Màn đêm đen như mực, gió thổi mạnh.
Theo cuồng phong nổi lên, những bóng cây không ngừng lắc lư giống như những ma quỷ đang giơ nanh vuốt vô cùng điên cuồng và càn rỡ!
Trong một ngôi miếu đổ nát tối tăm ở phía tây thành, Thượng Quan Diệp bị hai người áo đen giữ chặt, ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn về phía nam tử mặc trang phục màu đen và tản ra cảm giác lạnh như băng đang đứng ở trước mặt mình. Người này quay lưng về phía hắn nên hắn không nhìn thấy được khuôn mặt, nhưng lại cho hắn một cảm giác quen thuộc!
"Ngươi là ai? Vì sao ngươi lại bắt bản vương đến nơi đây?" Thượng Quan Diệp kích động nói.
Nam tử kia chậm rãi xoay người lại, trên mặt đeo một cái mặt nạ bằng bạc, ánh mắt người đó tối tăm, hắm cất lên âm thanh quỷ dị: "Đường đệ, hai năm không gặp, ngươi đã quên mất đường huynh rồi sao?"
Cái gì?
Đường đệ sao?
Hắn là...
Trong mắt Thượng Quan Diệp lóe lên vẻ không tin rồi sau đó hóa thành niềm vui bất ngờ, "Là ngươi, là ngươi!"
Trong hai năm qua, hắn đã tìm kiếm bằng mọi cách cũng không có thể tìm ra được bọn họ, hắn từng cho rằng bọn họ đã chết, không nghĩ tới hôm nay người này lại tới cứu hắn!
"Ngày đó ngươi cứu ta ra khỏi thiên lao, hiện tại ta cứu ngươi ra thiên lao cũng là chuyện nên làm, hai người các ngươi còn không mau thả hắn ra!"
"Vâng, thừa tướng!"
"Thừa tướng?" Thượng Quan Diệp có chút kinh ngạc, người này không ngờ đã trở thành thừa tướng rồi sao?
"Đường đệ, ngươi đã không thể ở lại Đại Vân được nữa, ngươi có muốn theo ta đi tới Tây Lương hay không?"
"Tây Lương? Các ngươi ở Tây Lương sao?" Không trách được hắn không tìm được bọn họ, hóa ra bọn họ ở Tây Lương.
Thượng Quan Diệp im lặng một lát rồi gật đầu nói: "Giữ lại núi xanh thì lo gì không có củi đốt, ta đi theo ngươi!"
"Được, ngươi đi trước, khi đến Tây Lương sẽ có người tiếp ứng cho ngươi, ta còn có việc phải làm, chờ sau khi ta làm xong chuyện này thì sẽ trở lại gặp ngươi!"
Hắn phải giết Vu Thức Vy!
Nhưng hắn còn chưa đi được hai bước thì bỗng nhiên có âm thanh truyền tới: "Ngày hôm nay các người không chạy được nữa rồi!"
Ánh mắt của người đeo mặt nạ chợt lạnh xuống, trong nháy mắt sát khí toàn thân đều phát ra, hắn lắc người một cái rồi bay ra ngoài.
Sắc mặt Thượng Quan Diệp trầm xuống, sốt ruột đuổi theo, đợi tới khi thấy rõ bên ngoài ngôi miếu đổ nát có rất nhiều người áo đen giống như hổ đói đang nhìn chằm chằm vào bọn họ thì vô cùng hoảng sợ, những người này đã bao vây bọn họ từ khi nào?
Người đeo mặt nạ cầm trường kiếm ngang trước người, toàn thân lộ ra vẻ lẫm liệt và nói với giọng điệu nghiêm trọng: "Đường đệ, ngươi đi trước, ta chặn ở phía sau!"
Thượng Quan Diệp lắc đầu: "Một mình ngươi đánh không lại bọn họ đâu, hai người chúng ta lại thêm ám vệ của ngươi nếu cố gắng có thể mở ra một con đường máu!"
Bạch Khê đẩy đám người ra và đi tới trước mặt rồi khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Hôm nay trong các ngươi cũng đừng mong có ai đi được, động thủ, bắt sống Thượng Quan Diệp, những người khác thì… giết!"
Hắn vừa nói dứt lời thì trên nóc của ngôi miếu đổ nát đột nhiên xuất hiện một đám người áo đen, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm cung tiễn và đứng ở trên nóc của ngôi miếu đổ nát chỉ về phía đám người Bạch Khê.
Bạch Khê biến sắc, lầm bầm một câu: "Đây là phe cánh nào vậy?"
Thượng Quan Diệp và người đeo mặt nạ đều chấn động nhìn đám người áo đen đột nhiên xuất hiện ở phía sau, bọn họ liếc mắt nhìn nhau. "Đường đệ, bọn chúng là kẻ địch sao?"
Gương mặt Thượng Quan Diệp lộ vẻ sắc bén và lạnh lùng nói: "Nhìn không giống lắm, cung tiễn của bọn họ đều chỉ về phía người áo đen đối diện giống như là đang bảo vệ chúng ta vậy."
"Vậy chúng ta đi thôi!" Người đeo mặt nạ nói xong thì cùng Thượng Quan Diệp chạy nhanh về phía bên cạnh.
Bạch Khê khoát tay chặn lại: "Giết!"
"Vèo vèo vèo." Vô số cung tiễn bắn xuống dày như lông trâu và ngăn cản lối đi của đám người Bạch Khê, chờ tới khi bọn họ cản xong hết cung tiễn thì Thượng Quan Diệp và người đeo mặt nạ đã leo tường rời đi từ lâu.
Bạch Khê tức giận phun ra một bãi nước bọt nói: "Đáng chết, đuổi theo."
Đám người áo đen đối diện vừa thấy đám người Bạch Khê tránh được những mũi tên của bọn họ mà không hề có tổn thương gì thì đều nhảy xuống, người dẫn đầu thản nhiên thốt ra một chữ:"Giết…"
Bạch Khê cũng quát lạnh: "Giết chết bọn chúng!"
Hắn vừa dứt lời thì có ánh đao lóe sáng, hai bên hoàn toàn phát ra khí thế của mình, chỉ trong nháy mắt cả hai bắt đầu sống chết với nhau, Bạch Khê muốn đuổi theo Thượng Quan Diệp lại bị tên đầu lĩnh của đối phương ngăn cản mất lối đi nên không thể không ở lại đối phó với hắn...
Sau khi mấy người Thượng Quan Diệp vượt qua bức tường đổ nát thì lập tức chạy về phía tây, nơi này rất gần với cửa thành phía tây, chỉ cần bọn họ ra khỏi cửa tây là có thể chạy thoát được. Chẳng qua bây giờ cửa thành đã đóng lại nên bọn họ chỉ còn có một con đường, đó chính vượt qua Đại Vân Sơn ở thành tây mới có thể ra khỏi thành được!
Đám người Thượng Quan Diệp đã quyết định leo núi để rời đi.
Khi nhìn thấy Đại Vân Sơn ở ngay trước mặt thì chợt thấy một đám người đột nhiên xuất hiện với khí thế giống như lôi đình, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Người dẫn đầu cưỡi một con ngựa trắng và cầm trường kiếm trong tay, toàn thân trong trang phục màu đỏ tung bay giữa bóng đêm, phát ra những tiếng phần phật.
Bóng dáng kia rất quen thuộc. Đó chính là Vu.. Thức… Vy!
Nàng thật sự không chết!
Đây là... bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau!
Thượng Quan Diệp đi về phía trước rồi đứng, cảnh giác nói với người bên cạnh: "Ám vệ sau lưng nàng có võ công cao hiếm thấy, chúng ta phải cẩn thận!"
Người đeo mặt nạ phát ra một tiếng hừ lạnh: "Cao hiếm thấy thì thế nào? Có thể đỡ nổi hỏa dược của ta sao?"
Sắc mặt Thượng Quan Diệp nghiêm trọng nói: "Vu Thức Vy nàng giỏi về sử dụng độc, chỉ sợ hỏa dược của ngươi còn chưa phát huy ra tác dụng thì đã bị độc dược của nàng độc chết rồi."
Người đeo mặt nạ kinh sợ quát một tiếng: "Ngươi nói nàng là ai?"
"Vu Thức Vy!"
Trong phút chốc, mặt nạ màu bạc bị ném mạnh xuống đất lộ ra gương mặt tuấn tú, chẳng qua lúc này trong đôi mắt của hắn lại bắn ra sự căm hận, hắn nhìn về phía nữ tử đối diện, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói tra ừng câu từng chữ: "Vu Nhậm Hoằng ta còn chưa tìm tới ngươi, không ngờ ngươi lại tự mình đưa tới cửa!"
Vu Nhậm Hoằng nói xong lại muốn rút kiếm ra chống lại thì bị Thượng Quan Diệp đè xuống, "Đường huynh không thể hành động thiếu suy nghĩ được, người nàng muốn đối phó chính là ta, đường huynh đi đi, ngày khác tới báo thù cho ta."
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn nam tử vừa tháo mặt nạ đối diện, khóe miệng nàng cong lên có chút giễu cợt nói: "Vu Nhậm Hoằng, thật không ngờ được lại là ngươi!"
Khi cả nhà Đường gia bị tịch biên tài sản và xử trảm, hắn và Đường Mẫn Nhi đã cùng chạy trốn, mặc cho nàng tìm thế nào thì cũng không tìm được bọn họ, nhưng nàng biết được trước sau gì cũng sẽ có một ngày nàng lại gặp bọn họ!
Vu Nhậm Hoằng híp mắt lại, trên trán nổi rõ gân xanh, giọng điệu hung ác: "Vu Thức Vy, chuyện ngươi không nghĩ tới còn nhiều lắm, hôm nay ta phải giết chết yêu nữ ngươi để an ủi cho vong hồn của phụ mẫu ta ở trên trời cao!"
"Ha ha ha..." Vu Thức Vy ngửa mặt lên trời cười một cách điên cuồng. "Vong hồn trên trời cao sao? Ngươi cho rằng bọn họ còn có thể lên được trời à? Hiện tại chỉ sợ bọn họ đang ở trong mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu thoát! Một người vì nữ nhi của mình mà không tiếc độc chết người khác, ác độc tới mức khiến người ta phải giận sôi gan. Một người vì con đường làm quan của mình mà không tiếc sát hại nữ nhi thì bạc tình tới mức nào chứ? Người như vậy còn được lên trời sao? Thật đúng là buồn cười..."
Sắc mặt của Vu Nhậm Hoằng tối sầm lại và nổi giận nói: "Đó là bởi vì ngươi đáng chết, Vu gia chúng ta gia môn bất hạnh mới có thể sinh ra một yêu nữ giống như ngươi, Vương thị không nên ngược đãi ngươi mỗi ngày, bà ấy đáng lẽ phải bóp chết ngươi ngay từ lúc ngươi sinh ra mới đúng. Ngươi hại Đường gia, hại Vu gia, hại muội muội của ta, cộng thêm hại đường đệ của ta, ta giết ngươi."
Vu Thức Vy tung người xuống ngựa, trong ánh mắt nàng đầy vẻ xem thường, nói. "Ngươi tới đi, ngươi có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa qua."
Vu Nhậm Hoằng hất tay của Thượng Quan Diệp ra, không nghe theo lời khuyên bảo mà cầm theo kiếm một đường chạy nhanh về phía Vu Thức Vy.
"Nhân cơ hội bắt sống Thượng Quan Diệp!"
Vu Thức Vy vội vàng nói với Lạc Thanh Phong một câu rồi lại vung kiếm đối mặt với Vu Nhậm Hoằng.
"Keng keng keng" hai huynh muội cầm kiếm giao đấu, trong ánh đao ảnh kiếm lại đầy những nguy hiểm mà không một ai chị nương tay, Vu Nhậm Hoằng hận không thể nghiền xương Vu Thức Vy thành tro bụi, Vu Thức Vy hận không thể nhổ cỏ nhổ tận gốc, giết sạch tất cả những kẻ có huyết mạch của hai nhà Đường, Vu!
Trong giây lát, chiêu thức giống như tuôn trào, dâng lên những trận gió mạnh làm cát bụi bay mù mịt xung quanh hai người.
Các ám vệ của Vu Thức Vy đều nhìn chăm chú vào hai bóng người đang chiến đấu ở trong bụi bặm bay lên, chỉ cần Vu Thức Vy có bất kỳ nguy hiểm nào thì ám khí trong tay bọn họ sẽ lấy mạng của Vu Nhậm Hoằng chỉ trong giây lát!
Nhưng ai ngờ được, sau mười mấy hiệp, Vu Thức Vy cuối cùng lại không hề có dấu hiệu bị đè ép mà ngược lại càng đánh thì chiêu thức lại càng sắc bén, càng đánh thì chiêu thức lại càng nhanh giống như tia chớp với thế như chẻ tre, rất có xu hướng gặp mạnh lại càng mạnh mẽ hơn.
Vu Nhậm Hoằng cảm thấy chấn động vì không ngờ được Vu Thức Vy nàng lại có công phu cao siêu tới như vậy. Tại sao trước đó hắn lại không hề hay biết chứ?
Tuy nhiên... Hừ...
Vu Nhậm Hoằng chợt mỉm cười, ngón tay hắn kẹp lại một cái rồi trong nháy mắt lấy hai hỏa dược từ trong đai lưng và bắn ra ngoài, trong lúc Vu Thức Vy không kịp đề phòng, hai viên hỏa dược đập mạnh ở dưới chân của nàng.
"Ầm… ầm…" hai tiếng nổ vang lên, Vu Thức Vy chỉ cảm thấy lỗ tai đau đớn và sau đó toàn thân giống như con diều bị đứt dây mà bay lên không trung, rồi bị rơi mạnh xuống mặt đất cách đó không xa.
Đáng chết, không phòng được ám chiêu!
Ám vệ nhanh tay nhanh mắt đã đi đón Vu Thức Vy, một khắc trước khi nàng rơi xuống đất thì mọi người cùng nhau đỡ lấy nàng, dùng cánh tay nâng nàng nâng lên.
Trước mắt Vu Thức Vy tối tăm, nàng đứng dậy và nhìn về phía Vu Nhậm Hoằng rồi cắn răng nói: "Giết hắn cho ta, băm nát hắn!"
Lạc Thanh Phong kéo Thượng Quan Diệp đã bị trói ném xuống bên cạnh Vu Thức Vy và nói: "Tiểu thư, tiểu thư có sao không?"
Nhưng Vu Thức Vy giống như không nghe được gì, nàng vẫn còn nhìn đám người Vu Nhậm Hoằng đang chiến đấu với sắc mặt dữ tợn.
Lạc Thanh Phong kinh ngạc lại gọi thêm một câu: "Tiểu thư, tiểu thư..."
Vu Thức Vy vẫn không hề trả lời, giống như... giống như căn bản không nghe thấy hắn nói vậy...