“Ư... ư...” Vu Vinh Hoa cắn chặt vào miếng vải trắng, đau đến không ngừng rên rỉ, rất nhiều lần thậm chí còn muốn ngã bật khỏi ghế. Hàm Yên dùng sức giữ lấy nàng ta, công phu luyện tập hai tháng qua cũng đã có thành tựu. Hiện giờ Hàm Yên đối phó với thị vệ thông thường cũng không thành vấn đề.
Có điều, Hàm Yên vì sao lại nghe không hiểu Huyền Việt và Lưu Chiêu mà tiểu thư nói vậy nhỉ? Họ là ai?
Trong mắt Vu Thức Vy hằn lên tơ máu, khóe miệng cười lạnh lùng, càng nhìn Vu Vinh Hoa giãy giụa trong đau đớn thì khoái cảm trả thù trong lòng nàng càng mãnh liệt.
Nàng mãi mãi không thể nào quên được vào buổi tối mưa gió đó, nàng đã bị chặt tay chặt chân thế nào, đã phải trơ mắt nhìn con trai con gái của mình bị chém chết thế nào. Nỗi đau của nàng, bi ai của nàng, tuyệt vọng của nàng đều do nữ tử trước mặt này ban cho.
Mà hiện tại Vu Thức Vy nàng đại nạn không chết, sống lại trở về đây thì chắc chắn phải khiến nàng ta sống trong đau khổ tuyệt vọng, phải để tất cả những kẻ từng tính kế nàng phải trả giá đắt.
Hoàng hậu thì đã sao, hoàng đế thì thế nào? Hễ là những người tính kế Vu Thức Vy nàng thì đều phải trả giá. Hơn nữa cái giá này là thứ họ trả không nổi. Giang sơn vạn dặm này, quyền lực bá nghiệp này, nàng sẽ từng bước từng bước nuốt chửng, bá chiếm thiên hạ!
“Tiểu thư, Vu Vinh Hoa ngất rồi.” Hàm Yên nhỏ giọng thông báo.
Ánh mắt Vu Thức Vy tối lại, môi đỏ hé mở: “Lôi ả ta lên giường lại đi, cho hoàng hậu vào.”
Diệp hoàng hậu không hề biết đã xảy ra chuyện gì, lúc đi vào thì thấy Vu Vinh Hoa đã ngủ liền lo lắng hỏi: “Vệ thần y, Hoa Nhi sao rồi?”
Vu Thức Vy viết một phương thuốc ra, ra vẻ tiên phong đạo cốt, vuốt chòm râu không tồn tại mà nói: “Hoàng hậu nương nương yên tâm. Thảo dân chắc chắn có thể chữa khỏi cho cô nương ấy, nhưng cần có thời gian.”
“Vậy cần bao lâu?”
“Chuyện này...”
Vu Thức Vy bấm ngón tay tính toán: “Ít nhất cũng phải một tháng. Tình hình của cô nương ấy khá nghiêm trọng, không phải nói chữa là chữa được. Chỉ là... chỉ là lão hủ trước giờ luôn du ngoạn khắp nơi...”
Vừa dứt lời, Diệp hoàng hậu đã quỳ xuống, vẻ mặt toát lên sự cầu xin, hai tay chắp lại, khẩn thiết nói: “Thần y, xin hãy ở lại cứu Hoa Nhi, xin thần y đừng đi. Đúng rồi, sức khỏe hoàng thượng cũng không tốt lắm, cũng phải mời thần y đến chữa cho hoàng thượng.”
Lúc này, trong đôi mắt Vu Thức Vy như có điều khó xử. Hồi lâu sau mới nói: “Thôi vậy, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Lão hủ đành ở lại cho đến khi chữa khỏi cho công chúa, cũng chữa khỏi cho hoàng thượng.”
Diệp hoàng hậu vừa nghe xong đã vui mừng khôn xiết, vội vã đứng lên nói: “Vậy thần y xin hãy theo ta đi gặp hoàng thượng. Chuyện thần y ở lại, bổn cung cần phải bẩm báo với hoàng thượng.”
Vu Thức Vy mỉm cười, cao thâm khó dò nói: “Nương nương đợi chút thì hơn. Lão hủ từ nhỏ đã học chút thuật bói toán, có thể đoán mệnh. Lão hủ đã tính ra được hiện tại hoàng thượng đang bận việc quan trọng, không đến làm phiền thì hơn.”
“Đang bận việc quan trọng?”
Tại Đức Chính Điện, Trữ Ấp và Trữ Tuyết đang ngồi trên ghế dành cho khách quý. Trữ Ấp sắc mặt nặng nề, Trữ Tuyết như đang mong ngóng ai đó.
Hoàng đế ngồi trên cao lúc này sắc mặt không tốt lắm, gân xanh trên trán giật giật, nhìn Lục An ở ngoài điện mà nói: “Lục An, Nhiếp chính vương sao giờ còn chưa tới?”
Lục An thấp thỏm, đứng ở cửa điện ngóng vào, nói lí nhí: “Đã truyền mười đạo khẩu dụ rồi, ngài ấy cứ không đến, nô tài còn có cách nào.”
Đang nói chuyện thì một người toàn thân y phục đen, khí thế vô cùng bước đến. Trên gương mặt tuấn mỹ vô song của hắn đều là sát khí. Còn chưa tiến vào đã khiến người khác thấy run rẩy, không thể không sợ hãi.
Lục An hít một hơi thật sâu, đặt tay lên ngực, thầm nhủ: Tôn đại thần này cuối cùng cũng mời được đến rồi.
Sau đó ông cao giọng hô lên: “Nhiếp chính vương đến!”
“Thần đệ bái kiến hoàng huynh.” Thượng Quan Cửu U cung kính hô, đầu cúi thấp.
Hoàng đế xua tay, mặt mày nặng nề: “Hoàng đệ, Ấp Thân Vương nói đệ và Trữ Tuyết công chúa đã da thịt thân cận, gạo nấu thành cơm rồi, đây có phải thật không?”
Thượng Quan Cửu U liếc mắt nhìn Trữ Ấp ngồi gần đó sắc mặt sa sầm, đang nhìn chằm chằm hắn. Hắn lại nhìn về phía Trữ Tuyết đang mặt mày đầy kì vọng nhìn hắn, cuối cùng lạnh lùng nói: “Bẩm hoàng huynh, thần đệ bị người ta tính kế nên mới ở dưới tình huống không tình nguyện mà làm ra chuyện trái lương tâm.”
Không tình nguyện? Trái lương tâm?
Sắc mặt Trữ Tuyết công chúa trắng bệch, nàng ta cắn môi, khó chấp nhận mọi chuyện. Tối hôm đó rõ ràng hắn ôm nàng chặt như vậy, luôn miệng nói yêu nàng, chỉ muốn cưới một mình nàng, tại sao bây giờ lại trở mặt như thế?
Trữ Ấp vừa nghe đã giận đến ho kịch kiệt, mặt cũng đỏ lên: “Ngươi... ngươi là tên vô sỉ, ngươi đang nói gì vậy?”
Trữ Tuyết tuy có lúc kiêu căng ngang ngược, nhưng từ nhỏ đến lớn không hề làm chuyện ác gì. Trong số các huynh đệ tỷ muội, cũng chỉ có Trữ Tuyết không chê hắn một thân bệnh tật mà luôn ở bên bầu bạn hắn, là người hắn thật lòng xem như muội muội ruột, sao có thể để kẻ khác ức hiếp được?
Nghĩ đến đây, Trữ Ấp đứng dậy ôm quyền nói: “Bệ hạ, hắn ức hiếp muội muội của bổn vương, đây là sự thực không thể chối cãi. Bây giờ, một là hắn cưới muội muội bổn vương, hoặc là tự sát đi, bảo toàn danh tiết cho muội muội bổn vương. Còn không thì Đại Vân và Tây Lương chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường!”
Lời hắn nói rất nghiêm trọng, đặc biệt là câu cuối cùng, như sấm đánh bên tai.
Hoàng đế bực bội, sắc mặt âm trầm, suýt thì không kiềm được lửa giận mà đập bàn. Để Thượng Quan Cửu U kết thân với Tây Lương, đây là chuyện ông không hề muốn thấy. Mấy ngày hôm nay, ông biết Trữ Tuyết công chúa luôn bám lấy Thượng Quan Cửu U nhưng cũng biết Thượng Quan Cửu U không để mắt đến nàng ta, vậy nên ông cũng mặc kệ, trong lòng ông nghĩ đợi Trữ Tuyết công chúa về Tây Lương rồi sẽ từ bỏ thôi.
Nhưng không ngờ...
Không ngờ mới chớp mắt một cái đã ngủ với người ta rồi, hơn nữa còn làm ầm ĩ khắp hang cùng ngõ hẻm trong kinh thành. Bây giờ ông có muốn áp chế mọi chuyện xuống cũng không được.
Khốn kiếp, khốn kiếp, đúng là ép ông đến đường cùng mà.
“Hoàng đệ, chuyện đến nước này, vì để Đại Vân và Tây Lương tiếp tục quan hệ tốt đẹp, trẫm chỉ có thể ban hôn thôi. Ngày 15 tháng 8, cũng chính là tháng sau, là ngày hoàng đạo, hôn lễ sẽ được tổ chức vào hôm đó.” Nói rồi, không đợi ai nói thêm gì, ông đã xua tay: “Trẫm mệt rồi, lui ra hết đi.”
Sắc mặt Thượng Quan Cửu U đen sì, hắn biết ngay gọi hắn đến đây là để hắn nghe những lời nhảm nhí này mà.
Hắn không cưới, cũng không muốn cưới.
Theo lí mà nói, trong tay hắn nắm binh quyền, nếu cưới thêm Trữ Tuyết công chúa sẽ như hổ thêm cánh, càng gần hơn một bước đến bá nghiệp của hắn, chỉ là...
Chỉ là...
Thượng Quan Cửu U nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, hồi lâu sau lại nghiến răng nghiến lợi. Vu Thức Vy ơi là Vu Thức Vy, uổng cho bổn vương một lòng muốn lấy nàng làm vợ của bổn vương, nàng lại tính kế bổn vương như vậy. Khá lắm, khá lắm.
Nàng nhớ đấy cho bổn vương. Tốt nhất đừng để bổn vương bắt được, bằng không, bổn vương nhất định sẽ khiến nàng muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ngẩng đầu lên nhìn, hoàng đế đã rời điện từ lâu, trong điện chỉ còn lại Trữ Ấp Trữ Tuyết. Trữ Ấp nhìn Trữ Tuyết hiền hòa nói: “Trữ Tuyết, muội ra ngoài trước đi, vi huynh có lời muốn nói với Cửu U vương.”
Trữ Tuyết tò mò: “Hoàng huynh, huynh muốn nói gì?”
“Nghe lời, ra ngoài đi.”
Sau khi Trữ Tuyết ra ngoài, Trữ Ấp đứng dậy đi đến trước mặt Thượng Quan Cửu U, nhìn thẳng vào mắt hắn, trên khuôn mặt yếu ớt bệnh tật hiện lên vẻ nghiêm túc trịnh trọng: “Thượng Quan Cửu U, ta biết ngươi bị người khác tính kế, không hề tình nguyện làm chuyện đó. Nhưng là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, ngươi nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Trữ Tuyết dành trọn tình cảm cho ngươi, điều này ngươi cũng biết. Bổn vương cũng không muốn nói lời uy hiếp nào cả, điều bổn vương muốn nói là dù ngươi không thể quên được người trong lòng ngươi thì ít nhất cũng đừng làm tổn thương trái tim Trữ Tuyết. Đời người vốn dĩ ngắn ngủi, hai người cũng không có thâm thù đại hận gì, việc gì phải khiến muội ấy đau khổ cả đời? Cho dù là nụ cười miễn cưỡng thì cũng là một dạng công đức.”
“Ta không nói nhiều nữa. Ta tin Cửu U vương sẽ nghĩ thông suốt. Trữ Tuyết là muội muội của ta, ta hy vọng muội ấy có thể sống vui vẻ hạnh phúc.”
Nói rồi hắn chậm rãi đi ra ngoài.
Thượng Quan Cửu U ngơ ngác nhìn vào khoảng không, nhớ lại lời của Trữ Ấp, rồi bỗng hắn nhớ đến lời mẫu phi đã nói với hắn trước khi lâm chung: “Cửu U, đừng báo thù, con vui là được. Con người sống ở đời, quan trọng nhất là được sống vui vẻ hạnh phúc. Đừng báo thù cho mẫu phi...”
Vui vẻ hạnh phúc mới là quan trọng nhất...
Hắn trơ mắt nhìn mẫu phi hắn bị trùng độc ăn mòn đến chết. Đó là cơn ác mộng cả đời hắn. Sao hắn có thể vui vẻ, sao có thể không báo thù?
Nhưng bây giờ, hắn thật sự phải chính tay hủy đi đời một người con gái khác sao?
Giữa lúc này, hắn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của mẫu phi, người đang nở nụ cười yêu thương bao dung với hắn. Cả đời này hắn luôn khát vọng nhìn thấy nụ cười ấy.
Hồi lâu sau, Thượng Quan Cửu U cuối cùng cũng thoát khỏi sự đấu tranh tâm lý. Hắn hạ quyết tâm, cho dù không thể yêu thương thật lòng, nhưng cũng tuyệt đối không làm hại Trữ Tuyết.
Đồng thời hắn cũng chôn thật sâu tình yêu tha thiết kia dưới đáy lòng. Nàng tặng hắn thế lực Tây Lương, trợ giúp hắn như hổ thêm cánh, nhưng nàng cũng tính kế hắn. Lần này xem như hòa.
Về sau gặp lại, hắn và nàng sẽ là kẻ địch chân chính!