“Chuyện này...” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Hàm Yên xuất hiện vẻ do dự: “Tiểu thư, người chúng ta phái đi vẫn chưa hồi âm, cũng chưa thấy trở về. Nô tỳ đã phái thêm người đi, qua vài ngày nữa chắc có tin tức.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng động bên ngoài truyền đến. Ba người liền biến sắc, nhanh chóng ra xem. Vừa nhìn đã thấy hai ám vệ áo đen ngồi trên đất, một người trong số đó dường như bị thương rất nặng, người còn lại đang cố sức đỡ lấy hắn. Sau khi nhìn thấy Vu Thức Vy, hai người đồng thời hô lên: “Tiểu thư.”
Vẻ mặt Vu Thức Vy nghiêm trọng, bình tĩnh nói: “Dìu hắn vào trong phòng đi.”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhanh chóng giúp đưa ám vệ áo đen vào trong phòng: “Điểm Thúy, giúp ta lấy hòm thuốc lại đây.”
Dưới ánh nến sáng tỏ, Vu Thức Vy đã nhìn rõ được tình hình thương tích của ám vệ. Vừa nhìn đã như hít phải khí lạnh, bụng của hắn như bị một hung khí vô cùng sắc bén đâm thủng, ba miệng vết thương cực sâu đang chảy rất nhiều máu, một phần ruột của hắn cũng đã lộ ra ngoài. Nếu không phải hắn đang giữ lại thì có lẽ ruột hắn đã rơi ra ngoài, mất mạng tại chỗ.
“Tiểu thư... thuộc hạ... thuộc hạ và mọi người vốn dĩ đã đưa được Phí ma ma về, nhưng trên đường về lại gặp phải thích khách. Các huynh đệ đều bị giết rồi, Phí ma ma cũng bị chúng bắt đi. Thuộc hạ... thuộc hạ giả chết mới thoát được một kiếp, trở về bẩm báo.”
Sắc mặt Vu Thức Vy càng lúc càng lạnh lùng theo từng câu nói của hắn. Nàng lấy một bình rượu thuốc, lại lấy ra thêm một con dao nhỏ và thuốc trị thương, bình tĩnh nói: “Ta trị thương cho ngươi trước đã.”
Sau khi khâu vết thương lại cho hắn và đắp thuốc trị thương cho hắn xong thì đã hơn nửa đêm. Vu Thức Vy một mình ra ngoài viện, nhìn lên bầu trời đầy sao, ánh mắt phức tạp và nặng nề.
Hàm Yên bước ra từ trong phòng rồi đến bên cạnh Vu Thức Vy, cung kính nói: “Tiểu thư, hắn đã ngủ rồi. Hắn vừa giao nô tỳ cái này, vừa rồi hỗn loạn quá nên quên mất. Đây là vật do đám thích khách để lại, nô tỳ không nhìn ra được đây là gì.”
Vu Thức Vy đưa tay nhận lấy, mượn ánh nến trong phòng để nhìn kĩ, thì ra là một thẻ bài sắt hình tròn màu đen, bên trên có đúc hình hung thú thượng cổ Đào Ngột. Thứ như vậy nàng chưa từng thấy bao giờ.
Hồi lâu sau, tay Vu Thức Vy nắm chặt lấy thẻ bài, đáy mắt hiện lên sát khí vô hạn.
Rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai đang ngăn cản nàng điều tra Phí ma ma?
Phí ma ma rốt cuộc có bí mật gì không thể cho ai biết?
Hàm Yên cảm nhận được khí thế ngút trời đang phát ra từ trên người Vu Thức Vy, biết được lần này nàng thật sự đã nổi giận, bèn thận trọng nói: “Tiểu thư, chúng ta vẫn nên tạm thời gác lại chuyện này thì hơn.”
Vu Thức Vy trầm mặc một thoáng, thu lại khí thế sát phạt trên người, bình tĩnh nói: “Ừ, lần này tổn thất nhiều người như vậy, ngày mai phải bí mật chiêu mộ thêm người. Hậu sự của những người kia, ngươi đích thân xử lý đi.”
“Vâng, tiểu thư, vậy Tiêu Dao Lão Tổ kia có cần tìm nữa không?”
“Cũng gác lại đi. Thượng Quan Diệp giấu kĩ như thế, nếu tiếp tục tìm sẽ lộ chúng ta mất. Như vậy mất nhiều hơn được.” Dù sao độc của nàng cũng được giải rồi, hiện tại không cần hắn, không cần lãng phí nhân lực.
“Đúng rồi, để mắt đến Việt Vương Mạc Bắc.”
“Vâng, tiểu thư, người cũng mệt rồi, đi ngủ thôi, đã hơn canh ba rồi mà.”
“Canh ba...” Vu Thức Vy ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, những ánh sao trên trời lúc này trông rất kì lạ, lúc ẩn lúc hiện.
Ba ngày sau, phủ Đoan Vương lại tổ chức một hôn lễ đơn giản, Thượng Quan Diệp đồng thời nạp thêm hai người thiếp vào phủ, một người là đích nữ quá lứa Vu Vinh Hoa của phủ thái sư, người còn lại hoa khôi đầu bảng của Vân Hương Lâu, Hạo Tuyết cô nương. Chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi, Thượng Quan Diệp đã lấy ba nữ tử, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, đúng là hưởng thụ mọi phúc đức trên trời.
Chuyện này nhanh chóng trở thành tin vỉa hè sau giờ cơm của dân chúng toàn kinh thành, một loạt tin đồn cũng từ đây mà ra. Chủ yếu đều nói Vu Vinh Hoa vào ngày hôn lễ của Đoan Vương và công chúa Thấm Thủy đã quyến rũ Đoan Vương. Hai người ở trong phòng mây mưa điên cuồng, không màng thế tục, còn bị người ta chính mắt nhìn thấy, hoàng thượng vì chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ, mà người phẫn nộ nhất chính là công chúa Thấm Thủy của Mạc Bắc.
Đường đường là công chúa một nước, mới thành hôn ba ngày, phu quân đã nạp thêm hai người thiếp xinh đẹp như hoa. Đây đúng là một cú tát vào mặt nàng, chỉ là không biết công chúa Thấm Thủy sẽ đối phó với tình huống này ra sao.
Trong phủ Đoan Vương ở thành nam.
Công chúa Thấm Thủy mặc một bộ váy màu đỏ thêu hoa phù dung trên mặt nước kéo dài chấm đất ngồi trên ghế cao, trâm cài đầy đầu, phú quý vô cùng.
Nàng khinh miệt nhìn hai di nương đang quỳ bên dưới thỉnh an nàng là Hoa di nương và Tuyết di nương, đáy mắt nàng ánh lên tia độc địa, lạnh lùng nói: “Hoa di nương, ngươi đúng là có bản lĩnh, vào ngày bổn công chúa đại hôn đã quyến rũ phu quân của bổn công chúa lên giường rồi.”
Hai tay Vu Vinh Hoa nắm chặt, đầu cúi xuống thật thấp, không để ai nhìn thấy sự kiềm nén cùng cực trên gương mặt nàng ta. Mọi chuyện thành ra thế này, nàng ta không còn gì để nói. Muốn trách thì chỉ có thể trách Vu Thức Vy quá âm độc, lại có thể dưới tình huống bị trúng mị dược mạnh như vậy mà vẫn có thể liều mạng tính kế nàng ta. Công chúa Thấm Thủy rõ ràng cũng có tham dự vào chuyện này, dựa vào đâu đến hỏi tội nàng ta?
“Công chúa, chuyện này cũng là do ta bị tiện nhân kia tính kế, ta không có gì để nói.”
“Ta?” Công chúa Thấm Thủy nghe nàng ta tự xưng xong thì bật cười, cười xong thì lạnh lùng nói: “Đứng trước mặt bổn vương phi thì phải xưng là tiện thiếp, rõ chưa?”
Tuyết di nương đứng một bên, cũng chính là Thẩm Ly Hạ, vừa nghe thấy câu này của công chúa Thấm Thủy bèn khấu đầu, cung kính nói: “Tiện thiếp đã rõ, đa tạ vương phi nương nương dạy bảo.”
Công chúa Thấm Thủy thấy nàng ta hiểu chuyện, trong lòng vốn dĩ ghét nàng ta vô cùng nhưng hiện giờ đã giảm đi một ít, hài lòng nói: “Ừ, Hoa di nương, ngươi cũng nên học quy tắc cho tử tế với Tuyết di nương đi. Đừng tưởng mình là thiên kim tiểu thư gì đó thì không cần tuân thủ quy tắc, bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một thiếp thất dưới quyền của bổn vương phi thôi, là thiếp thất đấy. Vu Vinh Hoa, ngươi vốn dĩ là đích nữ của phủ Thái Sư, cho dù không thể thành vương phi thì ít nhất cũng có thể trở thành chủ mẫu nhà vương tôn công tử. Bây giờ lại trở thành một người thiếp, đúng là hạ tiện không gì sánh bằng.”
Nói rồi công chúa Thấm Thủy đứng dậy đi ra bên ngoài. Mãi cho đến khi nàng hoàn toàn khuất bóng, Vu Vinh Hoa mới sắc mặt âm trầm đứng dậy, trừng mắt ác độc nhìn Tuyết di nương vừa rồi đổ thêm dầu vào lửa, không nói lời nào liền đi mất.
Thẩm Ly Hạ buồn cười nhìn bóng dáng nàng ta đi mất, đáy mắt chợt lóe, cả khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập trào phúng. Nàng nói với tỳ nữ hầu hạ thân cận: “Đem chuyện này nói với tiểu thư, để tiểu thư vui vẻ.”
Thanh Hoa khẽ nhún gối: “Vâng, Tuyết di nương.”
Tin tức nhanh chóng truyền đến chỗ Vu Thức Vy, Điểm Thúy và Tiểu Ninh cười ôm cả bụng, trong mắt Hàm Yên cũng hiện lên sự sảng khoái: “Tiểu thư, chiêu này quả nhiên hiệu quả.”
Vu Thức Vy mở nắp nồi, lấy bánh hạnh nhân từ trong đó ra, sau đó cho vào hộp gấm. Nhìn thấy họ còn vui hơn cả bản thân mình, khóe miệng nàng cũng khẽ nhếch lên: “Sau này sẽ còn đặc sắc hơn nữa, Điểm Thúy, đưa bánh này đến phủ Mẫn Thân Vương đi.”
Điểm Thúy nhận lấy hộp gấm, cười mờ ám, như có điều ám chỉ mà nói: “Tiểu thư... người...”
Vu Thức Vy nhìn ánh mắt trêu ghẹo của Điểm Thúy, lập tức lạnh giọng, giả vờ giận nói: “Người cái gì? Còn không mau đi.”
Điểm Thúy nhịn cười, vội vã hành lễ: “Vâng vâng vâng, nô tỳ đi ngay đây ạ. Mẫn Thân Vương mà ăn được bánh hạnh nhân do đích thân tiểu thư làm rồi chắc sẽ vui đến bay lên trời mất. ”
“Điểm Thúy, muốn tạo phản à?” Một câu lạnh lùng khiến Điểm Thúy lập tức co giò cầm hộp gấm ra cửa.
Vu Thức Vy bỏ đi áo khoác ngoài, ngồi lên phản nhỏ. Hàm Yên đi đến quạt cho nàng, nhỏ nhẹ nói: “Tiểu thư, mấy hôm nay có không ít người đến cửa cầu thân Vu Vinh Mỹ và Vu Vinh Nhược, Triệu thị đã chọn được Hứa công tử nhà Thị Lang, muốn hỏi xem ý kiến của tiểu thư thế nào.”
Vu Thức Vy suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Nhân phẩm của Hứa công tử đó cũng không tệ. Nếu ghép đôi với Vinh Mỹ thì có hơi đáng tiếc, nếu ghép đôi với Vinh Nhược thì còn được. Có điều quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, nếu Vinh Mỹ đã để mắt đến Hứa công tử thì chúng ta chọn một mối tốt khác cho Vinh Nhược là được.”
Hiện giờ trong phủ không có đại phu nhân Đường thị, Vu Văn Thanh lại không nhúng tay vào chuyện hậu viện, còn nàng là nghĩa nữ của hoàng đế, địa vị cao quý, thế nên Vu Văn Thanh bèn giao mọi chuyện ở hậu viện cho nàng xử lý. Hôn sự lần này của hai thứ nữ cũng do nàng phụ trách.
Tiểu Ninh nói chen vào: “Tiểu thư, hôm qua nhà họ Chu cử người đến cầu thân, muốn xin cưới tam tiểu thư. Tam di nương không xem trọng Chu Đình Thâm đó lắm nên đã lén đến tìm nô tỳ, nhờ chuyển lời đến tiểu thư đừng nhận lời nhà họ Chu.”
Mắt Vu Thức Vy lóe lên tia sáng, trầm giọng nói: “Đương nhiên sẽ không nhận lời, từ chối nhà họ Chu đi.”
Kiếp trước Vu Vinh Nhược đã gả Chu Đình Thâm nên mới chết thảm như vậy. Hiện giờ nàng đã có quyền lực có thể giúp đỡ muội ấy, đương nhiên sẽ không đẩy muội ấy vào hố lửa lần nữa.
“Vâng, vậy nô tỳ sẽ đi từ chối. Chỉ là... tiểu thư, còn hôn sự của người thì sao?”