Thái hậu cũng được Trần ma ma đỡ qua, trên gương mặt dày dạn sương gió đã khiếp sợ đến mức hoàn toàn không còn sắc máu, hai tay không ngừng vuốt ve gương mặt của thái tử: “Để cho ai gia xem nào, cháu trai yêu quý của ta lại phải chịu khổ như vậy..."
"Tại sao đang yên đang lành lại có thể đi lấy nước được?" Hoàng hậu xoay đầu lại nhìn về phía hoàng đế và đột nhiên hỏi, thật ra trong lòng nàng căn bản cũng không tin đây là chuyện ngoài ý muốn.
"Hoàng thượng, lục hoàng tử nói hắn nhìn thấy được một bóng đen lẩn vào Thượng Dương điện."
Một giọng nói không kiêu ngạo lại không nóng nảy mà vang lên đầy du dương khiến tất cả mọi người đều về phía chủ nhân của giọng nói này, bọn họ lại nhìn thấy được mái tóc của Vu Thức Vy xõa ra, dưới ánh lửa, mái tóc đen thật dài thả xuống người nàng sáng giống như ngọn lửa đỏ hồng, Vu Thức Vy ở trong ánh sáng màu đỏ đó lại thản nhiên đứng đó với vẻ trầm tĩnh và trang nhã.
Hoàng đế cảm thấy bất ngờ nhìn Vu Thức Vy: “Lão lục thật sự nói như vậy sao?"
Bát công chúa trả lời thay cho Vu Thức Vy: "Đúng vậy, phụ hoàng, con cũng nghe được lục hoàng huynh nói vậy, cả thái tử ca ca cũng nghe được, đúng không, thái tử ca ca."
Thái tử khẽ gật đầu nhưng không có lên tiếng, sắc mặt thật sự không dễ nhìn.
Sắc mặt hoàng hậu cũng trầm xuống: “Nếu thật sự như vậy thì lần này nhất định là có người muốn hại thái tử."
Chỉ nghe "bịch" một tiếng, hoàng hậu đã quỳ gối trước mặt của hoàng đế với sắc mặt bi thương và rơi lệ: “Hoàng thượng, mong ngài làm chủ cho Thư nhi, hắn phụng chỉ đi cứu trợ thiên tai, bạc đã bị người ta cướp đi mà còn bị đuổi giết đến mức mất đi hai chân, hiện nay hắn vừa trở lại trong cung lại có người muốn hại hắn, người này rất rõ ràng là sợ bị vạch trần..."
Hoàng đế giật mình, trong ánh mắt có vẻ phức tạp, trên thực tế ngày hôm nay khi lâm triều nghe lão tam đi đầu buộc tội thái tử, hoàng thượng đã đặc biệt chấn động và thấy không tin nổi, thái tử từ nhỏ chính là hài tử có tính tình ôn hòa và lương thiện, làm việc gì cũng rất đáng tin cậy, lần này hoàng thượng cho thái tử đi trợ giúp thiên tai cũng là nhìn trúng sự ổn thỏa này, nhưng ngài không nghĩ tới bố trí ổn thỏa cho nạn dân thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Sáng nay ngài vừa phái người đi tìm thái tử thì ban đêm thái tử đã trở lại với hai chân bị tàn phế, điều này thật sự khiến hoàng thượng rất đau lòng.
Mười ngón tay, ngón nào gãy cũng đau cả...
Ngài hít một hơi thật sâu giống như đang cố che giấu cảm giác thê lương trong lòng mình, ánh mắt trở nên sắc bén giống như lưỡi đao, toàn thân tản ra một cơn giận lôi đình và phẫn giận nói: "Đi điều tra, cho dù phải lật tung cả hoàng cung này lên thì cũng phải điều tra cho trẫm xem là ai làm."
Tiếng nói vừa dứt thì tất cả mọi người đều khiếp sợ quỳ trên mặt đất, thậm chí bọn họ cũng không dám thở mạnh, tổng quản thái giám Lục An nơm nớp lo sợ trả lời: "Vâng, nô tài tuân chỉ."
Ông ta nói xong lại vội vàng dẫn người chạy về phía Thượng Dương Điện và phân phó cho tiểu thái giám đi cùng "Ngươi còn không mau đi mời Trương đại nhân của Hình bộ tới điều tra?"
Một đêm này, tất cả mọi người trong cung đều thấy bàng hoàng, mỗi người đều cảm nhận được một nguy cơ khủng khiếp sắp diễn ra. Toàn bộ hoàng cung ở bầu không khí khẩn trương và nặng nề, mọi người đều biết lần này hoàng đế đã thật sự nổi giận rồi, không biết ngày mai sẽ còn phát sinh chuyện lớn gì nữa...
Ánh bình minh quét sạch bóng tối, ánh trăng suy tàn, một đêm trằn trọc nhưng đảo mắt lại một ngày mới đến.
Trong sương phòng phía đông của Hoa Âm Điện, mãi đến khi trời sắp sáng thì Vu Thức Vy mới không nhịn được mà chìm vào giấc ngủ.
Từ sau khi sống lại, nàng đã có thói quen gần sáng mới ngủ được, nàng đã thử qua rất nhiều biện pháp, từ uống thuốc rồi dùng ngân châm châm huyệt, nhưng tất cả đều không có tác dụng. Nàng biết đây là tâm bệnh, trong lòng nàng sợ ngủ, nàng sợ khi mình tỉnh dậy thì sẽ trở lại trong lãnh cung ẩm thấp, lạnh giá và tối tăm không có ánh mặt trời kia, nàng sợ tất cả những gì trước mặt chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi...
"Cốc cốc cốc."
"Vu tiểu thư, Bát công chúa cho mời."
Vu Thức Vy dần dần chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên bị tiếng gõ cửa này đánh thức, nghe được giọng nói của Lục Khởi nên nàng mới miễn cưỡng mở mắt ra và nói: "Ta tới đây."
Nàng búi tóc sơ qua nhưng không trang điểm lại xuất hiện ở trước mặt của Bát công chúa, Bát công chúa nắm chặt tay của nàng có vẻ vô cùng khẩn trương: “Vu tỷ tỷ, cũng không biết ngày hôm nay sẽ thế nào..."
Vu Thức Vy vỗ lên tay nàng và trấn an nói: "Không sao đâu, thái tử ca ca của công chúa trong sạch thì hoàng thượng sẽ nhìn rõ mọi việc, tự mình sẽ lấy lại công đạo cho hắn."
"Nhưng..."
"Không có nhưng nhị gì cả, công chúa, nhất định sẽ không có việc gì đâu."
Nàng tin tưởng lấy ba tấc lưỡi của Hàn Giang Nguyệt thì nhất định có thể thuyết phục được Chu gia, chỉ cần Chu gia đúng lúc rút lui và bo bo giữ mình thì tam hoàng tử mắc tội vu cáo, hoàng thượng sẽ phải trừng phạt nghiêm khắc đối với hắn mà không làm liên lụy tới toàn bộ Chu gia. Mấy đời Chu gia làm võ tướng đã bảo vệ lãnh thổ nên hoàng thượng còn cần tới Chu gia, chỉ cần Chu gia không đổ thì tam hoàng tử chắc chắn có thể Đông Sơn tái khởi, như vậy ván cờ này của Thượng Quan Diệp cũng lại uổng phí.
Bởi vì các quan viên của Lĩnh Nam đã có sự chuẩn bị đầy đủ nên phủ Ninh quốc công của Diệp gia không nhận hết tất cả tội lỗi vào mình để bảo vệ được thái tử, cũng sẽ không hoàn toàn bị thiệt hại. Mà Ninh quốc công không đổ thì thái tử cũng không có việc gì, hơn nữa sau khi nhận rõ bộ mặt tàn nhẫn của Thượng Quan Diệp, sau đó hắn còn muốn thuận lợi bày mưu tính kế như vậy cũng rất khó.
Nghĩ đến Thượng Quan Diệp tức giận tới mức đen cả mặt thì trong lòng Vu Thức Vy lại thấy vui sướng, cho dù lần này không có nhân cơ hội làm cho hắn ngã xuống, nhưng hắn cũng cách ngày đó không xa đâu...
Buổi chiều, trên triều quả nhiên truyền đến tin tức, tam hoàng tử vu cáo thái tử nên bị phạt ngồi thiên lao năm tháng, bởi vì thái tử bị hãm hại và mất đi hai chân nên hoàng đế đã có an ủi và bồi thường cho hắn. Các quan viên Lĩnh Nam không giao ra sổ sách lại được rửa sạch oan khuất và mỗi người đều được thăng quan tiến tước. Sau khi chuyện này kết thúc, thái tử tự mình đi xin lệnh tiêu diệt sơn tặc để đoạt lại ngân lượng cho triều đình rồi lại đi tới Lĩnh Nam cứu giúp thiên tai, văn võ bá quan trong triều đình và bách tính đều khen ngợi đức tính của hoàng thượng.
Lúc đó, Vu Thức Vy đang xoa bóp cho thái hậu nên nghe được tin tức này từ trong miệng của Trần ma ma, sau khi thái hậu nghe xong thì qua hồi lâu mới thở dài và đưa tay nắm lấy tay của Vu Thức Vy rồi nói với ẩn ý sâu xa: “Nhị nha đầu à, cả đời ai gia có năm nhi tử, hoàng đế là người nhỏ nhất, bốn người khác đều đã chết vì tranh đoạt ngôi vị. Chuyện huynh đệ ruột thịt cốt nhục tương tàn là nỗi đau của cả đời ai gia, nhưng bây giờ ai gia lại tận mắt nhìn thấy các cháu của mình đều ra sức muốn leo lên chỗ ngồi này, ai gia rất sợ hãi..."
Vu Thức Vy nhìn đôi mắt già nua của thái hậu mà trong lòng xúc động, trong hoàng gia vốn đã không thể nói tới chuyện thân tình cho nên thân tình mới có vẻ đáng quý trọng, thái hậu từng tận mắt nhìn thấy những người con trai của mình tự giết lẫn nhau, hiện tại lại nhìn thấy các cháu tự giết lẫn nhau, sao có thể không thương tâm được đây.
Trước đây, khi nàng tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt này đã nhiều lần khuyên Thượng Quan Diệp không thể đuổi tận giết tuyệt, nhưng Thượng Quan Diệp vẫn muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc, mấy hoàng tử kẻ thì chết người lại lưu vong, các công chúa có quyền thế cũng không có mấy người có thể thoát khỏi...
"Thần nữ ngu dốt nên không thể chia sẻ nỗi lo với thái hậu, mong thái hậu thứ tội." Vu Thức Vy chỉ biết ngoan ngoãn đáp trả.
Sau khi Thái hậu nghe xong chẳng qua chỉ thở dài: “Ngươi chẳng qua là hài tử thì sao hiểu được những điều này. Thôi ngươi trở về đi, ai gia mệt mỏi nên muốn ngủ một lát, ngày mai ngươi trở lại xoa bóp cho ai gia sau."
"Vâng, thái hậu."
Sau khi Vu Thức Vy ra khỏi Trường Thọ cung, vì muốn trở lại Hoa Âm Điện sớm hơn nên nàng chọn con đường gần nhất. Không thể nghi ngờ, con đường gần nhất chính là Ngự Hoa Viên, chỉ cần đi qua Ngự Hoa Viên là có thể nhanh chóng đến Tê Hà cung.
Nàng cố ý chọn con đường vắng vẻ để đi, khi thấy sắp ra khỏi Ngự Hoa Viên thì không ngờ nàng lại gặp phải người mình không muốn gặp, đây đúng là oan gia ngõ hẹp!
Từ phía xa, Đường Thục quý phi đặt tay ở trên tay cung nữ bên cạnh và đi từng bước đến, bên kia là Vu Vinh Hoa mặc chiếc váy gấm màu hồng cánh sen, Vu Thức Vy nhìn thấy được bọn họ, đồng thời Vu Vinh Hoa cũng nhìn thấy được Vu Thức Vy nên không nhịn được nói với Đường Thục quý phi bên cạnh: "Dì, là con tiện nhân kia."
Đường Thục quý phi vừa nhìn qua thì khóe miệng cong lên lộ vẻ khinh miệt rồi đi tới, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ toan tính.
Khi thấy các nàng đi tới trước mặt, Vu Thức Vy cung kính chào: “Thần nữ bái kiến quý phi nương nương, quý phi nương nương kim an."
Đường Thục quý phi cười tươi nhưng không có để cho nàng đứng lên mà nhìn ra khắp Ngự Hoa Viên rồi nói với Vu Vinh Hoa: "Hoa nhi à, cháu xem hoa trong Ngự Hoa Viên nở thật là đẹp, nhưng hoa này lại nhuộm một tầng sát khí nên thoạt nhìn ngược lại không đẹp nữa."
Vu Vinh Hoa mỉm cười và giễu cợt nhìn Vu Thức Vy rồi nói: "Đúng vậy, hoa này mềm mại như vậy làm sao có thể để cho sát khí dính vào được, muội nói có đúng không, Nhị muội muội."
Vu Thức Vy làm sao không nghe ra được ý của các nàng là nói mình là một nữ tử xui xẻo, ngay cả hoa tươi dính vào sát khí của nàng cũng biến thành khó coi. Khó coi thì khó coi, nó có liên quan gì tới nàng chứ?
"Trưởng tỷ nói rất đúng."
Đường Thục quý phi khẽ cười: “Nếu cảm thấy đùng thì nên có tên tự biết để nhận rõ mình là thế nào."