Diệp Lâm Đào nhắm mắt một cái, biết được quyết tuyệt trong mắt nàng là có ý gì, bí mật chôn giấu mười chín năm, rốt cục phải minh bạch khắp thiên hạ, chỉ là. . .
"Nha đầu, thật không còn cách cứu vãn nữa sao?"
Trên mặt Diệp Lâm Đào mang một tia khẩn cầu, chân tướng tuôn ra, chôn cùng không chỉ một nhà của ông, mà là cửu tộc a, cộng lại hơn một nghìn cái nhân mạng. . .
Nét mặt Vu Thức Vy lộ ra một ý cười xin lỗi, "Xin lỗi, bà một lần lại một lần như vậy mà hại ta, ta không thể nhịn được nữa. . ."
Quay đầu, Vu Thức Vy đối mặt với ánh mắt có chút hốt hoảng của Diệp hoàng hậu, gằn từng chữ một: "Diệp hoàng hậu, ta sẽ cho bà một cơ hội cuối cùng."
Diệp hoàng hậu đã minh bạch Vu Thức Vy là có ý gì, nàng muốn cắn ngược lại một cái, nhưng. . . Nàng có chứng cứ sao?
Năm đó người biết việc này bất quá cũng chỉ có mấy người, mà Phí ma ma sớm bị bà phái người giết, giờ trên đời này, không còn người biết chân tướng năm đó,không còn người biết. . .
Diệp hoàng hậu hung hăng nhìn về phía Cố Lan Y, dùng ánh mắt ý bảo ả giết Vu Thức Vy, Cố Lan Y thấy ánh mắt của Diệp hoàng hậu, trong lòng hiểu ý, lặng lẽ lấy ra chủy thủ giấu trong giày, đột nhiên với thế sét đánh không kịp bưng tai, xông về phía Vu Thức Vy.
"Trời ahhh ~" tất cả mọi người trợn to hai mắt, nín thở.
Lúc Vu Thức Vy phản ứng kịp, chủy thủ đã tới trước mặt, thân trên của nàng vừa lui về sau, thuận thế chụp lấy tay của ả, hung hăng bẻ một cái, đem chủy thủ trong tay Cố Lan Y đánh rớt, lập tức cho một chưởng vào sau lưng của Cố Lan Y, đem ả đập ngã xuống đất, vừa muốn cúi người đem ả bắt lại, nhưng không ngờ trước mặt một mảnh thuốc bột hướng mắt của nàng tới.
"A ~" Vu Thức Vy chỉ cảm thấy mắt đau xót, cả người nhanh chóng lui về phía sau, Cố Lan Y nhân cơ hội nhặt lên chủy thủ, lần thứ hai lấy thế chẻ tre xông về phía Vu Thức Vy.
Hàn Giang Nguyệt vẫn không nhúng tay vào, vì nghĩ Vu Thức Vy đánh bại được Cố Lan Y, lại không nghĩ rằng tên tiểu nhân này cư nhiên ra ám chiêu, mắt thấy chủy thủ sẽ ghim vào bụng của Vu Thức Vy, phi đao trong tay Hàn Giang Nguyệt nhanh như tia chớp phóng ra.
"Phụp ~" Trước lúc chủy thủ ghim vào bụng của Vu Thức Vy, phi đao đã cắm vào sau lưng của ả.
Cố Lan Y cảm thấy phía sau lưng đau xót, động tác ám sát đột nhiên dừng lại, quay đầu lại không thể tin liếc mắt nhìn Hàn Giang Nguyệt, lập tức đau đến buông chủy thủ ra, ngã trên mặt đất co rúc lại.
Hàn Giang Nguyệt nhặt lên cây dao, ba bước gọp hai bước tới trước mặt Cố Lan Y, định một đao phong hầu cho nàng một cái thống khoái, lại bị Cố Ngọc nhanh chóng cản lại, "Mẫn Thân vương thủ hạ lưu tình."
Động tác của Hàn Giang Nguyệt dừng lại nhìn về phía Cố Ngọc, nét mặt mang theo tức giận, "Ngươi muốn bản vương thủ hạ lưu tình, nhưng ả đối với phu nhân bản vương có hạ thủ lưu tình sao? Cố nguyên soái, ả là muội muội của ngươi, ngươi cũng nên hiểu được việc này vốn là ả sai trước."
Nét mặt Cố Ngọc mang theo sự khẩn cầu, nhìn về phía Vu Thức Vy, "Vu tướng quân, ta biết việc này đều trách Lan Y, nhưng ngươi bây giờ cũng không có nguy hại đến tính mạng, ngươi cho nàng một con đường được không?"
Vu Thức Vy đang rửa mắt bằng nước nóng mà Bách Lý Trường Nguyên đưa tới, nghe đến lời này, chỉ cảm thấy buồn cười, "A. . . Cố nguyên soái, mới vừa rồi Cố Lan Y động thủ, ngươi cũng không có làm người đầu tiên đứng ra ngăn cản, cho tới bây giờ, một lời răng dạy cũng không có, nếu lúc này ta đã bị ả giết chết, ngươi sẽ một mạng đền một mạng, giết ả sao?"
Cố Ngọc bị chặn á khẩu không trả lời được, lại không thể trơ mắt nhìn muội muội ruột cứ như vậy bị giết, không khỏi kiên định nói : "Vu tướng quân, xin lỗi, nếu người kiên trì giết nàng, ta đây không thể làm gì khác hơn là cùng ngươi đao kiếm gặp nhau."
Sắc mặt Thái tử phát lạnh, đứng ở bên người Vu Thức Vy, nghĩa chánh ngôn từ nói: "Cố nguyên soái, không nghĩ ngươi là người bất phân thị phi như thế, đã như vậy, bản cung chỉ có thể đứng ở bên chính nghĩa."
Diệp trưởng công chúa mắt thấy phu quân và thân đệ đệ trở mặt, gấp đến độ bước nhanh đi tới trước mặt của Cố Ngọc, khuyên nhủ: "Phu quân, đây vốn là lỗi của quận chúa, ngươi đừng quản có được hay không?"
Nét mặt Cố ngọc giãy dụa, "Công chủ, ta biết là đạo lý này, thế nhưng nàng là thân muội muội của ta, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi chết?"
Cố Lan Y biết người ca ca này rất thương mình, thừa cơ khóc ròng nói: "Ca ca,cứu ta a, ta chỉ là muốn vì hoàng thượng diệt trừ gian nịnh mà thôi, cũng không phải nhằm vào Vu Thức Vy, đổi thành người bên ngoài, ta cũng sẽ làm như vậy."
Vu Thức Vy đã nghe không nổi nữa, lãnh xích một tiếng, "Được rồi Cố Lan Y, hôm nay cho dù là Thiên Vương lão tử tới, cũng không thể nào cứu được ngươi!"
Nói, mở to con mắt còn chưa nhìn rõ của mình, đi tới trước mặt của Cố Lan Y, một cái nắm lấy tóc của ả, khiến cho ả đối mặt với nàng, cắn răng hận xỉ nói: "Cố Lan Y, còn nhớ ám tiễn hai năm trước không? Ngươi là như thế nào cùng Vu Vinh Hoa và Chu Lâm Huyên hợp mưu giết ta?"
Cố Lan Y bộc lộ biểu tình độc ác, "Ta chỉ hận một lần đó không có triệt để giết ngươi!"
Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, đáy mắt hiện tia máu , đột nhiên một tay kéo Cố Lan Y qua rồi ở bên tai ả dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói: "Ngươi không phải vẫn muốn tìm Vu Vinh Hoa sao? Không ngại nói cho ngươi biết, ả đã bị ta làm thành nhân trệ, nhốt vào lãnh cung trong hoàng cung, không người nào biết. . ."
Cái gì?
Nhân. . . Trệ?
Cố Lan Y như là bị rút hồn vậy, kinh ngạc nhìn vu Thức Vy, nhìn một lát, đột nhiên như nổi điên, bắt lấy cổ của Vu Thức Vy, "Ma quỷ, biến thái, người điên. . ."
Vu Thức Vy đứng dậy, lấy cây đao trong tay Hàn Giang Nguyệt, giơ tay chém xuống, dưới ánh mắt khẩn trương của mọi người chặt đầu của Cố Lan Y xuống.
"A ~" trong điện, nháy mắt vang lên liên tiếp tiếng thét chói tai.
Vân Nam Vương và Cố Ngọc vốn là muốn tiến lên cứu Cố Lan Y, cũng chậm một bước, trơ mắt nhìn Vu Thức Vy chặt đầu Cố Lan Y, kinh ngạc phảng phất như bị một đạo thiểm điện đánh trúng, ba hồn bảy vía, hết thảy rời khỏi thân thể.
Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm hoàng đế, Diệp hoàng hậu và thái hậu, Tây Lương hoàng Trử Lam càng sợ ngây người, bỗng nhiên chợt hiểu, ngày ấy Trử Tuyết vì sao phải hạ mình quỳ gối trước mặt Vu Thức Vy cầu tình cho Trử Oánh, nữ nhân trước mắt này căn bản không phải là người dễ chọc, quận chúa này chỉ nổi lên lòng giết nàng đã bị nàng một đao chém đầu, mà Trử Oánh suýt nữa lấy mạng của nàng.
Hắn hầu như có thể xác định, nếu không phải Trử Tuyết cầu tình, Trử Oánh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Còn Liễu quý phi kia, hắn nghe thái giám hành hình nói, Vu Thức Vy dùng đủ bảy mươi hai hình cụ ở trên người ả mới để cho ả chết, sau cùng kiểu chết cũng là cực kỳ tàn nhẫn, ngũ mã phanh thay a. . .
Trong lòng Trử Lam bỗng nhiên sinh ra một loại may mắn, may mà hắn ngay từ đầu đã không phải là địch nhân của nàng!
Vân Nam vương rên một tiếng kinh thiên động địa, phủ phục bên thi thể đang trào máu không ngừng của Cố Lan Y, khóc lớn nói: "Lan Y, Lan Y. . ."
Cố Ngọc rút ra bội kiếm, ngón tay phẩn nộ chỉ Vu Thức Vy, "Vu Thức Vy, không nghĩ tới ngươi cư nhiên động thủ thật, còn dùng phương pháp tàn nhẫn như vậy, ta Cố Ngọc cùng ngươi thề bất lưỡng lập."
Diệp hoàng hậu cũng từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nói: "Cố Ngọc, giết nàng, giết nàng!"
Hàn Giang Nguyệt đi phía trước vừa đứng chắn trước mặt của Vu Thức Vy, sắc mặt âm lãnh chưa bao giờ có, "Có bản vương ở đây, ai dám!"
Ánh mắt Cố Ngọc chuyển động, cả giận nói: "Hàn Giang Nguyệt, vì yêu nữ này, đối nghịch với toàn bộ Vân Nam vương phủ, đáng giá sao?"
Sau khi nghe được lời này Hàn Giang Nguyệt ngửa mặt lên trời cười, ý cười trào phúng vô tận, "Đừng nói là Vân Nam vương phủ, vì nàng, đối nghịch với toàn bộ thiên hạ, ta cũng sẽ không nheo mắt cái nào, muốn mạng của nàng, thì từ thi thể của ta bước qua đi!"
Một lời nói như côn sơn ngọc nát, rơi xuống đất thành hoa, hồi âm vang dội, làm lòng người kinh sợ không thôi, không nghĩ Hàn Giang Nguyệt vì Vu Thức Vy, tình nguyện cùng toàn thiên hạ đối nghịch . . .
Diệp hoàng hậu nghe đến lời này, nét mặt đã biến thành vẻ điên cuồng, quát to: "Hàn Giang Nguyệt ngươi câm miệng, ngươi muốn tạo phản phải không? Cố Ngọc, giết nàng, ý chỉ Bổn cung ai dám cãi lời!"
Diệp Lâm Đào thấy Diệp hoàng hậu còn như vậy khăng khăng một mực, giận đến run người, vỗ bàn một cái, "Đủ rồi, Diệp Tương Nghi, ngươi lui ra cho lão phu!"
Diệp hoàng hậu có chút bất khả tư nghị nhìn Diệp Lâm Đào, "Phụ thân, người đang nói gì vậy?"
Diệp Lâm Đào tức giận râu mép run run, tận tình khuyên bảo nói: " Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ép nàng ra tay, đem cửu tộc Diệp thị đưa lên đoạn đầu đài?"
Diệp hoàng hậu lắc đầu, bưng lỗ tai lại, thần sắc kích động không gì bằng, "Phụ thân, người không nên nói nữa, không giết nàng, cuộc đời ta khó an, không ai dám giết nàng, vậy để ta tự mình động thủ!"
Hung hăng dứt lời, Diệp hoàng hậu lấy bội đao của ngự lâm quân bên cạnh, từng bước một đi về phía Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt.
Hoàng đế nhăn mày nhìn theo bóng lưng Diệp hoàng hậu, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Chỉ có Thượng Quan Cửu U, lẳng lặng uống trà, như đang xem kịch nhìn mọi người dưới đài, chuyển mắt nhìn về phía thái hậu, thấy thần sắc tái nhợt sợ hãi của bà, đáy mắt băng lãnh thoáng qua hận ý ngập trời, quay qua tiếp tục xem kịch.
Vu Thức Vy thấy Diệp hoàng hậu đi tới, liền đẩy Hàn Giang Nguyệt đang chắn ở trước mặt ra, sắc mặt băng lãnh, "Diệp hoàng hậu, ta sẽ để bà gặp Hoa nhi của bà."
Nói rồi liền tiên phát chế nhân, nắm lấy cánh tay Diệp hoàng hậu, hung hăng bẻ gập lại, trong nháy mắt phế đi một cái cánh tay của bà, sau đó trong cơn đau của bà, đi tới trước mặt của hoàng đế, chắp tay nói: "Hoàng thượng, thần muốn cáo Diệp hoàng hậu trộm long chuyển phượng, mười chín năm trước đem công chúa mới sinh đổi thành nhi tử, vì bảo trụ địa vị của mình."
Một viên đá làm nổi lên bao tầng sóng!
Mọi người lần nữa kinh ngạc đến ngây người, đều không rõ lời của Vu Thức Vy là có ý gì, hoàng đế cũng không hiểu, "Vu Thức Vy, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Vu Thức Vy mặt không đổi sắc, liếc mắt nhìn thái tử, có khí phách nói: "Hồi hoàng thượng, thần không có nói bậy, mười chín năm trước ngày mười bốn bảy tháng, Đường thục phi và Diệp hoàng hậu đồng thời sinh nở, Diệp hoàng hậu sinh hạ nữ nhi Đường thục phi sinh hạ nhi tử, Diệp hoàng hậu vì giữ vững hậu vị, liền mua chuộc bà đỡ, đem nhi tử của Đường thục phi tráo đi, cũng chính là thái tử bây giờ."
Cả điện ồ lên, như nổ tung chảo mọi người nghị luận ầm ỉ.
"Điều này sao có thể?"
"Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Hộ quốc phu nhân nói một chút cũng không sai, mười chín năm trước ngày mười bốn bảy tháng, Diệp hoàng hậu cùng Đường thục phi đích xác đồng thời sinh nở, chỉ là Đường thục phi sinh là nhi tử, hai người cùng ngày có con, hoàng hậu sinh là đích tử được phong thái tử, nhi tử Đường thục phi sinh đó là Bát hoàng tử Thượng Quan Diệp. . ."
"Lời nói của Hộ quốc phu nhân có trăm ngàn chỗ hở. . ."
Thái tử nghiễm nhiên không tin, "Thức Vy, ngươi đang nói bậy bạ gì đó . . ."
Hoàng đế đã giận tím mặt, "Vu Thức Vy, chớ có nói bậy! Còn không lui xuống!"