Ba ngày sau, người trong cung gửi thiệp tới, mời Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt vào cũng dự tiệc, bởi vì hoàng đế của Bắc Tề, hoàng đế của Tây Lương và sứ giả của Nam Chiếu đều đã tới kinh thành cùng một ngày, như đã thương lượng với nhau từ trước vậy, vậy nên hoàng đế mở tiệc lớn vào tối nay, quan viên và phu nhân tứ phẩm trở nên đều phải tham gia.
Gần tối, Hàm Yên và Điểm Thúy cầm hai bộ lễ phục tới, cùng màu cùng kiểu, đều là áo dài thêu bằng gấm màu lam vàng, nhưng một bộ là nam trang, một bộ là váy nữ, dâng lên trước mắt Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt.
Vu Thức Vy nhìn bộ quần áo này bằng ánh mắt hứng thú, nàng tiện tay sờ một chút, thở dài nói: “Chất liệu là loại phù quang cẩm thượng hạng, nhưng màu sắc thì chưa từng nhìn thấy, rất đặc biệt.”
Hàn Giang Nguyệt rũ bộ quần áo ra, ướm thử lên người Vu Thức Vy, y nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng yêu chiều: “Đây không phải phù quang cẩm, chỉ giống với quang cẩm mà thôi.”
“Không phải phù quang cẩm?” Cũng có lúc nàng nhìn nhầm sao?
Hàm Yên che miệng cười: “Bẩm tiểu thư, đúng là không phải phù quang cẩm, mà là giao tiêu sa. Đừng nhìn nó chỉ mỏng như cánh ve, nhẹ như lông hồng, nhưng đông ấm hạ mát. Hạ mát hay không nô tỳ không biết, nhưng lúc làm xong thử một chút thì đúng là ấm thật.”
Điểm Thúy không cam lòng: “Còn nói nữa, vốn nô tỳ cũng muốn thử một chút, nhưng Hàm Yên quá keo kiệt, không chịu cho nô tỳ thử.”
Vu Thức Vy cười híp mắt xoa đầu nàng ấy: “Chờ lúc trở lại ta cho ngươi được không? Dù sao dáng ngươi cũng gần giống ta.”
Điểm Thúy nghe Vu Thức Vy nói thế thì vô cùng hưng phấn, không khỏi đắc ý nhìn Hàm Yên, như đang khoe khoang chuyện này.
Hàm Yên chỉ lắc đầu bật cười, ánh mắt lộ vẻ thương yêu, cuối cùng nha đầu này cũng hoạt bát trở lại, tốt quá…
Vu Thức Vy nhìn hơi nước trong mắt nàng ấy, nàng quay đầu nhìn Hàn Giang Nguyệt: “Loại chất liệu này còn không? Ta có hai muội muội, không thể thiên vị được.”
Hàn Giang Nguyệt cười mỉm: “Còn.”
Hai muội muội?
Hàm Yên và Điểm Thúy đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, lại thấy nàng đang nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghiêm túc, sáng rực. Cánh môi đỏ mọng của nàng hé ra, giọng nói trong như tiếng ngọc vỡ: “Hàm Yên, Điểm Thúy, ta định mở tiệc nhận hai ngươi làm muội muội của ta, các ngươi có đồng ý không?”
Điểm Thúy và Hàm Yên đồng thời mở to hai mắt, sau đó nước mắt tuôn ra như mưa, gật đầu mạnh: “Chúng nô tỳ đồng ý, cho dù là muội muội hay là tỳ nữ, tấm lòng của chúng ta cũng không thay đổi, sống chết bên nhau!”
Nhìn các nàng ấy rơi lệ vì quá vui mừng, nàng giật mình nhớ tới Tiểu Ninh, nàng hít sâu một hơi: “Sau khi kết thúc yến hội, chúng ta đi thăm Tiểu Ninh đi.”
Vậy mà đã qua hơn một năm rồi…
Nhìn giọt nước mắt trong mắt Vu Thức Vy, Hàn Giang Nguyệt biết nàng đang nghĩ tới những chuyện không vui, y không khỏi cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, cười nói: “Hai các ngươi thay quần áo cho Vy Nhi đi, bổn vương đi ra ngoài trước.”
Nói rồi, hắn cầm bộ nam trang đi ra ngoài.
Hàm Yên và Điểm Thúy vội lau nước mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, kéo Vu Thức Vy ra sau tấm bình phong, vừa thay quần áo cho nàng vừa nói nghiêm túc: “Tiểu thư, chắc chắn tối nay sẽ không yên bình, người phải cẩn thận đấy. Hay là nguời dẫn chúng nô tỳ đi theo đi, nếu không chúng nô tỳ không yên lòng…”
Vu Thức Vy giơ tay lên ngăn cản lời nói của Hàm Yên, nói thản nhiên: “Không cần lo lắng quá, dù sao ta mang theo không ít độc dược và ám khí, không ai làm ta bị thương được.”
Trong lòng Hàm Yên vẫn không ngừng lo lắng: “Tuy là như thế, nhưng lòng dạ của nữ nhân là khó đoán nhất, ba nữ nhân lại càng thêm đáng sợ. Hai ngày nay, Cố Lan Y và Chu Lâm Nguyệt kia tới cung Trường Xuân rất chăm chỉ, cứ tới là ở đó nửa ngày, không thể không khiến người ta phải hoài nghi bọn họ lại đang bố trí bẫy rập gì chờ tiểu thư chui vào.”
Vu Thức Vy nhếch môi: “Bẫy rập gì cũng thế, binh tới có tướng chặn, nước tới có đất ngăn, cùng lắm thì dùng năm mươi vạn đại quân, ta không tin bọn họ còn có thể nuốt chửng ta.”
Điểm Thúy cười hoạt bát: “Nói vậy cũng đúng, nếu họ dám có ý đồ độc ác gì, tiểu thư chỉ cần quăng đao chém chết bọn họ.”
Nhìn bộ dạng nhí nhảnh của nàng ấy, Vu Thức Vy không khỏi càng thêm thấy nhẹ nhõm: “Ờ, đúng rồi, các ngươi ở trong vương phủ phải cần thận, nếu có người tới vương phủ truyền báo bất cứ thứ gì đểu đóng cửa không gặp, cho tới khi nào ta và Giang Nguyêt trở lại.”
“Vâng…”
“Còn nữa, nếu tới sáng sớm mai ta và Giang Nguyêt còn chưa về, các ngươi cũng đừng rối loạn, trong phủ đã có Cẩm Thư chủ trì, bắt buộc phải nghe hắn, không được tự ý ra phủ!”
Thấy lời nói của nàng như có ý từ biệt, Hàm Yên và Điểm Thúy không khỏi căng thẳng, nắm chặt lấy tay Vu Thức Vy: “Tiểu thư…”
“Đừng lo, mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chúng ta sẽ không sao. Cứ thế đi, ta đi đây.”
Nhưng lúc này Vu Thức Vy còn không biết, nàng đi lần này, lại không về được nữa…
Xe ngựa lắc lư dọc theo con đường phủ đầy tuyết, chậm rãi tới cửa Chính Dương của hoàng cung.
Trước cửa Chính Dương, người ra người vào, nhộn nhịp náo nhiệt.
Theo quy củ, từ hoàng thân quốc thích, cho tới lê dân bách tính tới đây đều phải để xe ngựa lại rồi đi bộ vào, Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt cũng không ngoại lệ. Hai người để xe ngựa bên ngoài rồi cùng nhau bước vào trong.
Dọc theo đường đi, không ít quan viên phu nhân hành lễ, hai người đều đáp lại từng người, vậy nên đoạn đường này không được yên gì cả.
“Giang Nguyêt, chúng ta chọn con đường nào vắng một chút mà đi, con đường này nhiều người quá, ta không thích.”
Hàn Giang Nguyệt nói “ừ” liền dìu nàng vòng qua ngự hoa viên, đi về phía một con đường nhỏ yên tĩnh ở phía bắc của ngự hoa viên.
Ánh trăng sáng rọi, đèn đuốc rực rỡ, hai màu vàng xanh giao thoa, cả hoàng cung đề được bao phủ bởi ánh sáng mượt mà.
Đá xanh ngói đỏ, tường cột chạm khắc, tinh xảo như vẽ, nguy nga tráng lệ. Nàng đã tới hoàng cung vô số lần, cũng chỉ có lần này là có một cảm giác rất kì diệu, quả thực rất kì diệu, không thể nói rõ ra được.
Đang đi, phía trước có một giọng nói nhỏ vụn vọng tới, hai người liếc nhìn nhau, thân hình lóe lên nấp vào trong núi giả bên cạnh.
Dưới ánh trăng mờ mịt, hai bóng người lén lút bước tới, là giọng nói của nam tử: “Bên phía ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
Một giọng nói khác có vẻ khá tàn độc: “Tất nhiên là xong rồi, chuyện này nhất định không được để sơ sót. Hoàng thượng mà chết, sẽ có người đổ tội lên đầu Mẫn quận vương và phu nhân hắn. Đến lúc đó ai chẳng giết được đôi vợ chồng kia, điện hạ thừa cơ diệt trừ bọn họ, như vậy thì sẽ không còn vật cản nữa!”
“Vậy thái tử thì sao?”
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là diệt một thể rồi! Yến hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta kiểm tra lại lần nữa đi, tránh bị bại lộ…”
Giọng nói nhỏ dần rồi biến mất nơi cuối con đường. Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt ra khỏi núi giả, trên mặt hai người đều mang theo vẻ nghiêm trọng: “Giang Nguyêt, chàng cũng nghe thấy rồi đấy, cho dù kết quả là gì, Thượng Quan Diệp cũng sẽ chụp cái tội này lên người chúng ta.”
Hàn Giang Nguyệt cười lạnh: “Vậy còn phải xem hắn có bản lĩnh này không, Bốc Diệp Môn trong tay ta không ra tay thì thôi, ra tay đương nhiên là phải lấy được mạng.”
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên, đột nhiên véo mạnh Hàn Giang Nguyệt: “Còn dám nói đến Bốc Diệp Môn, lâu như vậy rồi mà ngươi còn giấu ta không để lộ chút khe hở nào, còn động một cái là giành mối làm ăn của Sát Thủ Minh chúng ta.”
Hàn Giang Nguyệt kêu đau oai oái, nói đáng thương: “Phu nhân tốt của ta, nếu ta biết Sát Thủ Minh là của nàng, dù có cho ta mượn một trăm, một ngàn lá gan, ta cũng không dám cướp mối làm ăn của nàng…”
Vu Thức Vy xấu hổ vỗ nhẹ vào người hắn, nàng gắt giọng: “Nhìn bộ dạng tội nghiệp của chàng kìa, như kiểu ta bắt nạt chàng vậy.”
Nghe vậy, Hàn Giang Nguyệt thu lại vẻ đáng thương, cười mập mờ: “Sao phu nhân lại bắt nạt ta chứ. Nàng thương ta, yêu ta còn không hết nữa là, như đêm đó…”
“Khụ khụ…” Câu nói sến súa của hắn khiến Vu Thức Vy sặc đến mức đỏ bừng mặt: “Cái đó… Vợ chồng già rồi, không sợ người ta cười à, mau đi đi.”
“Tuân lệnh phu nhân, nhưng mà phu nhân, nàng không có gì muốn nói với ta sao? Ví dụ như lúc đầu nàng giả là Cẩm gia đi lừa lọc khắp nơi…”
“Khụ khụ… Đó chỉ là những chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, không nhắc tới, không nhắc tới…”
“Không nói chuyện này à? Vậy được rồi, chúng ta nói tới thanh lâu lớn nhất kinh thành kia đi. Nghe nói chủ của nó là một nữ tử tên là Vu Thức Vy, cái tên này quen lắm, hình như quen biết thì phải…”
“Khụ khụ… Không phải ta, ta không mở thanh lâu…”
Hai người đào gốc rễ của nhau lên, ngắm tuyết ngắm trăng, lại bỏ quên mất thời gian. Tới lúc chạy vội tới yến hội trên điện Gia Khánh, mới phát hiện ra yến hội chỉ còn thiếu hai người họ. Đối diện với ánh nhìn chăm chú của mọi người, hai người nhắm mắt làm ngơ, không đỏ mặt, không thở gấp, ngồi vào vị trí còn trống ở hàng đầu.