Trong lòng Lạc Thanh Phong kinh hoàng nên không khỏi kéo Vu Thức Vy một cái, hô lớn: "Tiểu thư…"
Vu Thức Vy xoay đầu lại, trong bóng tối nàng chỉ thấy miệng của Lạc Thanh Phong lúc đóng lúc mở nhưng không nghe thấy được giọng nói của hắn.
Vu Thức Vy sửng sốt và bỗng nhiên phát giác mọi âm thanh xung quanh đều biến mất!
Nàng không nghe thấy tiếng Vu Nhậm Hoằng cùng ám vệ của mình ở phía xa đánh nhau, không nghe thấy Lạc Thanh Phong trước mặt đang nói gì với mình.
Nàng cũng không nghe thấy được những tiếng cuồng phong gào thét ở xung quanh nữa!
Nàng... điếc rồi sao?
Khi nghĩ đến điều này, hai tay nàng sờ lên lỗ tai của mình thì cảm thấy có chất lỏng ấm áp lập tức dính đầy hai tay, nàng giơ ra trước mắt lại nhìn thấy một màu đen, đây là... máu...
Chỉ bối rối trong chớp mắt thì Vu Thức Vy đã trấn tĩnh lại, nàng nhanh chóng móc từ bên hông ra mấy cái ngân châm, cầm ở đầu ngón tay và theo cảm giác mà đâm vào trong huyệt vị ở xung quanh hai lỗ tai của mình. Nàng bị âm thanh quá lớn làm chấn động, tổn thương tới màng tai, dẫn đến tạm thời không thể nghe được, nếu cứu chữa chậm thì có thể sẽ vĩnh viễn không nghe thấy nữa!
Vừa nghĩ tới chuyện mình không thể nghe được giọng nói trầm lắng gọi nàng từng tiếng Vy Nhi thì Vu Thức Vy đã không do dự nữa, vội vàng phóng người lên ngựa và hung hăng nói với Lạc Thanh Phong: "Dẫn Thượng Quan Diệp trở về, còn Vu Nhậm Hoằng... giết!"
"Dạ, tiểu thư."
Lạc Thanh Phong lo lắng nhìn theo bóng dáng nghênh ngang rời đi kia mà trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, dứt khoát bổ một chưởng làm Thượng Quan Diệp trong tay ngất đi rồi mang theo hắn giục ngựa rời đi, chỉ để lại một đám ám vệ đối phó với Vu Nhậm Hoằng.
Hai thị vệ của Vu Nhậm Hoằng đã bị giết, hắn chỉ còn lại một thân một mình đối phó với mười mấy ám vệ nên rất nhanh lại rơi xuống hạ phong, hắn vốn định giở mánh khóe cũ mà lấy hỏa dược ra bắn nổ mọi người. Nhưng ai ngờ được hắn còn chưa kịp móc ra thì bản thân đã bị hỏa dược của đối phương bắn cho nổ bay trước.
"Ầm…" một tiếng động cực lớn vang lên, Vu Nhậm Hoằng nặng nề ngã xuống đất trong một mảnh khói thuốc súng và trong miệng lại phun ra máu tươi.
"Dám sử dụng thuốc nổ để đánh nổ tiểu thư, hắn cho rằng chỉ có mình hắn có thôi sao? Ta lại đánh nổ hắn làm hắn phải nổ thành thịt nát."
Lời nói lạnh như băng vang lên, quả nhiên lại có một viên hỏa dược từ trong không trung bay tới nhanh như mũi tên.
Vu Nhậm Hoằng không khỏi trợn tròn hai mắt, nếu như lúc này nó nổ ở trên người hắn thì tuyệt đối có thể khiến hắn trở thành thịt nát xương tan. Hắn theo bản năng muốn xoay người để tránh sang một bên.
Nhưng... hắn lại không nhanh hơn đạn dược nên chỉ trong nháy mắt nó lại sắp rơi vào trên người hắn!
Nói thì chậm, nhưng mọi chuyện diễn ra khi đó lại rất nhanh, chỉ thấy một bóng đen giống như quỷ mị hiện lên và mang theo Vu Nhậm Hoằng lao đi nhanh tới mức giống như chưa từng tới.
Mà viên hỏa dược này nổ "ầm" một tiếng lại rơi vào trong bụi cỏ phía xa làm bốc lên ngọn lửa lớn...
Các ám vệ đều kinh ngạc liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời phóng người lên ngựa. "Đuổi theo!"
Vu Thức Vy cưỡi Phi Vân nhanh chóng trở lại vương phủ và vội vàng chạy vào hậu viện.
Trên hành lang gấp khúc, Hàm Yên đang tìm Vu Thức Vy lại thấy từ phía đối diện có một nữ tử mặc y phục màu đỏ chạy nhanh đến, nàng cẩn thận nhìn, đó không phải là Vu Thức Vy sao?
Nàng hưng phấn chào đón Vu Thức Vy và u oán nói: "Ôi tiểu thư, cuối cùng xem như tiểu thư đã trở về, nếu ngài còn không trở lại thì sợ là Vương gia sẽ hủy cả vương phủ mất."
Vu Thức Vy căn bản không nghe thấy nàng đang nói cái gì nên chỉ vội vàng nói: "Nhanh đi lấy hòm thuốc của ta tới đây."
"Hòm thuốc... trời ạ, tiểu thư, lỗ tai của tiểu thư, sao lỗ tai của ngài lại chảy máu thế kia?" Lúc này, Hàm Yên mới phát hiện ra được vết máu ở dưới lỗ tai của Vu Thức Vy nên khiếp sợ đến mức sắc mặt nhất thời trắng bệch và che miệng.
Vu Thức Vy nhìn thấy ánh mắt nàng hoảng sợ nhìn về phía tai mình thì không cần đoán lại biết nàng đang nói gì nên gật đầu nói, "Đúng, tai ta bị thương nhẹ thôi, ngươi đi lấy hòm thuốc tới đây, ta sẽ ở phòng của ngươi chờ ngươi!"
Hàm Yên không dám chậm trễ, liên tục gật đầu, "Được được, ta sẽ lập tức đi ngay."
Chờ tới khi Hàm Yên cầm hòm thuốc về thì Vu Thức Vy đã lau khô vết máu ở dưới lỗ tai, nàng không nói gì mà mở hòm thuốc, lấy ra thuốc nước trị thương chuyên môn trị liệu cho tai rồi dính nước thuốc vào bông và nhét vào trong tai.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Vu Thức Vy mới thở ra một hơi, sau đó nàng nằm ở trên tháp quý phi và thản nhiên nói: "Báo tin tức ta trở về cho Giang Nguyệt biết chưa?"
Hắn nhất định đã phát hiện ra nàng lén đi ra ngoài, nhất định sẽ tức tới giơ chân và tìm kiếm nàng khắp nơi.
Hàm Yên gật đầu nói, "Đã báo lại rồi, bây giờ chắc hẳn ngài ấy đang trên đường chạy tới đây..."
Nàng còn chưa nói xong thì cửa phòng đã bị đá mạnh văng ra, một bóng dáng màu trắng lập tức lao vào trong.
Trên mặt Hàn Giang Nguyệt đầy hoang mang, vừa nhìn thoáng qua, hắn đã thấy được Vu Thức Vy nằm ở trên tháp quý phi nên vộii vàng bước tới, hắn chưa nói lời nào đã ôm nàng vào trong lòng với giọng điệu run rẩy không ngừng gọi. "Vi Nhi…"
Vu Thức Vy khẽ cười và giơ tay ôm lấy thắt lưng của hắn, "Giang Nguyệt!"
Cơ thể Hàn Giang Nguyệt khẽ run lên, giây phút khi tay của nàng chạm vào cơ thể hắn thì khủng hoảng trong đáy mắt mới chậm rãi tản đi. Đây là sự thật, nàng thật sự đã trở về rồi.
Sau khi trái tim lo lắng được hạ xuống, Hàn Giang Nguyệt không nhịn được lộ vẻ u oán nói: "Vi Nhi, nàng đi đâu vậy? Nếu nàng còn không xuất hiện thì ta cũng dự định đào ba thước đất trong kinh thành lên để tìm nàng đấy."
Gương mặt Vu Thức Vy áp lên trên ngực của hắn, một tay sờ lên hầu kết của hắn, nó vừa nhúc nhích thì tất nhiên là đang nói chuyện, hắn sẽ nói cái gì đó?
Nhất định là nói các lời như nàng đi đâu!
Chờ hắn nói xong, Vu Thức Vy giống như chơi xấu mà ôm lấy cổ hắn và làm nũng nói: "Giang Nguyệt, ta mệt rồi, ta muốn ngủ một lát đã."
Hàn Giang Nguyệt cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng đang cười một cách tự nhiên thì không nhịn được lại bực mình, một tay hắn ôm ngang lấy nàng. "Mệt mỏi thì nghỉ một lát đi!"
Sau đó, hắn bế nàng đi về phía Vy Nguyệt các...
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Thức Vy bị đánh thức bởi những tiếng ầm ĩ, ánh sáng mặt trời chiếu vào làm cho nàng không nhịn được phải nhíu mày rồi lại nhắm mắt muốn ngủ tiếp.
Nhưng chỉ một lát thì nàng lại chợt mở mắt ra và ngồi bật dậy, con mắt nàng sáng lấp lánh giống như hoa đào.
Âm thanh?
Nàng nghe được âm thanh sao?
Vu Thức Vy nhấc chăn lên và nhanh chóng xuống giường rồi cầm chén trà trên bàn và ném mạnh xuống mặt đất.
"Rắc" một tiếng, lập tức nàng nghe được âm thanh bị vỡ nát, dù nghe vào trong tai rất nhỏ nhưng nàng thật sự vẫn nghe được!
Điều này nói rõ cái gì?
Lỗ tai của nàng không có điếc, nó vẫn có hy vọng có thể khôi phục lại được!
Phát hiện này làm cho Vu Thức Vy mừng rỡ vô cùng, nhưng chỉ trong nháy mắt mắt màu của nàng lại sẫm lại và băng giá giống như đầm nước lạnh.
Vu, Nhậm, Hoành! Ngươi làm tốt lắm, thật không hổ danh là nhi tử của Vu Văn Thanh, máu lạnh và thâm độc!
Nàng xoay người lại thay một chiếc váy lụa mỏng màu đen rồi mở cửa và quát lạnh một tiếng. "Thanh Phong."
Lạc Thanh Phong thoáng cái đã đi tới bên cạnh Vu Thức Vy, hắn trong trang phục đen với dáng người to cao lại đứng chắp tay lớn tiếng nói: "Tiểu thư."
Giọng nói của hắn không nhỏ, thậm chí mang theo nội lực, lúc này mới làm cho Vu Thức Vy nghe được rõ ràng, nàng nhìn hắn và lạnh lùng nói: "Đã giết được Vu Nhậm Hoằng chưa?"
Trong mắt Lạc Thanh Phong hiện lên sự xấu hổ, hắn quỳ một chân trên đất và cúi đầu, uể oải nói: "Thuộc hạ đáng chết, đã để cho Vu Nhậm Hoằng trốn mất rồi!"
"Trốn mất rồi sao?" Vu Thức Vy nhíu mày và giọng nói không tránh khỏi lại cao hơn, "Các ngươi có mười mấy người lại vẫn để cho hắn trốn thoát được sao?"
Nàng và Vu Nhậm Hoằng đã giao đấu với nhau, công lực của hắn chỉ cao hơn nàng một chút, cũng không quá lợi hại, nếu không phải hắn dùng đạn dược đánh nổ nàng thì ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu!
Người của Thiên Sát có công lực cao hơn Vu Nhậm Hoằng rất nhiều thì làm sao có thể để cho hắn chạy thoát được?
"Chẳng lẽ có người giúp Vu Nhậm Hoằng sao?" Vu Thức Vy nghi ngờ nói.
Lạc Thanh Phong lại cúi đầu xuống, "Tiểu thư đoán không sai, thật sự có người giúp hắn, người kia có võ công xuất thần nhập hóa lại có thể cứu người đi ở ngay trước mặt các huynh đệ, bọn họ đuổi theo suốt một đêm nhưng vẫn bị bỏ rơi."
Lạc Thanh Phong nói tới chuyện này lại thấy phiền muộn, bất kỳ một người nào trong Thiên Sát bọn họ đi ra đều có thể lấy một địch mười, mười mấy người cộng lại thì có thể chống đỡ được cả một đội quân tinh nhuệ. Nhưng không nghĩ tới trên người có người, trên trời có trời, người kia vừa vặn chính là kẻ địch của bọn họ, còn cứu đi kẻ mà bọn họ muốn giết chết!
Vu Thức Vy nghe Lạc Thanh Phong nói vậy thì trong lòng cũng cảm thấy buồn bực, nhưng trên mặt nàng lại không để lộ cảm xúc gì. "Sau này, mỗi người các ngươi nhận hai mươi quân côn, hiện tại dẫn ta đi gặp Thượng Quan Diệp!"
Lạc Thanh Phong nhanh chóng đứng dậy và chắp tay nói: "Dạ, tiểu thư."
Trong mật thất nổi lên từng trận gió lạnh lẽo, mùi hôi thối nồng nặc và mùi máu tươi bốc lên. Thượng Quan Diệp yếu ớt tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì hắn lại nhìn thấy một đôi mắt tĩnh lặng làm hắn bị dọa cho giật mình và kinh ngạc kêu lên: "Vu Thức Vy!"
Hắn khẽ cử động cơ thể mới phát hiện ra tay chân của mình đều bị trói chặt vào trên ghế, trong lòng hắn không khỏi càng thêm hoảng hốt và nổi giận nói: "Vu Thức Vy, ngươi đưa ta tới nơi này làm gì?"
Vu Thức Vy nhìn thấy ánh mắt hắn vừa sợ lại vừa giận thì cười và giễu cợt nói. "Đương nhiên là làm vài chuyện nên làm, ví dụ như... tính sổ!"