“Ta...”
Đối mặt với sự khiêu chiến lần nữa của Vu Thức Vy, Vu Vinh Hoa cũng muốn cao ngạo nói một câu, ‘nhận thì nhận, ai sợ ai’, nhưng cô ta lại không thể nói ra, bởi vì cô ta biết cô ta căn bản đấu không lại Vu Thức Vy, trước tiên không nhắc đến việc nàng biết sử dụng độc trâm, mà lúc nãy chỉ một chiêu của nàng có thể khiến cô ta ngã lăn xuống đất, cô ta liền biết được đánh không lại Vu Thức Vy rồi.
Vu Vinh Hoa có chút không phục, “Vu Thức Vy, ngươi đây là đang khích tướng ta.”
“Ha ha....” Vu Thức Vy cúi đầu cười lớn, “Cứ cho là khích tướng đi, ta chỉ hỏi ngươi có dám nhận hay không?”
“Ta...”
Vu Thức Vy đột nhiên một tay nắm lấy cằm của Vu Vinh Hoa, lôi cô ta đến trước mặt mình, ghé tai nói nhỏ với cô ta, hơi thở nhẹ nhàng, “Đồ vô dụng ~”
Đồ vô dụng?
Ánh mắt Vu Vinh Hoa bỗng chốc mất bình tĩnh, sau khi bình tĩnh lại, đột nhiên cười lớn, “Vu tiện nhân, ngươi không phải đồ vô dụng sao? ngươi chính là một tên tạp chủng....a......”
Vu Vinh Hoa còn chưa nói hết câu, liền bị Vu Thức Vy dùng một cây kim đâm vào vai, cô ta đau đến nỗi phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sau đó hô to về phía bên ngoài: “Người đâu, bắt Vu Thức Vy lại cho bổn công chúa.”
Hôm nay vốn dĩ cô ta muốn sỉ nhục nàng, nhưng không ngờ lại bị nàng đâm thành như vậy, thật sự tưởng dễ ức hiếp cô ta lắm hay sao?
Bức rèm được vén ra, mấy tên lão ma ma vội vàng chạy vào, trên tay đều cầm một sợi dây thừng có gai, hiển nhiên đã được chuẩn bị từ trước, là muốn hôm nay tàn nhẫn xử lý Vu Thức Vy đây mà.
Lúc này, Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ vì nghe thấy động tĩnh nên vội vàng chạy tới, nhin thấy lão ma ma đang cầm lấy sợi dây thừng, Thấm Thủy công chúa sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ nói: “Các người đang làm gì vậy? Cút ra ngoài ~”
Mấy tên lão ma ma không những không cút ra ngoài, ngược lại một người trong số đó thần sắc kiêu ngạo nói: “Chúng ta là người của hoàng hậu nương nương, chỉ nghe lệnh của Tư Nhu công chúa.”
Thấm Thủy công chúa nghe vậy sắc mặt càng trở nên khó coi, một bạt tai liền giáng vào mặt của Ngọc ma ma đang nói chuyện, hét lớn: “Hỗn xược ~”
“Bốp ~” Một tiếng, Ngọc ma ma đánh trả Thấm Thủy công chúa một bạt tai, cười lạnh lùng, “Lão thân là người của hoàng hậu nương nương, đại diện cho hoàng hậu nương nương, ngươi lại dám đánh mạo phạm hoàng hậu nương nương, hai người các ngươi đánh cho ta.”
Nói xong, hai tên ma ma đứng ra, vung sợi dây thừng lên, đánh về phía Thấm Thủy công chúa, trên sợ dây có gai nhọn, lúc đó đánh đến cơ thể Thấm Thủy công chúa xuất hiện từng vết máu nhỏ.
Trên mặt Vu Thức Vy mỉm cười khoái chí, vừa nghĩ đến Thấm Thủy công chúa ức hiếp cô ta ra sao, liền vô cùng sảng khoái, cô ta liếc nhìn Thẩm Ly Hạ đang muốn tiến lên ngăn cản, giọng sắc lạnh nói: “Tuyết di nương, quy tắc mà ngươi học được đi đâu hết cả rồi? Gặp bổn công chúa lại không hành lễ, hai người các ngươi dạy dỗ quy tắc cho cô ta đi.”
Lúc này, lại có hai tên ma ma bao vây Thẩm Ly Hạ, đánh cô ta một trận, vừa đánh được hai ba cái chiếc đầm trắng của Thẩm Ly Hạ đều nhuốm màu đỏ tươi.
Vu Thức Vy khoanh tay trước ngực, ung dung nhìn vẻ mặt đắc thắng của Vu Vinh Hoa, sau đó lại liếc nhìn sắc mặt ảm đạm Thượng Quan Diệp, chậm rãi nói: “Không ngờ vương gia lại là một người vô năng như vậy, nữ nhân của mình bị người khác ức hiếp như vậy, lại không hề quan tâm, thật sự khiến người ta đau lòng a.”
Thượng Quan Diệp lại nhìn Vu Thức Vy một cái, thấy trong đáy mắt nàng xem thường hắn như vậy, tôn nghiêm đã mất của một nam nhân bỗng nhiên trở về, đấu tranh với máu lạnh vô tình trong đại não của hắn.
Hắn muốn đi lên ngăn cản, nhưng đó là người của hoàng hậu, bây giờ hắn không có ai nhờ cậy, không quyền không thế, căn bản đấu không lại hoàng hậu, đấu không lại Diệp gia, nếu vì chuyện này mà đắc tội với hoàng hậu, hoàng hậu nhất định sẽ xem hắn là một mối uy hiếp, trừ khử để tránh hậu hoạn, như vậy hắn làm sao trở mình được nữa chứ?
Nhưng...
Hắn làm sao có thể để Vu Thức Vy xem thường?
Nhìn tư thái của nàng, hắn thật sự muốn bẻ gãy cánh của nàng, đánh tan nhuệ khí của nàng, để nàng thần phục dưới người hắn, ngoan ngoãn như một con mèo....
Cuối cùng, tôn nghiêm đã chiến thắng.
Thượng Quan Diệp nhặt lấy những hòn đá nhỏ trong chậu hoa bên cạnh, liền ném ra, tiếng ‘bang bang~” vang lên, bốn người liên tiếp trúng chiêu, ngã xuống đất, đau đớn than van.
Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ nhếch nhác nhìn nhau, lời của Vu Thức Vy họ đều nghe thấy, nhưng Thượng Quan Diệp cư nhiên lại đợi họ bị đánh nhiều như vậy mới ra tay, thật sự là quá bạc tình, ha... Vu Thức Vy đây là đang nhắc nhở họ, nhắc nhở họ tuyệt đối không được động lòng với tên nam nhân này, bởi vì tên nam nhân này là người vô tình, người tổn thương chỉ có thể là họ mà thôi!
Vu Vinh Hoa không vui nhìn Thượng Quan Diệp, “Biểu ca, tại sao huynh lại cứu họ?”
Thù của cô ta còn chưa báo, làm sao có thể tha cho họ chứ?
Sắc mặt Thượng Quan Diệp lạnh lùng dọa người, “Vu Vinh Hoa, nàng làm loạn đã đủ chưa, đã là công chúa thì phải có dáng vẻ của công chúa, đây chính là tác phong công chúa của nàng sao? Ức hiếp nữ nhân của bổn vương?
Bàn tay Vu Vinh Hoa đột nhiên nắm chặt, gỡ bỏ hết lớp mặt nạ, thâm độc nhìn Thượng Quan Diệp, “Sao, ngươi đau lòng rồi sao? Ngươi đã từng nói suốt đời chỉ yêu một mình ta, những nữ nhân khác ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, nhưng rồi sao, ngoài ta ra, ngươi còn có ba nữ nhân, bọn họ ai nấy đều đến nhục mạ ta, lúc này ngươi ở đâu, ngươi có từng ra mặt làm chủ cho ta không? Thượng Quan Diệp, ta nói cho người biết, Vu Vinh Hoa ta sẽ không cầu xin ngươi thương hại nữa, còn Thấm Thủy công chúa, Thẩm Ly Hạ, Cố Ngưng Hương, một người ta cũng không tha, các người đứng lên cho ta, tiếp tục đánh ~”
Thượng Quan Diệp có chút xa lạ nhìn Vu Thức Vy, “Đây mới chính là bộ mặt thật của nàng sao? Bổn vương yêu nàng mười năm, nhưng chưa từng phát hiện ra nàng có tâm địa thâm độc như vậy, thật sự khiến bổn vương đau lòng.”
Vu Vinh Hoa không hề quan tâm cười, “Bây giờ ngươi nhìn rõ cũng chưa muộn, dù sao trước giờ ta cũng chưa từng yêu ngươi.”
Cái gì?
Thượng Quan Diệp tựa như bị một đạo sấm sét đánh trúng, cơ thể khẽ lắc lư, cô ta....cô ta chưa từng yêu hắn?
Vậy tại sao lại trao thân cho hắn? Tại sao lại gả cho hắn?
“Vu Vinh Hoa, nàng quả thật rất giỏi làm bộ!”
Vu Vinh Hoa cười một tiếng lạnh lùng, dùng tay chỉnh lại chiếc ngân trâm trên tóc, nhướn mày nói: “Ngươi có thể làm gì? Thôi ta sao?”
Cô ta đang cầu mà không được đấy chứ, cô ta bây giờ nhìn thấy hắn liền cảm thấy đáng ghét.
Nhưng cô ta không biết, Thượng Quan Diệp bây giờ nhìn thấy cô ta cũng cảm thấy đáng ghét như vậy, thậm chí cảm thấy ghê tởm, “Vu Vinh Hoa, nàng yên tâm, bổn vương sẽ không thôi nàng đâu.”
Hắn chỉ muốn cô ta nếm thử mùi vị sống không bằng chết, dám gạt hắn chơi đùa hắn như vậy, nhất định phải trả giá. Đợi đến khi hắn đăng cơ, người đầu tiên hắn xử trí sẽ là cô ta.
Vu Thức Vy không biết từ lúc nào đã ngồi xuống, nhìn kịch hay đang đấu đá của họ, trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái, không ngờ nàng vẫn chưa ra tay làm loạn, mà họ đã bắt đầu cắn xé nhau rồi, thật sự là kịch hay mà! Vu Vinh Hoa, ta chống mắt lên xem ngươi tự tìm đường vào chỗ chết, ta phải nhìn con ma thảm thương như ngươi từng bước từng bước rơi vào địa ngục sâu thẳm.
Lúc này, Ngọc ma ma đã cầm lấy sợi dây thừng tự mình xông lên, muốn tiếp tục dạy dỗ Thấm Thủy công chúa, nhưng Thấm Thủy công chúa lại nhanh trí hơn, một tay nắm lấy cánh tay của bà ta, tàn nhẫn vặn một cái, liền làm gãy cánh tay của Ngọc ma ma, Ngọc ma ma đau đến nỗi phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Thấm Thủy công chúa một chân đạp vào ngực của Ngọc ma ma, làm cho bà ta phun ra máu tươi, lạnh lùng nhìn bà ta, “Một tên lão bà như ngươi, cũng dám động thủ với bổn công chúa, ta thấy ngươi chán sống rồi.”
Ngọc ma ma được mấy bà ma ma còn lại đỡ dậy, lục phủ ngũ tạng đau lên từng cơn, giận đến nỗi chỉ vào Thấm Thủy công chúa nói: “Ngươi là công chúa gì chứ, Đột Quyết đang giao chiến với Đại Vân, nói không chừng một ngày nào đó Đột Quyết sẽ bị diệt vong, ngươi sẽ không còn là công chúa nữa, còn dám ở đây ăn nói ngông cuồng, hai người các ngươi động thủ đi, đánh chết cho ta, đánh chết thì bổn ma ma chịu trách nhiệm.”
Hai người ma ma vừa nghe, lần nữa tiến lên vây quanh Thấm Thủy công chúa, nhưng lần này, Thấm Thủy công chúa đã không còn ngồi im chịu trận nữa, mà là một tay đoạt lấy sợi dây thừng trong tay họ, đưa một sợi cho Thẩm Ly Hạ, ngạo nghễ nói: “Muội muội, đừng khách khí, đánh, đánh chết người nào hay người đó, đánh chết rồi chặt nát cho chó ăn, xảy ra chuyện bổn công chúa sẽ chịu trách nhiệm.”
Thẩm Ly Hạ do dự nhìn Vu Thức Vy, nhìn thấy ánh mắt âm thầm đồng ý của nàng, hít thở một hơi thật sâu, ánh mắt sáng lên, bộc phát hết nỗi phẫn nộ trong đáy lòng lên người các ma ma này.
Một lúc sau, Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ đã chiếm được thế thượng phong, mấy vị ma ma bị đánh tơi bời, lăn lê dưới mặt đất cầu xin tha mạng.
Thượng Quan Diệp không can ngăn, những ác bà này, dám ngông cuồng ở đây, sẽ phải trả giá!
Vu Vinh Hoa mắt thấy các ma ma bị đánh, tức run lên, liền tiến lên trước giật lấy sợi dây thừng của Thẩm Ly Hạ, đứng cản trước mặt mấy bà ma ma, cắn răng nghiến lợi nói: “Các ngươi dám chống lại bổn công chúa, các ngươi muốn chết hay sao?”
“Ai chống lại Hoa tỷ tỷ của ta vậy?”
Một đạo âm thanh đột nhiên vang lên, người chưa thấy mà tiếng đã đến trước, khiến tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa phòng.