Thời gian qua đi rất nhanh, chớp mắt đã hơn một tháng.
Dù cho hoàng hậu và hoàng thượng đã đào sâu ba thước ở kinh thành, dù cho Chu Lâm Huyên và Vu Văn Thanh đã tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng Vu Thức Vy lại như đã bốc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người, chết không thấy xác.
Vốn lúc đầu mọi người còn rất đắc ý, nhưng giờ thì bắt đầu khủng hoảng, sợ Vu Thức Vy trở về trả thù bọn họ, nhưng một tháng đã qua đi mà vẫn gió yên sóng lặng, không có bất kì động tĩnh gì, nỗi lòng khủng hoảng của mọi người bĩnh tĩnh trở lại, buông lỏng cảnh giác.
Trời thu thoáng mát, lá phong bay đầy.
Ngày đó, Vu Vinh Hoa đang ngồi trong khuê các lúc chưa xuất giá, chơi đùa với tiểu thế tử Thượng Quan Chu, tiếng cười tiếng hoan hô rộn rã.
Trên mặt nàng ta đeo khăn che mặt màu đỏ, cho dù nàng ta đã dùng vô số loại thuốc trừ sẹo, nhưng trên mặt vẫn còn nguyên một vết lõm to, không kiểu gì biến mất được, hơn nữa cái mũi cũng bị vẹo, không đeo khăn che mặt thì sẽ chẳng dám gặp người ngoài.
Ngoại trừ phủ thái sư, bên ngoài không ai biết chuyện này, nàng ta vẫn ở mãi trong phủ thái sư, không dám về phủ Đoan vương, chỉ sợ đám tiện nhân của Thượng Quan Diệp phát hiện nàng ta bị huỷ dung, sau đó tới cười nhạo mình.
Cũng đã nhiều ngày nàng ta không soi gương, bởi vì dáng vẻ như một con quỷ hiện tại của nàng ta, chính bản thân nàng ta còn sợ, huống chi là người khác.
Tất cả là do con tiện nhân Vu Thức Vy, ngày đó mình bị trượt chân, chỉ có ả đứng cách nàng gần nhất, không phải ả ta thì còn là ai chứ?
Đã hai tháng qua đi, tiểu tiện nhân đó vẫn chưa biết sống chết ra sao, nàng không thể yên tâm được, hai đêm rồi chưa được ngủ ngon, đêm nào cũng mơ thấy ả ta bò tới đòi mạng nàng, cả người đẫm máu.
Cái này còn thôi, nhưng điều đáng ghét là, những ngày này, Thượng Quan Diệp vẫn luôn không tới thăm nàng, mặc dù nàng không để ý tới hắn, nhưng dù gì cũng phải tới thăm tiểu thế tử chứ. Quả nhiên là một kẻ bạc tình, nếu lúc trước nàng lấy Sùng Diễn, bây giờ cũng không rơi vào cảnh này…
Đang lúc ngẩn ngơ, một tiếng cười yểu điệu vọng vào từ bên ngoài: “Hoa Nhi, hôm nay thời tiết tốt, cũng đã lâu rồi ta chưa đi ra ngoài, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Vu Vinh Hoa nghe vậy, lập tức đứng lên ra ngoài, thấy Chu Lâm Huyên đang bước tới, được Ngọc Cầm và Ngọc Trúc đỡ, nàng ta mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt rộng rãi, theo bước chân của nàng ta, cái bụng đã hơi lớn càng lộ rõ ra.
Đã qua hơn hai tháng, nàng ta đã mang thai được gần bốn tháng, càng thêm mềm mại hơn so với lúc chưa mang thai.Vu Vinh Hoa bước tới đỡ nàng ta, cười nói: “Cũng được, đã lâu con không ra ngoài, ngột ngạt đến phát chán rồi.”
“Ừ, ta nghe nói trong Đào Hoa Nguyên trồng rất nhiều phong, đang là mùa lá đỏ, hay chúng ta tới đó du ngoạn đi.”
Nghe vậy, Vu Vinh Hoa thấy hơi lo lắng: “Bây giờ cái thai của dì vừa mới ổn định, không nên tới nơi có nhiều người.”
“Không sao, Đào Hoa Nguyên khá gần mà, tổ mẫu của ta cũng nói, mang thai mà quá yếu đuối cũng không được, đứa trẻ sinh ra sẽ không khoẻ mạnh, đi đi lại lại nhiều một chút sẽ tốt hơn.”
Vu Vinh Hoa nghe xong thì gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta cẩn thận chút là được.”
Lúc hai người mang theo một đám tỳ nữ tới gần cửa chính, đằng sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó là một tiếng cười duyên: “Phu nhân, công chúa, hai người muốn đi đâu?”
Chu Lâm Huyên và Vu Vinh Hoa cùng quay đầu lại, thì ra là tứ di nương Triệu Thị, bà ta mặc một bộ váy màu cam, trang điểm diễm lệ. Thời gian gần đây, Triệu Thị thay đổi hẳn, tận tình hầu hạ Chu Lâm Huyên, không còn dáng vẻ giương nanh múa vuốt như lúc đầu nữa.
Mới đầu Chu Lâm Huyên cho rằng bà ta muốn hại đứa con trong bụng mình, nhưng đã nhiều ngày trôi qua, bà ta không những không hại, ngược lại còn may quần áo, đan giày cho đứa trẻ vẫn chưa ra đời này, dần dần Chu Lâm Huyên cũng buông lỏng đề phòng, dung nạp bà ta.
“Chúng ta định tới Đào Hoa Nguyên ngắm lá phong.” Chu Lâm Huyên cười nói.
Triệu Thị nghe vậy liền che miệng cười, sau đó chỉ vào hộp cơm trong tay Nghênh Hương đứng đằng sau, nói: “Vậy thì đúng là trùng hợp thật, đúng lúc ta cũng muốn mang thức ăn tới Đào Hoa Nguyên cho Nhậm Hi. Hoàng thượng coi trọng nó, để nó chỉnh sửa sách sử, trong Đào Hoa Nguyên có nhiều tư liệu quý giá, nó tới Đào Hoa Nguyên mấy ngày rồi. May mà cũng gần đây, ngày ngày ta đều có thể làm cho nó chút đồ ăn.”
Nói rồi, Triệu Thị hiền từ xoa bụng Chu Lâm Huyên, cười nói: “Chờ phu nhân làm mẫu thân thì sẽ biết cảm giác này.”
Chu Lâm Huyên cười cười: “Đúng vậy, nếu đã thuận đường thì chúng ta cùng đi đi.”
Triệu Thị vui mừng: “Vậy đa tạ phu nhân.”
Vu Vinh Hoa nhìn Triệu Thị, luôn cảm thấy bà ta thay đổi quá nhanh, nàng đã sống cùng với bà ta hơn mười năm, biết tính tình của bà ta. Giờ bà ta đột nhiên dịu dàng thế này, thực sự khiến lòng người không được yên ổn, nhưng vì bà ta luôn không có hành động gì, cũng khiến người ta khó đoán.
Ba người ngồi xe ngựa, lắc lư cả một đường cuối cùng cũng tới Đào Hoa Nguyên.
Đào Hoa Nguyên là sản nghiệp của Công Tôn gia, giống như Sướng Tâm Viên, đều là dành cho người ta tới tham quan, những người có thể tới đây đều thuộc dạng phú quý, người bình thường không thể vào được.
Sau khi vào Đào Hoa Nguyên, Triệu Thị cười nói: “Phu nhân, tiểu thư, đa tạ hai người đã đưa thiếp thân tới, bây giờ thiếp thân vào Tàng Thư Các mang đồ ăn cho Nhậm Hi trước.”
Trong lúc xoay người, Triệu Thị nhìn lướt qua túi thơm buộc bên hông Chu Lâm Huyên, tận sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ âm hiểm, sau đó dẫn theo tỳ nữ Nghênh Hương đi về hướng đông, nơi có Tàng Thư Các.
Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên đi dọc theo con đường quanh co tới Phong Uyển ở hướng bắc. Trên đường đi có rất nhiều người đi đi lại lại, ai nấy đều nở nụ cười tươi, cực kì náo nhiệt.
“Dì này, Công Tôn gia biết kinh doanh thật đấy, nhiều người thế này, mỗi người vào đây mất mười lượng bạc, số tiền kiếm một ngày khác gì nước chảy đâu?”
“Con nói đúng, Công Tôn gia là thương gia số một thiên hạ, không phải là làm cho vui.”
Nói tới đây, đáy mắt Vu Vinh Hoa hiện lên vẻ do dự: “Nhưng con nghe nói gần đây trong kinh thành tự nhiên xuất hiện một người tên là Cẩm gia, thần bí vô cùng, còn rất giàu có, nghe nói sản nghiệp trải khắp Đại Vân, không kém cạnh gì so với Công Tôn gia, hơn nữa còn có xu thế vượt xa.”
Ánh mắt Chu Lâm Huyên loé lên: “Có chuyện này thật sao? Hai nhà giàu tranh chấp, tất sẽ có một nhà phải thua.”
Vu Vinh Hoa lắc đầu: “Không, nghe nói Gấm gia và đương gia Công Tôn Vị có giao tình với nhau, hai bọn họ bắt tay nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế của cả triều Đại Vân. Bây giờ bên ngoài đều nói, nếu vị vương gia hoàng tử nào có thể được bọn họ giúp đỡ, chẳng khác nào giành được tài lực khổng lồ, chiêu binh mua ngựa. Vậy nên có mấy hoàng tử đều có ý đồ kéo Cẩm gia về phía mình, nhưng tới nay còn không biết Cẩm gia trông thế nào.”
“Ha ha… Vị Cẩm gia này thần bí thật.”
Hai người nói một hồi liền tới Phong Uyển, một màu đỏ khắp nơi khiến không khí trở nên vui mừng, tâm trạng cũng không khỏi tốt hẳn lên.
Đúng lúc này, một tiếng cười yểu điệu truyền tới: “Vương gia, ngươi giúp ta, giúp ta một chút đi.”
Giọng nói này rất quen tai, tới mức khiến Vu Vinh Hoa thay đổi sắc mặt, nhìn sang mấy bóng người màu xanh màu tím đứng trên bãi cỏ cách đó không xa, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo sắc bén.
“Thượng Quan Diệp, Hạo Tuyết, Thấm Thuỷ công chúa…”
Vu Vinh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói ra tên của ba người này, một đám tiện nhân, nàng ăn không ngon ngủ không yên trong phủ thái sư, bọn họ thì ngược lại, còn có tâm trạng đi chơi, đáng chết, tất cả đều đáng chết!
Chu Lâm Huyên đương nhiên cũng nhìn thấy, vội ngăn trước mặt Vu Vinh Hoa, cười nói: “Hoa Nhi, chúng ta sang bên kia đi, coi như không thấy cho đỡ phiền.”
Vu Vinh Hoa không động đậy, trợn mắt nhìn ba người đó, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: “Không, con cũng không phải trộm cướp gì, sao phải tránh? Mấy kẻ tiện nhân, trong thời gian con không ở đó chúng lại vui vẻ như vậy, con phải qua đó xem sao.”
Nói rồi, Vu Vinh Hoa không để ý tới sự ngăn cản của Chu Lâm Huyên, bước chậm rãi về phía ba người Thượng Quan Diệp đang đứng dưới cây phong.
Còn chưa tới nơi nàng ta đã nói: “A, hai tháng không gặp, vương gia đúng là hưởng hết phúc của người khác rồi.”
Nghe được giọng nói châm chọc này, Thượng Quan Diệp, Thẩm Li Hạ và Thấm Thuỷ công chúa cùng quay đầu lại, thấy là một nữ tử mặc váy tím, đeo khăn che mặt màu đỏ, đầu tiên là nghi hoặc liếc nhau, sau đó nhìn kĩ lại mới phát hiện ra là Vu Vinh Hoa.
Thẩm Li Hạ bước tới, nhún người hành lễ: “Tham kiến công chúa.”
Vu Vinh Hoa không thèm nhìn Thẩm Li Hạ, đẩy nàng ấy ra, tới trước mặt Thượng Quan Diệp rồi nói trào phúng: “Nghe nói mới đây hoàng thượng lại thưởng cho vương gia một đàn chiến mã từ Tây Lương tới, không biết chúng ăn uống có tốt không?”