Vu Thức Vy và bát công chúa cùng ngồi xuống cạnh An Lạc công chúa. Một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm vào nàng, mãi tới khi nàng đã ngồi vào vị trí vẫn không chịu rời đi, như thể muốn đâm thùng nàng từ đầu tới chân.
Vu Thức Vy không cần nhìn cũng biết là An Lạc công chúa đang hận nàng bằng hai con mắt, nhưng nàng vẫn vờ như không thấy, vẫn cười đùa với bát công chúa.
Thái giám ở bên ngoài bỗng cất giọng: “Nhiếp chính vương tới, Mẫn quận vương tới.”
Nghe thấy hai người này tới, ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực, phấn chấn hẳn lên. Mọi người nhìn ra phía mành vải, bộ dạng như đang chờ xem kịch vui, bởi vì tất cả đều biết, hai người này chỉ cần gặp nhau là không ai nhường ai, như bảo kiếm với lưỡi đao, rất là náo nhiệt.
Tiếc rằng hôm nay mọi người phải thất vọng rồi.
Hai người một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, phong độ bước tới, cùng bái kiến hoàng thượng và thái hậu, sau đó bước tới vị trí giành riêng cho mình, cả quá trình không ai nhìn ai, đều coi đối phương như không khí. Mãi tới khi ngồi xuống, ánh mắt của hai người cũng không chạm vào nhau.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây, nếu không sao hai người này lại bình tĩnh như vậy?
Hoàng đế cũng đã nhìn ra, giơ chén rượu lên trước, cười nói: “Hôm nay là tiệc gia đình, mọi người không cần phải khách khí, đều là người một nhà, đừng câu thúc.”
Tất cả giơ chén rượu lên: “Tạ hoàng thượng.”
Sau ba tuần rượu, ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng đột nhiên đứng dậy nói: “Phụ hoàng, bát đệ và ta đều đã thành hôn, lục đệ cũng đã đính hôn với thiên kim của đại học sĩ Hàn Lâm viện, tháng hai sang năm sẽ thành hôn, thái tử đệ đệ cũng đã tới tuổi thành hôn, phụ hoàng cũng nên tuyển thái tử phi cho thái tử đệ đệ rồi.”
Sau khi nghe xong, hoàng đế trầm ngâm một lát rồi nói: “Lão ngũ nói đúng, đúng là thái tử nên thành thân rồi.”
Hơn nữa ông còn đã chọn xong, là Diệp Thị của phủ Ninh quốc công, nhà ngoại của hoàng hậu. Diệp Thị thông minh khôn khéo, hiền thục dịu dàng, nhất định có thể trở thành hiền hậu.
Dung Xuyên thái tử nghe hoàng đế nói vậy, hắn đứng lên, không biết vô tình hay cố ý, hắn nhìn thoáng qua Vu Thức Vy, nói cung kính: “Phụ hoàng, trước mắt nhi thần đang tuổi học hỏi, không muốn bị nữ nhi tình trường làm ảnh hưởng, vì vậy nhi thần muốn đợi lớn thêm chút nữa rồi nói sau.”
Hoàng đế nghe vậy bèn nhìn sang hoàng hậu: “Hoàng hậu, ý của nàng thế nào?”
Hoàng hậu cười dịu dàng: “Dung Xuyên có lòng cầu tiến, nên tán thành, hoàng thượng, không bằng để sau này rồi nói.”
Dù sao Hề Tương cũng mới mười bảy, là tuổi ham chơi, đợi chút nữa cũng được.
Dung Xuyên thái tử ngầm thở ra, nhìn lướt qua Vu Thức Vy rồi ngồi xuống. Thượng Quan Lăng vẫn không ngồi xuống, hắn đứng đó bưng chén rượu nói: “Phụ hoàng, nhân cơ hội tốt hôm nay, nhi thần muốn cầu cưới Tĩnh Văn công chúa làm chính phi, mong phụ hoàng ân chuẩn.”
Một viên đá làm nổi lên hàng ngàn con sóng, cả điện xôn xao, tất cả mọi người mở to mắt ‘viu viu viu’ nhìn hết sang Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy cũng trợn to mắt, hiếm khi lộ ra kinh ngạc, sao Thượng Quan Lăng lại đột nhiên cầu hôn nàng?
Trong lúc đảo mắt, Vu Thức Vy thấy Hàn Giang Nguyệt đen mặt lại, Thượng Quan Cửu Ưu lạnh lùng, thái hậu nhíu mày, vẻ mặt hoàng đế rất phức tạp…
Như thể sợ mọi người còn chưa đủ kinh hãi, lúc này lục hoàng tử cũng đột nhiên đứng lên, người luôn nhu nhược như hắn bỗng nhiên có được dũng khí to lớn, ánh mắt sáng ngời nhìn Vu Thức Vy, cung kính nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, phụ hoàng, nhi thần cũng muốn cầu hôn Tĩnh Văn công chúa.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người càng thêm giật mình, lại nhìn hết sang Vu Thức Vy, trong lòng đều đang chỉ lên trời: Trời ạ, tại sao đều là cầu hôn Vu Thức Vy? Rốt cuộc Vu Thức Vy có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến hai vị hoàng tử cúi người trước nàng…
Hoàng đế nhìn sang Vu Thức Vy, nàng đang ngồi uống trà rất bình tĩnh, không còn vẻ kinh ngạc lúc đầu nữa. Giờ phút này, nàng yên tĩnh như một người ngoài cuộc, sắc mặt không vui không buồn, không kiêu không vội, khiến người ta chỉ cảm thấy khó đoán, không thể biết được nàng đang nghĩ gì.
Thái tử bỗng đứng lên, vẻ mặt vội vã như thứ đồ của mình bị cướp đi, nói to: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng Tĩnh Văn công chúa năm nay mới tròn mười sáu, nói chuyện cưới hỏi vẫn còn sớm.”
Thượng Quan Lăng trêu đùa nói: “Thái tử đệ đệ lo lắng như thế làm gì? Hay là ngươi cũng muốn chọn Tĩnh Văn công chúa?”
Giọng nói của hắn cực kì ngả ngớn, thậm chí còn như buồn cười, nhưng cũng đủ khiến mọi người thay đổi sắc mặt, hoài nghi nhìn thái tử.
Thái tử có cảm giác xấu hổ như vừa bị người ta nhìn thấy tâm tư, đang định cố gắng phản bác, Vu Thức Vy đã lên tiếng ngắt lời, tiếng nói trong trẻo tràn ra khoé môi, bình tĩnh thong dong: “Lễ Vương nói lời nói không chút căn cứ này, là muốn huỷ hoại danh dự của ta và thái tử điện hạ sao?”
Sau khi nghe xong, Thượng Quan Lăng nhếch môi cười, đáy mắt là một luồng sáng kì dị: “Vậy sao công chúa phải vội vã biện giải, hay là ngươi và thái tử điện hạ có gì đó với nhau thật?”
Ánh mắt của hai người đối đầu với nhau trong không trung, chỉ chớp mắt đã giao chiến được ba trăm hiệp, mùi thuốc súng bao phủ bốn phía, Vu Thức Vy nhìn thấy âm mưu, đùa cợt, và sự khinh thường trong mắt hắn…
Đột nhiên, Vu Thức Vy thâm nhập vào tận sâu trong con ngươi của hắn, bắt được nét tính toán còn chưa kịp rút đi nơi đáy mắt hắn.
Vu Thức Vy bỗng nhiên cười, cười đến lạnh như băng, đang định phản bác Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Cửu Ưu lại đứng lên, lạnh lùng nhìn Vu Thức Vy, chắp tay nói: “Hoàng huynh, thần đệ cảm thấy Tĩnh Văn công chúa khí độ hơn người, đoan trang dịu trang, là người thích hợp nhất làm thái tử phi.”
Cái gì?
Nếu nói trước đó Thượng Quan Lăng là một viên đá làm nổi lên hàng ngàn con sóng, thì lúc này, Thượng Quan Cửu Ưu chính là một tiếng sấm giữa trời trong mây tạnh, đánh cho tất cả mọi người hỗn loạn không kịp phản ứng, nhiếp chính vương lại ủng hộ Vu Thức Vy trở thành thái tử phi? Trời ơi, trời ơi, tin động trời…
Hàn Giang Nguyệt vô cùng kinh ngạc nhìn Thượng Quan Cửu Ưu, rốt cuộc hắn đang nói cái gì? Chẳng phải hắn thích Vy Nhi sao?
Vu Thức Vy cũng chấn kinh, sao Thượng Quan Cửu Ưu lại bỗng nhiên đề cử nàng làm thái tử phi?
Dung Xuyên thái tử cũng ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Cửu Ưu, sao hoàng thúc lại…
Nhưng mà…
Dung Xuyên thái tử nhìn sang Vu Thức Vy, tận sâu trong ánh mắt là vẻ chờ mong, nhưng lại không dám biểu lộ quá rõ, chỉ hồi hộp chờ đợi.
Hoàng đế và hoàng hậu đều kinh ngạc không biết đâu là hướng bắc, đang yên đang lành, sao tiệc gia đình lại biến thành tiệc cầu hôn của Vu Thức Vy thế này? Hơn nữa còn là mấy hoàng tử thần thái tuấn mỹ, chuyện này rốt cuộc là sao?
Mẹ đẻ của lục hoàng tử Lệ tần đã kinh hoàng cúi đầu, hận không thể chui vào một cái lỗ nào đó, để người ta khỏi biết lục hoàng tử đang cầu hôn kia là con bà.
Hàn Giang Nguyệt nhìn ánh mắt của mọi người, cuối cùng không ngồi im được nữa, đứng dậy lạnh lùng nói: “Nhiếp chính vương, thái tử đã nói về sau mới tuyển thái tử phi, lúc này ngươi nói như vậy, đến cùng đặt Tĩnh Văn công chúa ở đâu? Chẳng lẽ muốn để Tĩnh Văn công chúa gánh lấy bêu danh hồng nhan hoạ thuỷ sao?”
Dứt lời, hắn nhìn sang Thượng Quan Lăng, sắc mắt lạnh lùng nói: “Mấy tháng trước Lễ vương mới cưới muội muội của Tĩnh Văn công chúa, giờ lại muốn cưới tỷ tỷ, Lễ vương, nhìn trắc phi của ngươi xem, vẻ mặt yếu đuối như bị bệnh, muội muội còn không đối xử tốt, chẳng lẽ cầu hôn tỷ tỷ thì sẽ đối tốt hơn sao?”
Âm thanh dứt khoát có lực, lời nào ra lời ấy, nói trúng trọng tâm, khiến tất cả mọi người tỉnh táo lại, đúng vậy, sao lại trùng hợp như thế, đều là cầu hôn với Tĩnh Văn công chúa? Nếu đồn ra ngoài, chuyện mấy huynh đệ tranh đoạt một nữ nhân, đương nhiên sẽ mắng nữ nhân này là hồng nhan hoạ thuỷ.
Kì thực trong lòng những tần phi ở đây, Vu Thức Vy đã bị phán thành yêu nữ quyến rũ mê hoặc người khác, cho tới khi nghe thấy lời nói của Hàn Giang Nguyệt, ý nghĩ đó mới dừng lại, bỗng nhớ tới Thượng Quan Lăng mới kết hôn được vài tháng, hơn nữa còn là muội muội của Tĩnh Văn công chúa, sao giờ lại đột nhiên muốn cưới tỷ tỷ của nàng? Chẳng phải quá kì lạ sao?
Vu Thức Vy đối diện với ánh mắt không vui của Hàn Giang Nguyệt, nàng biết lúc này trong lòng y đã sắp bùng nổ rồi, thậm chí nàng có thể đoán được, nếu lại có người châm lửa, y sẽ nổ ngay lập tức.
Nàng cười cười, cũng nói theo ý y: “Lễ vương, lúc muội muội ta gả cho ngươi, miệng cười như hoa, hoạt bát đáng yêu, nhưng bây giờ muội ấy biến thành thế nào rồi? Mặc dù ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mong Lễ vương đối xử tốt với muội muội ta một chút.”
Nàng nói xong, tất cả mọi người lần lượt nhìn sang Vu Vinh Mỹ, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, cặp mắt ảm đạm tràn ngập tang thương, không có chút sức sống của tuổi trẻ, như một cái xác không hồn, căn bản không giống một nữ tử mười lăm tuổi, mà như là… ba mươi lăm tuổi