư, xem xem hắn thế nào rồi.”
Cẩm Thư lừ mắt nhìn Hàn Giang Nguyệt, “Sao lại bảo ta đi xem? Ta chỉ sợ bị mù mắt thôi…”
Khó chịu thì khó chịu, nhưng Cẩm Thư vẫn bước đến bên giường, giở tấm màn ra quan sát tình hình bên trong, trông thấy Hách Liên Thành ngất xỉu trên giường, bên dưới có một vũng máu, Cẩm Thư bắt mạch cho hắn rồi mau chóng nhét một viên thuốc vào miệng hắn, sau đó ngao ngán quay về chỗ của Hàn Giang Nguyệt.
“Phế rồi, thần tiên cũng không thể giúp hắn hồi phục lại.”
“Được, chúng ta rút thôi, bổn vương giờ sẽ vào hoàng cung gây áp lực, bảo hoàng thượng hủy bỏ thánh chỉ…”
Lời y còn chưa dứt thì đã nghe ngoài cửa có một tiếng hô sắc lẻm, “Ung Vương tiếp chỉ…”
Người ấy không nghe tiếng ai đáp, lại hô một lần nữa, “Ung Vương tiếp chỉ.”
Hàn Giang Nguyệt đằng hắng rồi nhại giọng của Hách Liên Thành nói: “Có việc gì mau nói đi.”
Công công bên ngoài nghe tiếng Hách Liên Thành hống hách như thế thì rất giận, không thèm bước vào phòng, cứ thế đứng bên ngoài tuyên thánh chỉ: “Ung Vương trước hôn lễ có hành vi không đứng đắn, không xứng đáng làm phu quân, nay hủy hôn ước với Tĩnh Văn công chúa, khâm thử.”
“Bổn vương chẳng muốn lấy nàng ta, mau cút đi.”
Công công tuyên chỉ nghe thế càng tức giận, đặt thánh chỉ ngoài cửa rồi phủi tay đi thẳng, không quên mắng một câu, “Bọn mọi rợ ngang ngược, hừ!”
Hàn Giang Nguyệt bên trong nghe tiếng bước chân đi rồi thì ánh mắt lộ vẻ vui mừng, “Không ngờ còn chưa đi thỉnh chỉ mà thánh chỉ đã đến rồi, thật đúng ý của bổn vương.”
Cẩm Thư bật cười nói: “Thế thì chúng ta còn không mau đi đi? Nếu còn ở lại bị người ta nhìn thấy thì sự anh minh cả đời này của ta sẽ bị hủy hết.”
“Ngươi mà cũng có anh minh à? Bổn vương lại không biết việc này đấy, đúng là chuyện nực cười.”
Cẩm Thư bĩu môi, “Miệng lưỡi độc địa, vô lại…”
Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng thì tin tức hôn lễ của Tĩnh Văn công chúa và Hách Liên vương gia bị hủy đã lan truyền khắp kinh thành, ngoài ra còn có cả tin đồn Hách Liên vương gia mây mưa suốt ba ngày ba đêm cuối cùng bị bất lực được bàn luận từ khắp đường lớn đến ngõ nhỏ, trở thành chuyện cười cho cả kinh thành.
Người ta chỉ cần nhắc đến hai người này là liền cho rằng đó là một đôi hoang dâm vô độ, đàm tiếu cả ngày cũng không hết chuyện.
Thánh chỉ báo tin hủy hôn lễ cho Vu Thức Vy thì lại đến tận khi trời sáng hẳn rồi mới đến, Hải công công truyền chỉ rất kiên nhẫn, chờ khoảng hơn một khắc mới chờ được Vu Thức Vy ra tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Ung Vương Đột Quyết, phẩm đức không có, không xứng làm phò mã, nay hủy hôn lễ, ngày sau sẽ làm tìm lang quân xứng đáng cho công chúa, khâm thử.”
“Thần nữ tiếp chỉ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vu Thức Vy tiếp chỉ xong thì nhẹ nhàng quay sang nhìn Hàm Yên, chỉ một ánh mắt thôi, Hàm Yên liền hiểu ý, lấy ra một tờ ngân phiếu một ngàn lượng dúi vào tay công công tuyên chỉ, “Công chúa mấy ngày nay sức khỏe có hơi không tốt, đã để công công đợi lâu, đây là chút tâm ý của công chúa, xem như là mời công công uống trà.”
Hải công công tuyên chỉ vừa trông thấy là một ngàn lượng thì ánh mắt liền sáng rực, vội vàng cười nói: “Có thể bỏ sức cho công chúa thì vinh hạnh của nô tài, nếu sau này công chúa có gì dặn dò, nô tài nhất định sẽ làm ngay.”
“Thế thì đa tạ công công.”
Hải công công vừa đi khỏi thì Tiểu Ninh đã vội chạy đến, có hơi hốt hoảng nói: “Tiểu thư, không xong rồi, Thấm Thủy công chúa tìm đến nơi rồi.”