Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4427
Nghe vậy, Vu Thức Vy dừng bước xoay người lại, liền nhìn thấy Thượng Quan Cửu U không biết từ lúc nào đã dựa vào bức tường đỏ ở phía sau mình, thân hình cao ráo, anh tuấn phóng khoáng, lúc này đôi mắt lạnh lùng của hắn lộ vẻ cười nhạo, ánh mắt đó rõ ràng là nói cho nàng biết, hắn biết toàn bộ chuyện xảy ra lúc nãy, đứng đợi ở đây chính là để mặt đối mặt vạch trần nàng.
Mặt đối mặt ư?
Vu Thức Vy khẽ chau mày, không chút lo sợ tiếp nhận ánh mắt khích bát của hắn, trong lòng cười lạnh, nếu đã biết rồi, vậy lúc nãy trên yến tiệc tại sao lại không vạch trần nàng? Trên yến tiệc hắn cố ý nắm lấy nàng không buông, không phải chính vì muốn làm khó nàng sao? Hay chỉ là muốn lấy cái cớ này đê nắm thóp uy hiếp nàng?
Thượng Quan Cửu U nhìn ánh mắt khiêu khích của Vu Thức Vy, cười nhẹ một tiếng, viền môi mỏng giương lên tạo nên độ cong tuyệt đẹp, sau đó bước chân như gió hướng về phía Vu Thức Vy, cho đến khi đứng trước mặt nàng mới dừng lại, tiếp tục cười nhạo nói: “Vu nhị tiểu thư quả thật có thủ đoạn cao siêu, bổn vương vô cùng bội phục.”
Lúc này, xung quanh những quý phụ thiên kim vẫn chưa về hết, nhìn thấy Thượng Quan Cửu U cư nhiên lại bắt chuyện với Vu Thức Vy, không kìm được dừng bước chân, ánh mắt dồn về phía hai người họ, chỉ là khoảng cách hơi xa, không nghe được hai người họ đang nói chuyện gì.
Vu Thức Vy không thèm để ý đến ánh mắt hiếu kỳ của người xung quanh, lại dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Thượng Quan Cửu U, “Như nhau cả thôi, một chút thủ đoạn này của thần nữ đối với Nhiếp Chính Vương mà nói, chẳng qua là tiểu vu gặp đại vu thôi, không đáng để nhắc đâu.”
Ánh mắt Thượng Quan Cửu U tối sầm lại, lại để lộ vẻ mặt cười cợt, tiến một bước ghé vào tai của Vu Thức Vy, hơi thở nóng hổi: “Vậy Vu nhị tiểu thư có biết ý nghĩa của việc bản thân là một con cờ không?”
Trong lòng Vu Thức Vy bỗng trở nên lạnh, ánh mắt lạnh lùng trong phút chốc trở nên sắc bén, bắt gặp ánh mắt của Thượng Quan Cửu U, tựa như một cây kim nhọn gặp một thanh mũi nhọn, không có một chút lo sợ. Một lúc sau, nàng đột nhiên cười nhếch mép, tà lạnh nói: “Ý nghĩa của con cờ thần nữ không hề biết, thần nữ chỉ biết hoa hồng có gai, nếu ngắt có thể làm tay bị thương , thương thế vương gia chưa khỏi, đừng nên có thêm vết thương mới thì hơn.”
Vu Thức Vy vừa cười vừa vỗ vỗ vai của Thượng Quan Cửu U, sau đó hiên ngang bước đi, không ai nhìn thấy ánh mắt xảo trá kỳ lạ khi nàng xoay người bước đi.
Thượng Quan Cửu U nhìn bóng dáng từ phía sau của Vu Thức Vy, ánh mắt lạnh lùng lóe qua một tia tà ác, hoa hồng có gai sao? Hắn cứ muốn ngắt đó. Vốn dĩ nghĩ nàng là một cô nương dễ ức hiếp, nhưng bây giờ xem ra, việc này thú vị hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Những người xung quanh đứng nhìn thấy vai chính đã rời khỏi, cũng đường ai nấy đi, nhưng sau ngày hôm đó, lại có một tin đồn được truyền ra từ miệng của các quý phụ và thiên kim, nói là Cửu Ưu Vương thích Vu Thức Vy, hôm đó ở trên cung yến chính là cái cớ để cầu hôn thôi, nhưng ai ngờ lại bị Vu nhị tiểu thư từ chối, thế là bèn cản đường Vu Thức Vy ở cửa cung, nói chuyện qua lại một hồi mới rời đi, đó chính là những lời hắn muốn nói.
Mà Vu Thức Vy lúc này vì không có xe ngựa, chỉ đành đi bộ về nhà, tuy nhìn có hơi thê lương, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới tâm trạng đang tốt của nàng. Thực sự, nếu nàng đi cùng với bọn người Vu Vinh Hoa, nàng còn cảm thấy ghê tớm hơn bọn họ nữa.
Nàng đi qua ba con đường, cố ý đi ngang Văn Hương lầu, mua một ít điểm tâm mà Hàm Yên và Điểm Thúy thích ăn nhất mới trở về nhà.
Vừa bước vào phủ thái sư, Vu Thức Vy liền cảm thấy không khí trong phủ khác thường và nặng nề, nàng không có nửa phần ngạc nhiên, bởi vì nàng biết rõ điều gì đang đợi nàng, thế là bèn nhỏ giọng căn dặn gia đinh trước cửa đi đến cửa cung đợi Vu Văn Thanh, sau khi đợi được thì nói với Vu Văn Thanh là Cửu Ưu Vương có lời muốn với ông ta, gia đinh không nghi ngờ gì liền nghe theo.
Lúc này Vu Thức Vy mới đi về lầu Phi Vân, chỉ là còn chưa đến nơi, liền nghe thấy tiếng huyên náo từ xa, tiếng gào thét đau đớn và tiếng đánh mắng tàn nhẫn trộn lẫn nhau, dường như sắp phá hủy tiểu viện của nàng.
Ánh mắt Vu Thức Vy trầm xuống, nhanh chóng bước vào trong, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Điểm Thúy, Hàm Yên và Tiểu Ninh đang bị đánh đập. Ba người họ run sợ quỳ dưới đất, mấy người ác bà thuộc hạ của Đường Thị tay cầm cây mây tàn nhẫn đánh vào cơ thể bọn họ, đánh đến nỗi xuất hiện những vệt máu tươi. Còn ở ngoài hành lang, Đường Thị và Vi Vinh Hoa đang nhàn nhạ ngồi uống trà, nhìn bọn họ bị đánh, mấy bà di nương và tiểu thư cũng đứng phía sau họ yên lặng nhìn.
“Tiện tỳ, coi ngươi có trung thành hay không.”
“Hư, đánh chết các người.”
Miệng ác bà liên tục chửi mắng, ba tiểu nha đầu bị đánh đến khổ sở, nhưng lại không dám kêu lớn, cố gắng cắn chặt môi, chịu đựng.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, “Xuy” một tiếng, Vu Thức Vy chỉ cảm thấy trong lòng chỗ nào đó giống như bị xé nát, máu tươi chảy ra đau lên từng hồi, nỗi oán hận trong cơ thể ‘bùng’ một phát dâng lên dữ dội, bao phủ cả bầu trời.
Không còn do dự, nàng lâp thức thu lại nỗi oán hận, làm bộ ung dung bước vào, làm ra bộ dạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dáng vẻ không màng nói: “Mẫu thân đây là đang làm chuyện gì vậy? Ba tỳ nữ này phạm phải lỗi gì sao?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về Vu Thức Vy cuối cùng cũng đã xuất hiện, đáy mắt Đường Thị và Vu Vinh hoa trong chớp mắt hiện lên giông bão, sắt mặt ‘bùng’ một cái trở nên đen tối đáng sợ.
Đường Thị bỏ chum trà xuống thật mạnh, trầm giọng nói: “Ba tên tiện tỳ này khi chủ phạm thượng, tất nhiên là phải phạt.”
Vừa nói, bà ta liếc mắt nhìn mấy bà ma ma đã ngừng đánh lại, trách mắng nói: “Các ngươi dừng lại làm gì? Xem lời nói của bổn phu nhân là gió thổi ngang tai sao?”
Mấy bà lão ma ma bị dọa đến nỗi xanh cả mặt, vội vàng đánh tiếp, còn chưa đánh được mấy cái, liền nghe thấy giọng nhẹ nhàng của Vu Thức Vy, “Khoan đã.”
Lão ma ma lập tức dừng lại, nhìn Vu Thức Vy, vẻ mặt do dự, không biết đánh hay là không đánh. Sắc mặt Đường Thị đột nhiên trở nên u ám, uy nghiêm nói: “Nhị nha đầu ngươi có ý gì?”
Vu Thức Vy cười nhạt, đi đến trước mặt Đường Thị, dáng vẻ cao ngạo không màng nói: “Nữ nhi không có ý gì cả, nữ nhi chỉ muốn nói, mẫu thân muốn dạy bảo mấy tên tỳ nữ này, làm phiền đi ra ngoài đánh, đừng làm dơ cái viện này.”
Vừa dứt lời, mọi người đều cứng họng, bọn họ vốn tưởng rằng Vu Thức Vy sẽ cầu xin cho bọn chúng, không ngờ lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn đến như vậy.
Đường Thị kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy một cái, lại nhìn liếc qua những người đang quỳ dưới đất, vì lời nói của Vu Thức Vy mà sắc mặt ba tên tỳ nữ trở nên trắng bệt, lập tức cười nói, “Nhị nha đầu, ngươi có thật là không quan tâm đến mạng của ba con tiện tỳ này không? Bọn chúng lúc nãy còn bảo vệ ngươi đấy.”
Bà ta cố ý nhìn ba người Hàm Yên ở dưới đất, ý muốn nói chủ tử các người vô tình tàn nhẫn như vậy, có gì đáng để các người bảo vệ chứ.
Vu Thức Vy tự nhiên cũng nghe ra được ý của bà ta, chỉ là hỏi lại một câu, “Tại sao con lại phải quan tâm đến mạng của bọn chúng? Mẫu thân nếu không thích thì cứ đánh chết đi, nhưng nếu đánh chết rồi, vẫn xin mẫu thân tiếp tục đưa thêm vài tỳ nữ đến đây.”
Vừa nói, Vu Thức Vy vừa đi vào nhà, tựa như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại nói: “Đúng rồi, vẫn mong mẫu thân đưa thêm vài người tới đây, để con có thể lựa chọn, tránh sau này lại khi chủ phạm thượng, nếu giống Châu ma ma như vậy muốn thiêu chết con thì không hay đâu.”
Đường Thị nhìn bóng lưng không để tâm của nàng, nhắm mắt lại, trong lòng trở nên nghi hoặc, chẳng lẽ nàng thật sự không để tâm đến mạng của ba con nô tỳ này sao? Suy nghĩ lại, cũng đúng, thời gian ba con tiện tỳ này đi theo nàng cũng không dài, vẫn chưa nảy sinh tình cảm gì, muốn lấy ba con tiện tỳ này uy hiếp nàng, thật sự không thể được.
Nhưng, bà ta thực sự quá xem thường nàng rồi, rõ ràng hôm qua còn ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo, không chút sơ hở. Vừa chớp mắt liền thay đổi chóng mặt, làm cho mọi người cả kinh, trở nên kiêu ngạo hiểm độc, dám ở trên cung yến hãm hại Hoa Nhi, thật là độc ác!
Nghĩ đến đây, Đường Thị không thèm để tâm đến ba người Hàm Yên nữa, đập bàn một cái, nói với mấy lão ma ma: “Mấy người các ngươi đi trói Vu Thức Vy đến đây.”
Mấy người lão ma ma nghe xong, nhìn nhau qua lại, vội vàng xắn tay áo, đi về phía gian phòng của lầu Phi Vân.
Ai ngờ mấy người họ vừa bước đến cửa của lầu Phi Vân, liền hứng chịu một thau nước lạnh, “Bùm” một tiếng, tạt cho mấy lão ma ma từ đầu đến chân đều lạnh buốt.
Mấy lão ma ma kinh hãi kêu lên một tiếng, la lớn: “Trời ơi, giết người rồi.”
Vu Thức Vy trợn mắt, cảm thấy vô cùng có lỗi nhìn mấy lão ma ma, “Ôi, thật là ngại quá, không ngờ ta hất nước lại hất vào mấy vị ma ma rồi.”
Mấy lão ma ma tức giận hấp tấp chỉnh đốn y phục, đám người Đường Thị nhìn sự hỗn loạn ở bên kia, sắc mặt tối lại, lại đập bàn quát: “Hỗn xược, Vu Thức Vy, ngươi lại dám giở trò ở trước mặt ta.”
“Giở trò?”
Vu Thức Vy để cái thau xuống, có chút vô tội nói: “Con làm sai chuyện gì rồi sao? Mẫu thân nói tỳ nữ của con khi chủ phạm thượng, phải trừng phạt chúng, cho nên việc vặt này con chỉ đành làm thôi, rõ ràng mấy lão ma ma này cản đường hất nước của con mà, sao lại trách con được chứ?”

Đường Thị nghe xong, lại nhìn bộ dạng vô tội của nàng, tức đến nỗi nổi cả gân xanh ở trên trán, nghiêm khắc nói: “Ngươi muốn làm phản, ngươi quỳ xuống cho ta.”
Vu Vinh Hoa cũng ác liệt nói: “Vu Thức Vy, ngươi dám ở trên cung yến hãm hại ta, hôm nay ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
“Hãm hại ngươi?” Vu Thức Vy khẽ chau mày, nhìn Vu Vinh Hoa, thần sắc có chút phẫn nộ, “Trưởng tỷ, nói chuyện nhất định phải dựa vào chứng cứ, tỷ nó ta hãm hại tỷ, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ, tỷ lại vu khống muội, là có ý gì?”
Vu Vinh Hoa lập tức nổi giận, “Ngươi... Vu Thức Vy, ở đây không phải cung yến, ngươi đừng làm bộ nữa, miệng lưỡi ngươi ra sao, ta hiểu rất rõ.”
Sắc mặt Vu Thức Vy trở nên tức giận, “Làm bộ? Trưởng tỷ tỷ đẩy ta, sau gáy của ta bây giờ vẫn còn chưa bôi thuốc đây này, tỷ cư nhiên lại nói ta đang làm bộ? Tỷ đã từng thấy ai bị thương mà có thể làm bộ hay không?”
Vừa nói nàng vừa vuốt mái tóc của nàng ra, đưa đầu đến trước mặt của tứ di nương ngũ di nương và lục di nương cho bọn họ xem. “Các di nương, mọi người xem thử, Thức Vi có nói lời giả dối hay không?”
Tứ di nương Triệu Thị vẫn luôn sợ thiên hạ không có ngày đại loạn liền kinh hãi nói một câu: “A, đúng là chảy máu rồi.”
Nhưng trong mắt bà ta lại không có nửa phần kinh hãi, có chăng cũng chỉ là muốn xem kịch hay mượn tay giết người mà thôi, sau khi Vinh Mỹ từ trong cung trở về đã kể hết những chuyện xảy ra trong cung cho bà ta nghe, Vu Vinh Hoa này hết lần này đến lần khác mang danh xấu, đã đến lúc đạp cô ta xuống để con gái của mình xuất đầu lộ diện rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK