Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44335
Vu Thức Vy lùi về sau mấy bước, sắc mặt trấn tĩnh, bình thản nói: “Nhị vị âm sai đại nhân, ta sẽ không theo hai vị đi đầu thai đâu!”

Hắc Vô Thường sa sầm nét mặt, dáng vẻ công chính pháp bất dung tình mà nói: “Vu Thức Vy, theo ý chỉ của thượng thiên thì ngươi nên ứng với lời thề của mình, mãi mãi đọa đày nơi địa ngục! Chính Diêm Quân từ bi đã cho ngươi một cơ hội đầu thai, ngươi đừng có mà không biết trân trọng cơ hội này!”

Ánh mắt Vu Thức Vy chợt lóe lên vẻ suy tư, “Âm sai đại nhân, giúp ta chuyển lời lại với Diêm Quân, ta cảm tạ sự từ bi của người, nhưng dương gian vẫn còn người ta không thể phụ, cho dù có mất đi ba hồn bảy vía, ta cũng nhất định phải về.”

Bạch Vô Thường hòa nhã khuyên nhủ: “Vu Thức Vy, bọn ta biết ngươi chấp niệm rất sâu, nhưng mà không sao, uống canh Mạnh Bà rồi thì ngươi sẽ quên hết chuyện tiền kiếp, ngươi sẽ không còn vương vấn gì nữa, cho nên đừng sợ, cứ đi theo chúng ta đi, nếu vẫn muốn ở bên cạnh người đó thì hãy khắc tên của các ngươi lên đá Tam Sinh, kiếp sau có duyên có khi sẽ lại được ở bên nhau.”

“Không, ta không muốn kiếp sau gì cả, ta chỉ muốn kiếp này thôi, nếu ta phụ chàng thì đầu thai cũng chẳng còn ý nghĩa gì, xin hai vị đại nhân đại phát từ bi, tha cho ta một lần đi.”

Hắc Vô Thường thấy Vu Thức Vy có nói thế nào cũng không nghe thì bất giác giơ quyển sổ trên tay lên quát to: “Bổn quân thấy ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lão Bạch, đừng nhiều lời với ả, trói ả ta lại, đưa đến cầu Nại Hà!”

Vu Thức Vy cũng nổi giận quát to: “Thế thì cứ thử xem, xem các người có trói nổi ta không!”

Dứt lời, hai bên bừng bừng khí thế, ngay lập tức định lao vào giao tranh.

Vu Thức Vy một chọi hai, không phục mà nói: “Khoan đã, các người ỷ đông hiếp yếu, thế này không công bằng!”

Hắc Bạch Vô Thường dừng tay, ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau, “Sao, ngươi còn muốn một đấu một với bọn ta sao?”

Vu Thức Vy nhướn mày, “Có gì không được? Hai người là hai quỷ quân, đánh một hồn ma yếu ớt như ta, nếu truyền ra ngoài thì không sợ bị người ta cười chê sao? Thắng mà không vẻ vang lẽ nào không thấy nhục nhã sao?”

Nghe thế, Hắc Vô Thường có hơi khựng lại, cảm thấy Vu Thức Vy nói cũng có lí, bèn đáp: “Thế thì để bổn quân lên xử lí ngươi trước, nếu ngươi thua thì không được cứng đầu nữa, lập tức theo bổn quân đi đầu thai chuyển thế.”

Nếu không phải vì thấy nàng ta kiếp trước quá đáng thương thì hắn đã đánh cho nàng ta hồn bay phách tán rồi!

Vu Thức Vy đảo mắt một chút rồi gật đầu nói: “Ngược lại, nếu như ta thắng thì quỷ quân phải tha cho ta, cho ta nhảy vào Trùng Sinh môn, quay về dương gian!”

Hắc Vô Thường nhếch miệng cười: “Yên tâm, ngươi không thắng nổi đâu, bổn quân còn nhường ngươi ba chiêu nữa!”

Vu Thức Vy không khó chịu mà nghiêm túc nói: “Ta sẽ không dùng tiên pháp quỷ thuật gì, thế nên xin quỷ quân cũng không được dùng tiên pháp quỷ thuật, thế thì trận tỉ võ này mới công bằng, nếu không thì ta sẽ không phục.”

Hắc Vô Thường chưa bao giờ gặp một hồn ma cứng đầu như Vu Thức Vy, có hơi bực bội nói: “Được rồi được rồi, ngươi nói thế nào thì làm thế ấy, động thủ đi.”

Vu Thức Vy chắp tay khom người nói: “Vâng, đại nhân.”

Lời còn chưa dứt thì nàng đã ra tay, khiến người ta không kịp trở tay, chớp mắt đã bóp chặt lấy cổ của Hắc Vô Thường, nâng cằm của hắn lên mà nói: “Người thua rồi!”

Hắc Vô Thường có hơi kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, không tin được mà nói: “Vu Thức Vy, ngươi giở trò!”

Bạch Vô Thường cũng có hơi nghi hoặc nhìn Hắc Vô Thường rồi nói một cách khó khăn: “Không phải giở trò!”

Lão Hắc đã nói là động thủ rồi, Vu Thức Vy chẳng qua chỉ là ra tay bất ngờ nên chỉ mới một chiêu đã thắng, thật sự không phải là giở trò gì cả, muốn trách thì trách Lão Hắc đã quá khinh suất thôi.

Hắc Vô Thường còn đang định phản bác lại, nhưng đã bị Bạch Vô Thường đẩy sang một bên, “Đi đi, đi chỗ khác chơi đi, ngay cả một quỷ nha đầu mà cũng không đối phó lại, còn nói cái gì mà nhường ba chiêu, Vu Thức Vy, đến lượt bổn quân rồi, bổn quân sẽ không nhường ngươi đâu.”

Dứt lời, hắn cũng lập tức ra tay rất bất ngờ, nhưng Vu Thức Vy đã có phòng bị nên vội vàng lách người né tránh được chiêu ấy, sau đó mau chóng vòng ra sau lưng hắn rồi tấn công đằng sau, Bạch Vô Thường phát giác ra ý đồ của nàng, lạnh lùng cười một tiếng rồi quay người chưởng mạnh vào ngực Vu Thức Vy.

Vu Thức Vy bị chưởng lùi về sau mấy bước, nhưng không dám dừng lại mà tiếp tục ra tay phản kích. Bạch Vô Thường nhẹ nhàng tránh được, lại quay người chưởng lên lưng Vu Thức Vy rồi lạnh lùng nói: “Thêm một chiêu nữa là bổn quân đã thắng ngươi rồi!”

Vu Thức Vy hơi biến sắc mặt, biết rõ mình vốn không phải đối thủ của hắn, nếu còn tiếp tục đánh thì chắc chắn sẽ thua, cho nên... đến lúc giở trò rồi!

Nàng chợt nhìn ra phía sau Bạch Vô Thường rồi đột ngột hét to: “Diêm Quân đại nhân, người đến rồi!”

Hắc Bạch Vô Thường vừa nghe đến hai chữ Diêm Quân thì lập tức quay đầu lại tham bái, “Thuộc hạ tham kiến Diêm...”

Nhưng chưa kịp dứt câu thì hai người liền phát hiện ra phía trước làm gì có Diêm Quân nào chứ, rõ ràng là đã trúng kế của quỷ nha đầu này rồi!

Ngay khoảnh khắc họ quay đầu, Vu Thức Vy liền lập tức phóng như bay về phía Trùng Sinh môn. Thấy nàng chỉ còn một bước nữa là có thể trùng sinh về dương gian, Hắc Vô Thường lập tức hốt hoảng, làm phép biến mất, sau đó hiện lại ngay bên cạnh Vu Thức Vy, nắm lấy cánh tay nàng quát to: “Ả nha đầu lừa đảo này, dám gạt cả bổn quân, chết đi!”

Dứt lời, hắn mạnh tay kéo Vu Thức Vy lại rồi đẩy nàng xuống đất, vung tay một cái đã trói chặt Vu Thức Vy lại.

“Để xem ả lừa đảo nhà ngươi còn dám giở trò nữa không!”

Vu Thức Vy tức giận nghiến răng nghiến lợi, cố gắng vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy thì lại càng bị trói chặt, thế nên đành từ bỏ, ủ rũ nói: “Được rồi, ta nhận thua vậy, ta đi theo hai người là được chứ gì, mau cởi trói cho ta.”

Hắc Bạch Vô Thường đều nở nụ cười thâm hiểm, “Bọn ta không tin ngươi nữa đâu, sợi Khốn Tiên Tác này chỉ cần ngươi không cử động thì sẽ không siết lại, khi nào đến cầu Nại Hà thì bọn ta sẽ cởi trói cho ngươi, ngươi nghe lời đi!”

Vu Thức Vy tức giận vô cùng, nhưng cũng hết cách, đành phải mặc cho họ kéo đi.

Đang đi, đột nhiên Hắc Bạch Vô Thường chợt khựng lại, cảm thấy có một sức mạnh nào đó đang trói buộc mình, khiến họ không thể động đậy được.

“Lão Bạch, hình như có người đang trói buộc sức mạnh của chúng ta.”

“Lão Hắc, ta cũng thế, có người đang giở trò!”

Một luồng sáng lóe lên, dưới chân họ chợt xuất hiện một trận đồ kim mộc thủy hỏa thổ, như một luồng nước không ngừng mở rộng, xoay tròn dưới chân họ, từ từ hút đi tiên lực của hai người.

Vu Thức Vy có hơi kinh ngạc nhìn trận đồ xoay tròn liên tục dưới chân mình, cảm thấy vô cùng kì lạ, trong lòng thắc mắc: Đây là gì?

“Còn không mau chạy đi?”

Đang lúc ngơ ngác thì một giọng nói như sấm động chợt vang lên, khiến Vu Thức Vy giật mình quay lại phía sau, vội vàng chạy khỏi vòng kiềm tỏa của Hắc Bạch Vô Thường, cắm đầu lao về phía Trùng Sinh môn.

Hắc Vô Thường hốt hoảng kêu lên: “Khốn Tiên Tác của ta...”

Nhưng đã quá muộn, Vu Thức Vy đã nhảy vào Trùng Sinh môn, quay về dương gian.

Hàn Giang Nguyệt trông thấy các sư đệ mồ hôi nhễ nhại, duy trì trận pháp một cách khó khăn thì trong lòng càng sốt ruột, Vy Nhi, Thất Tinh đăng đã cạn sáu phần, nếu nàng còn không về nữa thì sẽ không kịp, mau quay về đi...

Thượng Thanh Chân Nhân cũng mồ hôi đầm đìa, hai mắt nhắm chặt, miệng liên tục niệm thần chú, nhưng đang niệm thì ông chợt thổ huyết rồi ngã lăn ra đất.

Hàn Giang Nguyệt trợn tròn mắt, khập khà khập khiễng chạy đến trước mặt Thương Thanh Chân Nhân, dìu ông dậy rồi run rẩy hỏi: “Sư phụ, sự phụ, người không sao chứ?”

Thượng Thanh Chân Nhân sắc mặt trắng bệch, nhưng miệng lại nở nụ cười, “Nàng ta quay về rồi. Cuối cùng... cuối cùng cũng vượt qua kiếp nạn này rồi! Từ giờ trở đi thật sự sẽ là tường vy giáng thế, phụng ngự thiên hạ, đây chính là mệnh của nàng ta, ngay cả ông trời cũng không cản được! Lão hủ tuổi đã cao, không thể nhìn thấu được kiếp nạn cuối cùng là gì, sở dĩ sống đến bây giờ là vì muốn giúp cho nàng ta, Giang Nguyệt, lão hủ đã hết sức lực rồi. Nói với Thiểu Quán, bảo nó đừng quá đau lòng...”

Giọng nói của ông ngày một yếu ớt, sau đó Thượng Thanh Chân Nhân nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.

Chúng đệ tử đều thu lại công lực, đồng lại quỳ xuống trước mặt Thượng Thanh Chân Nhân, đau lòng rơi lệ.

Trên chiếc giường hàn ngọc, Vu Thức Vy từ từ tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ thì liền cảnh giác ngồi dậy, nhưng chợt phát hiện trong tay mình không biết lúc nào đã cầm một sợi roi, đây là...

Nhìn ra xa, nàng trông thấy nhiều người mặc áo trắng đang quỳ, bèn hốt hoảng bước xuống giường, thắc mắc nhìn họ. Khi nhìn thấy Hàn Giang Nguyệt đang ôm Thượng Thanh Chân Nhân, nàng mới khẽ gọi: “Giang Nguyệt...”

Hàn Giang Nguyệt sững người, vẻ đau thương trên mặt chưa kịp thu lại đã mau chóng chuyển thành nét vui mừng, “Vy Nhi, nàng tỉnh rồi.”

Vu Thức Vy gật đầu, ánh mắt chợt hướng về phía Thượng Thanh Chân Nhân đã qua đời, kinh ngạc nói: “Chính ông ấy đã cứu ta đúng không?”

Ở Trùng Sinh môn, giọng nói như sấm động ấy chắc chắn là của ông ấy.

Hàn Giang Nguyệt vui buồn lẫn lộn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, “Đúng vậy, ông ấy là sư phụ của ta, Thượng Thanh Chân Nhân, ông ấy tuổi đã cao, cưỡi hạc về tây rồi!”

Vu Thức Vy vẫn không tin, “Ông ấy vì cứu ta nên mới chết, ta biết mà!”

Trận pháp ngũ hành đã trói buộc Hắc Bạch Vô Thường dưới địa ngục chính là do ông đã thi triển, giúp nàng hồi sinh, nghịch lại ý trời, ông làm thế sẽ bị trời phạt!

Đời này nàng chỉ hại kẻ thù, đây chính là lần đầu đã hại người cứu mình, thế nên nàng thấy rất có lỗi.

Ba ngày sau, Lê Thiểu Quán và Công Tôn Vị nhận được tin buồn cưỡi ngựa ngày đêm cuối cùng cũng về đến được Lãm Nguyệt cung, thấy Lãm Nguyệt cung khắp nơi giăng vải trắng, hai người đau đớn vô cùng, lập tức chạy đến linh tiền.

“Cha, sao cha lại đột ngột qua đời như thế, không cho người ta kịp chuẩn bị gì cả? Hu hu hu... Con đau lòng quá...” Lê Thiểu Quán đau lòng gục đầu trước linh cữu, khóc rống lên.

Công Tôn Vị nhìn Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy, đến bên cạnh họ khẽ nói: “Cái chết của sư phụ có phải liên quan đến hai người không?”

Hàn Giang Nguyệt cúi đầu, trong lòng đã tự trách mình cả ngàn lần, chỉ biết đáp lại một chữ: “Đúng.”

Nếu y không đưa Vy Nhi về thì sư phụ đã không chết rồi, đều là lỗi của y!

Vu Thức Vy nhìn dáng vẻ hối hận của y, trong lòng cũng đau đớn, bèn nói: “Sư huynh đừng trách chàng, chàng vì muốn cứu ta nên mới làm thế, ai ngờ sư phụ vì quyết tâm cứu ta mà lại hi sinh mạng sống của mình, là lỗi của ta, huynh và Thiểu Quán muốn đánh muốn mắng, thậm chí muốn giết ta thì ta cũng sẽ không phản kháng.”

Hàn Giang Nguyệt sa sầm nét mặt, kéo Vu Thức Vy ra sau lưng mình rồi nói bằng giọng tạ lỗi: “Sư huynh, huynh giết ta là được, ta sẽ đi theo sư phụ!”

Công Tôn Vị giơ tay lên, định làm động tác tấn công, nhưng chợt bị giọng nói nức nở của Lê Thiểu Quán ngăn lại, “Các người đủ rồi đấy, cha ta xác vẫn còn chưa lạnh, các người lại đứng đây gây sự, muốn làm loạn công đức của cha, các người xem các người làm thế có được không?”

Công Tôn Vị bị câu mắng của Lê Thiểu Quán làm cho giật mình, “Thiểu Quán, nàng không trách họ sao? Nếu không phải tại họ thì sư phụ sẽ không chết.”

Lê Thiểu Quán lau nước mắt, đau lòng nói: “Trách cái đầu chàng, cha ta đã nói với ta từ lâu rằng, hôm nay sẽ có một đại kiếp nạn, có thể sẽ chết, bảo ta phải bình tĩnh, tuy ta rất đau lòng, nhưng ta không trách họ, ta biết khi cha chết ắt hẳn cũng rất cam tâm tình nguyện, không còn luyến tiếc gì.”

Vu Thức Vy kinh ngạc nhìn Lê Thiểu Quán, “Muội thật sự không trách ta? Nếu không phải vì cứu ta thì sư phụ đã không chết rồi!”

Lê Thiểu Quán lại nức nở nhìn về phía quan tài pha lê, “Cha ta cả đời hành thiện tích đức, công đức vô lượng, có thể cứu tỉ sống lại, cha chắc chắn rất vui, nếu ta giết tỉ thì cha ta không phải đã uổng phí công sức sao? Trăm năm sau, khi gặp lại cha, không chừng cha sẽ trách ta nhiều chuyện đấy.”

Nghe thế, Vu Thức Vy có hơi cảm thấy dở khóc dở cười. Thượng Thanh Chân Nhân rốt cuộc làm sao mà dạy ra được một cô con gái kì lạ thế này?

Thôi vậy, dù sao nàng ta cũng không hề hận nàng, nàng phải vui mừng mới phải!

Nghĩ đến đó, Vu Thức Vy bèn quỳ rạp xuống trước linh tiền, khấu đầu ba cái rồi thành khẩn nói: “Chư thiên thần la tại thượng, Thượng Thanh Chân Nhân là vì ta mà đã nghịch thiên cải mệnh, nếu thật sự có trời phạt thì xin hãy cứ đổ hết lên đầu của ta, Chân Nhân cả đời hành thiện tích đức, công đức vô lượng, xin hãy để người võng sinh cực lạc, không phải chịu khổ luân hồi nữa!”

Lê Thiểu Quán cũng quỳ xuống, “Cha, con biết lời con nói cha cũng tán thành có phải không? Cha từ bé đã dạy con sinh tử vô thường, không cần để tâm, đa tạ ơn dưỡng dục của cha, con gái tuy không phải do cha sinh ra, nhưng cũng nguyện cho cha được võng sinh cực lạc, đắc đạo thành tiên.”

Công Tôn Vị thấy Lê Thiểu Quán nói như thế thì đương nhiên cũng không để bụng nữa.

Buổi chiều, mọi người đưa Thượng Thanh Chân Nhân đến mai táng ở băng động sau núi.

Trên đường trở về, Lê Thiểu Quán quay sang hỏi Vu Thức Vy, “Tiếp theo đây tỉ định làm gì?”

“Diệt trừ Vu Nhậm Hoằng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK