Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44278

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Vu Thức Vy đã thức dậy. Nàng nhẹ tay nhấc bàn tay to đang ôm eo nàng ra, lặng lẽ mặc y phục.

Mang mặt nạ lại xong, lúc đang chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện nam nhân vừa rồi còn đang ngủ say kia không biết từ lúc nào đã thức dậy. Y mặc áo ngủ màu trắng, đứng dựa vào cửa nhìn nàng chằm chằm.

Áo ngủ của y chỉ buộc lỏng lẻo, để lộ ra cơ ngực săn chắc, tóc dài để xõa tùy ý, mang lại một vẻ hấp dẫn không nói nên lời.

Vu Thức Vy đi tới, nhẹ giọng nói: “Còn không về nữa sẽ bị phát hiện mất.”

Hàn Giang Nguyệt khoác tay vòng quanh cổ nàng, kéo nàng đến trước mặt y, vô cùng tự nhiên hôn lên môi nàng, dụ dỗ: “Ngoan, gọi một tiếng phu quân thì sẽ thả nàng đi.”

Vu Thức Vy cảm thấy có hơi buồn cười, nhưng không hề từ chối. Nàng tựa như con mèo nhỏ cọ vào người y, nũng nịu gọi một tiếng: “Phu quân.”

Hàn Giang Nguyệt hài lòng gật đầu, chỉnh sửa lại áo khoác của nàng. Sau đó y mở cửa nhìn ra ngoài, xác nhận không có ai thì mới để nàng ra ngoài.

Lúc Vu Thức Vy quay về phòng, Hồ thái y đã thức dậy, đang rửa mặt. Thấy Vu Thức Vy bước vào, kinh ngạc nói: “Vệ đại nhân cả đêm không về phòng sao?”

Vu Thức Vy vẫn trấn định như thường, vuốt chòm râu không tồn tại, cười nói: “Trời xanh mây trắng nghìn dặm, tuyết theo gió bắc thổi miên man. Cảnh đẹp thế này, sao lại bỏ lỡ được, lão đệ đây đã đi thưởng trăng ngắm sao một đêm.”

“Thưởng trăng ngắm sao?” Hồ thái y kinh ngạc tròn mắt: “Không ngờ Vệ lão đệ lại có nhã hứng như vậy, hơn nữa còn không sợ lạnh. Bội phục bội phục. Nhưng không biết Vệ lão đệ tối nay còn đi thưởng tuyết thưởng trăng nữa không? Đưa lão ca đi cùng thì sao?”

“Chuyện này... trời tuyết đường trơn, lỡ như lão ca ngã bị thương thì lão đệ sẽ thấy ngại lắm.” Vu Thức Vy lộ ra vẻ khó xử.

Hồ thái y không để ý nói: “Cơ thể của lão ca ta đây khỏe mạnh lắm. Vậy quyết định thế nhé, tối nay chúng ta cùng đi thưởng tuyết ngắm trăng.”

Nói rồi Hồ thái y rời khỏi phòng, bên ngoài truyền đến giọng nói tò mò của tứ hoàng tử Thượng Quan Trị: “Hồ thái y, ông muốn đi thưởng tuyết ngắm trăng sao?”

Hồ thái y cười nói: “Bẩm tứ công tử, tiểu nhân là muốn đi cùng với Vệ lão đệ.”

“Vậy tính thêm phần của bổn... công tử đi.” Thượng Quan Trị vốn muốn xưng bổn vương, nhưng nhanh chóng nhớ ra bây giờ đang ở ngoài cung, đành chuyển xưng thành công tử.

Nghe thấy giọng nói này, khóe miệng Vu Thức Vy giật giật. Nàng thấy rất phiền lòng, xem ra nói dối đúng là phải trả giá.

Lúc dùng bữa sáng, Vu Thức Vy ngồi bàn bên cạnh bàn hoàng đế, chỉ nghe thấy Hách Liên Khanh nói: “Tam gia, phụ thân ta đang trên đường đến đây, tin rằng hai ngày nữa sẽ đến nơi này.”

Hoàng đế nuốt thức ăn xuống, trả lời: “Như vậy thì tốt, dù sao còn ba ngày nữa mới là lễ hội câu cá mùa đông, không muộn đâu.”

Lục An đứng đằng sau vội nói: “Tam gia nói chí phải, lúc sáng nay khi nô tài ra ngoài đã nhìn thấy không ít bá tánh bắt đầu mổ lợn, chuẩn bị bái thần cầu phúc.”

“Mổ lợn...” Hoàng đế nổi hứng thú, ra lệnh: “Lát nữa sau khi ăn sáng xong, cùng ta đi xem bá tánh mổ lợn bái thần cầu phúc thế nào đi. Mọi người cũng đi theo để tăng kiến thức.”

Mọi người cùng đáp: “Vâng.”

Vu Thức Vy đứng dậy chắp tay nói: “Tam gia, tiểu nhân mạn phép không đi. Phía sau trấn là núi Già La, tiểu nhân nghe nói tuyết sâm và hoa tuyết hồng đều sinh trưởng ở đây. Thế nên tiểu nhân dự định đi lên nùi Già La xem thử có thể hái được dược liệu tốt không.”

Nghe thấy thế, Hồ thái y cũng vội nói: “Tiểu nhân nguyện cùng đi với Vệ lão đệ, mong tam gia cho phép.”

Vu Thức Vy lại rầu, sao nàng đi đến đâu Hồ thái y cũng đòi đi theo vậy?

Nàng vội nói: “Lão ca, không được. Lão đệ đi rồi thì chỉ còn lại lão ca biết y thuật ở bên tam gia, tuyệt đối không thể đến lão ca cũng đi nữa.”

Hồ thái y nghe thấy lời này liền tỉnh táo lại, cảm thấy cũng có lí, xấu hổ nói: “Vệ lão đệ nói chí phải, là lão ca hồ đồ rồi.”

Hàn Giang Nguyệt biết Vu Thức Vy không thích đi cùng những người này, vừa hay y cũng không muốn nên đứng dậy chắp tay nói: “Tam gia, tuyết dày đường trơn, trên núi còn có không ít sói hoang mãnh thú, Vệ thái y lại tay trói gà không chặt, thuộc hạ to gan xin đi theo bảo vệ Vệ thái y, cùng thái y đi hái thuốc.”

Vu Thức Vy quay đầu nhìn Hàn Giang Nguyệt, trong đáy mắt xẹt qua sự dịu dàng và ý cười, có cần hiểu ý nhau đến vậy không? Thật ra nàng cũng đang muốn tìm cách đi cùng y đây.

Hoàng đế nhìn Vu Thức Vy, lại nghiêm túc nhìn Hàn Giang Nguyệt, cuối cùng nói: “Cũng được, vậy các ngươi cẩn thận chút.”

“Tạ tam gia.”

Sau khi hai người rời khỏi khách điếm thì lên đường đến núi Già La sau trấn. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng họ cũng đến chân núi. Hàn Giang Nguyệt nhìn đường núi ngập tuyết thì ngồi xuống trước mắt Vu Thức Vy: “Mệt rồi đúng không? Ta cõng nàng nhé.”

Vu Thức Vy xua tay, bật cười nói: “Không mệt, ta cũng là người luyện võ. Chút đường đi này với ta mà nói không là gì cả.”

“Vậy nghỉ một lát rồi đi tiếp.”

Nói rồi y phủi tuyết trên một hòn đá lớn, đỡ Vu Thức Vy ngồi lên, rồi dường như nghĩ ra chuyện gì đó, y vội đứng dậy nói: “Vy Nhi, chúng ta không nên đi thì hơn.”

Họ thành hôn đã hơn một tháng, hình như nàng ấy vẫn chưa đến nguyệt sự, y sợ...

“Sao vậy?” Vu Thức Vy thấy y căng thẳng thế thì sắc mặt liền nghiêm túc, có đôi chút kinh ngạc nói: “Sao tự nhiên lại không đi nữa?”

Nàng thật sự muốn lên núi xem thử, tìm dược liệu là chuyện thứ yếu thôi. Trên sách y nói Liêu Đông có một loại rắn bạc vô cùng quý hiếm. Mật của loài rắn này có thể giải được trăm loại độc, ngay đến Túy Sinh Mộng Tử ngày trước nàng bó tay hết cách cũng có thể giải. Vậy nên nàng muốn bắt loài rắn này về nghiên cứu một phen. Nếu nàng có thể nghiên cứu ra thuốc giải cho Túy Sinh Mộng Tử thì sau này nàng chẳng còn phải sợ nữa.

Không sợ chuyện gì, chỉ sợ lỡ như. Tóm lại cũng đã đến đây rồi, sao lại không thử.

Hàn Giang Nguyệt sắc mặt nghiêm túc: “Vy Nhi, nàng vẽ loại thảo dược đó ra đi, vi phu sẽ tìm cho nàng. Nhưng nàng... không thể đi.”

“Vì sao?” Vu Thức Vy cảm thấy kì lạ khó hiểu, y làm sao vậy?

“Giang Nguyệt, có phải chàng có gì muốn nói không?”

Hàn Giang Nguyệt do dự một lúc lâu. Cuối cùng quyết tâm nói điều y lo lắng ra, ai ngờ còn chưa kịp nói thì bị một tiếng thở hồng hộc cắt ngang: “Trời ạ, bổn vương cuối cùng cũng đuổi kịp hai người.”

Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt cùng quay đầu lại nhìn thì thấy có hai bóng người đang vội vàng đi tới.

Thượng Quan Trị mặc áo choàng gấm màu xanh ngọc chạy đến thở không ra hơi, cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ cũng mặc áo choàng dày màu đỏ sậm chạy đến mặt mũi đỏ bừng.

Chạy đến trước mặt họ, Thượng Quan Trị chống hông, lặp lại: “Bổn vương cuối cùng cũng đuổi kịp hai người.”

Nói rồi đẩy Vu Thức Vy sang một bên, chiếm chỗ ngồi trên hòn đá: “Ngươi đứng lên chút đi, để bổn vương ngồi thở chút đã.”

Vu Thức Vy bị đẩy sang một bên, nàng đứng không vững suýt thì ngã xuống nền tuyết, cũng may Hàn Giang Nguyệt nhanh tay đỡ lấy: “Không sao chứ?”

Vu Thức Vy lẳng lặng đứng cách y một chút: “Không sao.”

Nàng quay đầu lại nhìn Thượng Quan Trị và Thượng Quan Đồ, cung kính hỏi: “Hai vị vương gia sao lại đến đây?”

Hơn nữa trên lưng còn mang theo cung tên, chẳng lẽ là đi săn?

“Bổn vương nghe nói trên núi này có cáo tuyết, bổn vương muốn bắt vài con về cho trắc phi của bổn vương chơi.”

Thượng Quan Đồ mười một tuổi cũng nói: “Ta cũng muốn bắt hai con về, tặng cho phụ hoàng, còn có bát tỷ...”

Có lẽ phát giác ra bản thân lỡ lời, Thượng Quan Đồ liền sửa lại: “Về kinh sẽ tặng cho bát tỷ.”

“Cửu đệ, chi bằng chúng ta so tài đi, xem ai săn được nhiều cáo tuyết hơn, người thua sẽ phải tặng người thắng một vật quý giá nhất của mình.”

Thượng Quan Đồ hăng hái đồng ý: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Tứ ca, đệ đi trước.”

“Này, đệ ăn gian, đứng lại!”

Nhìn hai người họ bắt đầu chạy đua lên núi, Vu Thức Vy thấy đau đầu: “Đi thôi.”

Hàn Giang Nguyệt nắm lấy tay nàng, nhìn xuống bụng nàng nói: “Vy Nhi, đã mấy ngày rồi nàng không có nguyệt sự.”

Vu Thức Vy ngây người, nguyệt... nguyệt sự?

Cho nên vừa rồi y cứ do dự mãi chính là muốn nói chuyện này, y nghi ngờ nàng có thai sao?

“Ha ha...” Vu Thức Vy bật cười, cuối cùng véo tai y: “Chàng đấy, ta không có thai.”

Bây giờ vẫn chưa phải lúc, nàng còn chẳng biết tương lai của mình sẽ ra sao, sao có thể mang lại nguy hiểm cho con của nàng và y được.

Thế nên nàng thà hiện giờ không có con.

Đúng vậy, nàng vẫn luôn uống thuốc tránh thai.

Hàn Giang Nguyệt thấy nàng cười, trong lòng bỗng căng thẳng. Chẳng lẽ... nàng không muốn sinh con cho y nên đã lén y uống thuốc gì rồi?

Vu Thức Vy lại nhéo tai y, cười nói: “Nghĩ gì vậy, đi thôi.”

Đằng sau một cái cây trong một góc khuất nọ có một bóng đen đang đứng đó nhìn hai người họ lôi kéo nhau, véo tay nhau, nắm tay nhau.

Thượng Quan Cửu U nghi ngờ nhìn bóng hai người họ rời đi, đáy mắt xẹt qua tia sáng, sao họ thân mật đến thế?

Vệ Thời Ngộ, Vệ Thời Ngộ... Vệ...

Đột nhiên hắn ngộ ra, sát khí lập tức xuất hiện trong mắt. Thượng Quan Cửu U đánh một chưởng lên cây, nở nụ cười lạnh lẽo tàn nhẫn. Hay cho cái tên Vệ Thời Ngộ, Vệ Thời Ngộ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK