Thượng Quan Lăng sắc mặt cũng có chút khó coi, lệ quang khiếp người trong đôi mắt hung ác nham hiểm, thốt ra rõ từng chữ như đao, "Tiện nhân ~ "
Thượng Quan Trì vẫn như trước phe phẩy cây quạt giấy mà suốt mùa đông hạ đều không rời hắn, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ hứng thú hăng hái, "Bổn vương đoán chẳng sai, liền biết nàng có thể thuần phục con ngựa này."
Thượng Quan Diệp mâu sắc phức tạp nhìn thân ảnh đỏ đó, trái tim gắt gao siết chặt lại cuối cùng đã thả lỏng xuống, tiếp đó cười tự giễu, tự hỏi lòng, Thượng Quan Diệp, nàng nếu lúc này chết đi, ngươi liền không có vật cản trở nữa, tại sao lại vui mừng như vậy?
Thượng Quan Cửu U đã thúc ngựa đi tới trước mặt của Vu Thức Vy, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng tràn đầy sắc mặt giận dữ, tiến lên liền một tay lôi Vu Thức Vy còn đang thở hổn hển lên lưng ngựa của mình, nhìn thấy máu tươi trên tay nàng và vết bầm trên cổ tay, không khỏi lạnh lùng nói: "Nữ nhân, ngươi đến khi nào thì có thể suy nghĩ một chút cho bản thân?"
Nàng vốn là như thế, chẳng bao giờ đem mạng của mình xem trọng qua, nàng rốt cuộc không sợ chết nhiều đến bao nhiêu?
Vu Thức Vy mặt lạnh như băng nhìn vẻ lo lắng tức giận trong đáy mắt Thượng Quan Cửu U, có loại cảm giác buồn cười tràn đầy trong lòng, một phát nắm lấy vạt áo của hắn, dùng giọng điệu khiêu khích trêu ghẹo nói: "Thượng Quan Cửu U, vì sao lo lắng như thế? Lẽ nào đã đem lòng yêu ta phải không?"
Thượng Quan Cửu U mâu sắc ngẩn ra, thấy vẻ châm chọc trong đáy mắt của nàng, lập tức ghét bỏ ném nàng xuống ngựa, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, nữ nhân nhẫn tâm độc ác giống ngươi, trên thế gian không một nam nhân nào sẽ thích ngươi, đừng quên rằng, bổn vương là người đầu tiên chán ghét ngươi."
Vu Thức Vy bị ném xuống, lảo đảo một chút rồi liền đứng vững, thản nhiên cười yếu ớt nói: "Hy vọng Vương gia nhớ kỹ lời của mình, còn có, ta cũng là người đầu tiên chán ghét ngươi."
Nói xong, Vu Thức Vy xoay người lại đến trước mặt còn bạch mã mới bị thuần phục, vỗ vỗ thân thể bạch mã, ôn hòa nói: "Ngươi thực sự đã quyết định theo ta đúng không? Theo ta rồi, liền sẽ không còn đường quay đầu lại, ngươi cũng nguyện ý?"
Con bạch mã phảng phất đáp lại lời của nàng, lanh lẹ phát ra tiếng phì phì trong mũi, đồng thời dùng đầu cọ vào nàng một chút.
Vu Thức Vy hiểu ý cười, trở mình lên mình ngựa, thật lòng nói: "Phi Vân, sau này ngươi sẽ tên Phi Vân!"
Dứt lời, nàng đá nhẹ bụng ngựa, đi tới trước mặt của chúng Vương gia, nghiêm túc nói: "Đã để chư vị Vương gia đợi lâu, ta và bạn đồng hành mới của ta biểu thị áy náy."
Thượng Quan Mặc bọn họ nhìn tuấn mã thần thái phi dương dưới thân Vu Thức Vy, lại nhìn ngựa dưới thân tinh thần khí thế rõ ràng đã thua một bậc, nhất thời đều nảy sinh ra một loại suy nghĩ muốn rút khỏi trận, nhưng lời nếu đã nói ra, lại sao có thể muốn thu lại là thu?
Nếu là thu lại, không đợi đến ngày mai, trong kinh thành lập tức cả thành nổi tin đồn bàn tán dị nghị, nói Thiên gia hoàng tử mỗi người đều là nhát gan, lâm trận thối lui, đào binh một kẻ...
Thượng Quan Lăng âm trầm nói: "Biết là tốt rồi, lát nữa mà thua, bỏ ra nhiều hơn hai vạn lượng hoàng kim là được."
Vu Thức Vy cũng không giận, tiếp lời của hắn nói: "Đây là đương nhiên, nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu thôi, đầu tiên nói một chút quy tắc, mới vừa rồi ta đã sai tỳ nữ của ta sửa lại tuyến đường một chút, từ nơi này đến chỗ cờ đỏ ở bên kia rừng cây, ai lấy được cờ đỏ trước, trở về nơi xuất phát trước, coi như người đó thắng."
Bọn họ cũng không có ý kiến, đồng thời đi tới vach xuất phát, sắp xếp chuẩn bị. Người vây xem cũng đều nín thở, tập trung tinh thần nhìn bọn họ, sợ trong nháy mắt bỏ qua bất cứ một khắc đặc sắc nào.
Bát công chúa từ bỏ cuộc thi, làm người phán quyết, ra lệnh một tiếng, "Bắt đầu ~ "
Lập tức họ như là tên rời dây cung đánh ngựa chạy như bay, Vu Thức Vy hồng vân phi vũ, mới bắt đằu đã tụt lại sau lưng bọn họ.
Thượng Quan Lăng và Thượng Quan Mặc dẫn đầu thấy Vu Thức Vy tụt lại xa như vậy, đáy mắt đều lộ ra vẻ khinh thường, còn tưởng rằng thuần phục một con ngựa hoang dã có lợi hại tới đâu, thì ra chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi.
Xếp thứ nhì Thượng Quan Diệp nhìn thoáng qua Thượng Quan Cửu U đuổi ngang bên cạnh, lại nhìn Vu Thức Vy đang tụt lại rất xa ở phía sau, đáy lòng không khỏi có chút lưỡng lự, kỹ thuật cưỡi ngựa của Vu Thức Vy xem ra không được giỏi lắm, dựa vào cái gì cược lớn như vậy?
Thượng Quan Cửu U cũng không quay đầu nhìn Vu Thức Vy, mà là dốc hết toàn lực đuổi theo phía trước, hắn biết Vu Thức Vy cùng ngựa của nàng hiện tại còn chưa có xuất hết toàn lực, không theo kịp chẳng qua là bởi vì còn đang dung hòa mà thôi, chờ dung hòa được rồi, tự nhiên là theo kịp.
Chờ chạy qua hai dặm, mọi người lại quay đầu nhìn, Vu Thức Vy vẫn là cự ly như cũ theo sát bọn họ, mà không có bị tụt lại phía sau, đáy lòng không khỏi bắt đầu hoài nghi, không còn dám lơ là xem nhẹ nữa, đều toàn lực ứng phó.
Lúc này Vu Thức Vy rốt cục cũng đã có sự ăn ý lần đầu tiên phối hợp cùng Phi Vân, bắt đầu vung roi đánh ngựa, ra sức thật sự, "Phi Vân, vượt lên trước bọn họ, ngươi chính là đệ nhất, hoàn toàn xứng đáng vương giả."
Phi Vân phảng phất như được khích lệ, không còn là tốc độ không nhanh không chậm như lúc nãy nữa, mà là "Sưu" một phát tăng tốc độ, nhanh như chớp xông về phía trước, tốc độ của nó nhanh đến kinh người, tất cả mọi người chỉ cảm thấy có một cơn gió bên cạnh thổi qua, khoảnh khắc khi bụi đất tung bay, một đạo tiên y nộ mã đã vượt qua bọn họ, nhắm thẳng Thượng Quan Cửu U đang dẫn đầu phóng đi, bất quá chỉ chốc lát, liền chạy song song ngang nhau.
Vu Thức Vy quay đầu chào hỏi một tiếng, "Nhiếp chính vương, đa tạ đã khiêm nhường, giá ~ giá ~ "
Trong khi quát nhẹ, con ngựa của nàng đã vững vàng vọt lên dẫn đầu, không bao lâu thì thấy cây cờ đỏ cắm ở cuối khu rừng.
Đột nhiên đúng lúc này, mấy đạo thanh âm xé gió từ bên hông truyền đến, Vu Thức Vy luôn luôn có sự cảnh giác đề phòng cao độ lập tức phát hiện ra, không hề nghĩ ngợi liền khom lưng cúi người trên mình Phi Vân.
Lại thấy vô số mũi tên phóng qua trên đầu, "Sưu sưu sưu" bắn vào trên cây đại thụ bên cạnh.
Vu Thức Vy mạnh mẽ nghiêng đầu, liền thấy hắc y nhân ẩn ở giữa cây đại thụ, trên tay còn đang giương lên ba mũi tên, đồng thời khi nàng mới phát hiện, tên liền rời cung, lại có thêm ba mũi tên phóng tới nàng lần nữa, nhanh như chớp, tránh cũng không thể tránh.
Vu Thức Vy nghiến răng, nhanh chóng vung roi, thẳng tắp quất về hướng ba mũi tên nhọn, "Xuy" một tiếng, hai mũi tên bị nàng dùng roi hất bay, còn một mũi tên thẳng tắp đâm tới đôi mắt của nàng, không còn có khả năng tránh được.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy được một tiếng xé khác gió truyền đến, ngay trước một khắc mũi tên đang ở trước mặt sắp đâm vào mắt, đã đem mũi tên đó đâm xuyên qua, sau đó dưới áp lực lớn, khiến mũi tên kia thẳng tắp đâm về Thượng Quan Cửu U đang ở phía sau cách đó không xa.
Vu Thức Vy mâu sắc rùng mình, trong lúc giật mình phảng phất thấy được một đạo thân ảnh trắng đuổi theo bóng đen, rất quen thuộc, nàng không hề dừng lại, càng thêm tăng nhanh tốc độ, hướng phía cờ đỏ mà đi.
Thượng Quan Cửu U ở phía sau từ lúc mũi tên đầu tiên xuất hiện liền có cảnh giác, tâm trạng quýnh lên muốn đuổi theo Vu Thức Vy, thế nhưng con ngựa của mình căn bản là không có nhanh bằng ngựa của nàng, chỉ có thể lo lắng suông không làm được gì.
Thấy nàng bị một mũi tên không phóng tới cứu thoát, không khỏi lạnh lùng thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ chưa kịp thở ra, liền thấy mũi tên đâm nát tên đó hướng phía hắn bay tới, gần như không có thời gian nghĩ ngợi, hắn liền ngã người về phía sau, tránh thoát tên.
Nhưng phía sau hắn Thượng Quan Lăng lại không tránh được, chỉ nghe được một tiếng buồn bực, Thượng Quan Lăng đã bị tên bắn trúng cánh tay, lập tức mạnh mẽ rơi xuống, đau đến kêu thảm một tiếng.
Thượng Quan Diệp ở sau lưng chạy ngang qua bên người của hắn, nhưng không có dừng lại, ngược lại thì Thượng Quan Phi luôn luôn hèn yếu, ngừng lại, xuống ngựa đem Thượng Quan Lăng đỡ sang một bên, lo lắng nói: "Ngũ ca, huynh không sao chứ."
Thượng Quan Lăng cắn răng nhịn đau nói rằng: "Không có việc gì, đệ mau trở về, không thể để cho Vu Thức Vy con tiện nhân kia thắng được."
Thượng Quan Phi cười khổ một tiếng, "Ngũ ca, tốc độ của con bạch mã chúng ta đều thấy rõ, ván này, chúng ta thua chắc rồi, đệ căn bản cũng không cần thiết phải trở về."
Lời này không sai, nhưng Thượng Quan Lăng có chút không thể chấp nhận, nếu là thua, bọn họ sẽ phải bồi thượng toàn bộ gia sản, đây cũng không phải là chuyện đùa, vì vậy một phát nắm lấy Thượng Quan Phi kéo gần, nhỏ tiếng nói.
Thượng Quan Phi khiếp sợ không thôi, kinh hô: "Ngũ ca, điều này không thể, Nhiếp chính vương còn đang ở đây."
Thượng Quan Lăng đẩy hắn một cái, "Đệ là hoàng tử gì? Một chút lá gan cũng không có, trách không được phụ hoàng không thích đệ!"
Một lời này đâm thẳng vào tim của Thượng Quan Phi, Thượng Quan Phi sắc mặt trầm xuống, đứng lên nói: "Hảo, ta đây sẽ khiến nàng vĩnh viễn cũng không thể trở về đích được."
Khoảng chừng một lát sau, ở cuối đường của rừng cây truyền đến một tiếng quát nhẹ của nữ tử "Giá ~ giá ~", Vu Thức Vy quả nhiên là người đầu tiên mang lá cờ đỏ lao nhanh trở lại, con bạch mã dưới thân nàng phi nhanh như bay, diệt cảnh truy phong, khiến người khác căn bản là thấy không rõ chạy tới thế nào, còn chưa tới trước mặt liền đã khói bụi mịt mù một mảng, sương mù như sương.
Thượng Quan Phi hít sâu mấy hơi, kéo theo bụi gai tìm được ở trong rừng cây liền hung hăng ném ra giữa đường, ngay khi Vu Thức Vy thúc ngựa nhanh đi tới trước một khắc một phát túm lấy sợi dây giấu trên mặt đất, chuẩn bị khiến Vu Thức Vy cả người lẫn ngựa té ngã trên mặt đất, rơi vào trong bụi gai.
Đợi khi Vu Thức Vy phát hiện ra sợi dây bỗng nhiên bị thu lại, đã không kịp ghìm cương ngựa rồi, kinh hô một tiếng, "Phi Vân ~ "