Vu Nhậm Hoành nhìn Vu Thức Vy phái binh mã bao vậy Cửu Khúc Hoàng Hà trận của hắn ta, nhất thời cũng biết ý đồ của Vu Thức Vy, quay đầu nhìn về phía Đường tướng quân sau lưng nói: “Đường tướng quân nghe lệnh, mang theo hai vạn binh mã đánh bọc sườn quân địch!”
“Vâng, tướng quân!”
Phân phó xong, Vu Nhậm Hoành lại mệnh lệnh cho đội thuốc nổ ở đằng trước: “Đội thuốc nổ nghe lệnh, châm lửa!”
“Tuân lệnh!”
Bởi vì lần này không có sự cản trở của ám vệ nên mười quả bom bay vào trong quân đội của Vu Thức Vy như sao băng, nhất thời ánh lửa phá trời.
Chỉ nghe thấy vài tiếng nổ đùng đùng, pháo lửa rung động cả trời, máu bắn tung tóe, những đoạn chân tay bị đứt cụt, tiếng kêu thảm, tiếng kêu cứu vang lên cùng nhau, vô cùng hỗn loạn.
Ánh mắt Vu Thức Vy hung ác, khí trầm đan điền, tức giận quát: “Đội Mộc Diên nghe lệnh, nổ hết toàn bộ cho ta! Toàn tướng sĩ nghe mệnh lệnh của ta, lấy thập nhị la sát trận giết tới!”
Vu Nhậm Hoành thấy Vu Thức Vy gấp gáp, nhịn không được cười lớn: “Tiên sinh xem kìa, ả chó cùng rứt giậu rồi kìa.”
Đông Phương Hoàn mỉm cười, thu lại phật châu trong tay, nói: “Tướng quân, là lúc gọi những hoạt tử nhân kia rồi!”
Ánh mắt Vu Nhậm Hoành lóe lên, lộ ra sắc thái độc ác, nhanh chóng lấy ra một cái sáo ngắn, thổi lên.
Vu Thức Vy vừa nghe tiếng sáo quỷ dị quen thuộc liền biết tên Vu Nhậm Hoành chết tiệt kia muốn gọi hoạt tử nhân, mẹ kiếp!
Quả đúng là thế, tiếng sáo vừa phát ra đã thấy vô số hoạt tử nhân từ dưới lòng đất chồi lên, có tính mục đích mà lướt qua tất cả mọi người xông về phía nàng, dáng vẻ dữ tợn đáng sợ, khí tức chấp nhất như lang như hổ, hung mãnh vô cùng.
Thượng Quan Cửu U trốn trong đại quân nhìn thấy đột nhiên có một đám người áo đen nhảy ra rồi xông về phía Vu Thức Vy, sắc mặt biến đổi: “A Mông, đó là tử sĩ của hoàng thất Tây Lương?”
Đáy mắt A Mông lướt qua một tia hoảng sợ: “Không sai đó chính là tử sĩ hoàng thất Tây Lương, Vu Thức Vy lần này chết chắc rồi. Ấy… Chủ tử, người không được đi, chủ tử…”
Mắt thấy tất cả tử sĩ sắp bao vây lấy Vu Thức Vy thì đột nhiên lại có một tiếng sáo quỷ dị du dương vang lên, cắt đứt tiếng sáo của Vu Nhậm Hoành.
Tim Vu Nhậm Hoành trầm xuống, nhìn về phía đại quân Đại Vân, chỉ thấy trước quân đội không biết từ khi nào đã xuất hiện một nam tử áo đen ngồi trên ngựa, đón gió mà đứng, yên tĩnh thổi sáo dài.
Thượng Quan Cửu U cũng nhìn thấy người đó, ánh nhìn đầu tiên chỉ thấy người này có khí chất quen thuộc, nhìn lần nữa thì phát hiện đó là Hàn_Giang_Nguyệt!
Hắn quả nhiên ở đây!
Nghỉ nghe thấy tiếng sáo càng thổi càng gấp, càng thổi càng trầm, mà đám hoạt tử nhân vốn đang xông về phía Vu Thức Vy đột nhiên dừng lại, ôm đầu, lặn lộn trên đất.
Vu Thức Vy không có nửa phần do dự, liền phát ra tiếng gầm: “Các tướng sĩ nghe lệnh, chém hết đầu của họ xuống!”
“Rắc.”
Tất cả các tướng sĩ nhân lúc hoạt tử nhân không có lực phản ứng liền nhanh chóng chém đầu họ như chém rau cải. Mà Vu Nhậm Hoành cũng tại lúc này bị tiếng sáo đầy nội lực của Hàn Giang Nguyệt làm bị thương phế tạng, trước mắt đen xì, phun ra một ngụm máu, suýt nữa ngã lăn ra đất.
Ước chừng một khắc, Vu Nhậm Hoành cuối cùng cũng đỡ hơn, sắc mặt vặn vẹo đáng sợ: “Người đó rốt cuộc là ai, thế mà lại biết khống chế tử sĩ Tây Lương hơn ta.”
Khúc nhạc của hắn ta là do đích thân Hoàng đế Tây Lương giao cho, Hoàng đế nói khắp thiên hạ trừ bản thân thì chỉ còn hắn ta biết, vậy nam tử đối diện kia là ai?
Đông Phương Hoàn cũng không ngờ trong tay Vu Thức Vy còn có một người tài như vậy, trong lòng cũng hoảng sợ, vừa muốn nói thì nghe thấy đằng sau có tiếng hét giết kinh thiên động địa truyền tới. Chỉ thấy một nữ tử hắc y cùng với nam tử bạch y mang theo mấy vạn binh mã như sóng to gió lớn cuốn hết tất cả đi tới.
Đông Phương Hoàn cắn răng, mắt không ngừng co rút, hận đến một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết, ném phật châu trong tay xuống dưới đất, quát: “Nổ, nổ chết bọn chúng!”
Lời vừa dứt, không thấy nổ chết quân địch mà ngược lại bị quân đội Đại Vân nổ qua đây.
Pháo nổ bay đầy trời nặng nề đáp xuống mặt đất, nổ ra vô số cái hố lớn, cũng hoàn toàn khiến Chu Thiên Tinh Đấu trận của Tây Lương hỗn loạn.
Vu Nhậm Hoành hét to: “Không được hoảng loạn, bảo trì trận hình, đội thuốc nổ, nổ chết đội thuốc nổ của Đại Vân cho ta!”
Lúc này, quân đội Đại Vân cũng rơi vào trong pháo lửa đầy mịt mờ. Những nơi thuốc nổ tới thì thi chết thành đống, người thương vô số, thảm khốc vô cùng.
Hàn Giang Nguyệt lập tức xuống ngựa, trong tay cầm cung tiễn nhắm về phía Vu Nhậm Hoành cách đó xa xa, ánh mắt lóe lên tia sáng, một mũi tên bắn ra lao vút đi.
“Vút”
Mũi tên xé gió xông thẳng về phía đầu của Vu Nhậm Hoành.
Đợi đến khi Vu Nhậm Hoành phát giác thì đã muộn, mũi tên không nghiêng không lệch cắm đúng mi tâm, Vu Nhậm Hoành trợn to mắt, ngã thẳng từ trên ngựa xuống, lập tức mất mạng!
Đông Phương Hoàn thấy Vu Nhậm Hoành chết, đại thế đã mất liền âm thầm nói với thị vệ bên người: “Chúng ta đi!”
Vu Thức Vy đang đối phó với binh lính Tây Lương bên người đột nhiên nghe thấy âm thanh vui mừng: “Tướng quân Tây Lương chết rồi, Tây Lương sắp đại bại rồi, các tướng sĩ, giết!”
Vu Thức Vy quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy đầu Vu Nhậm Hoành bị cắm một mũi tên, trừng to mắt nằm dưới đất, chết không nhắm mắt!
Lần này nàng không hề dùng âm mưu gì, chỉ dùng toàn thực lực, hắn cũng không thể hận nàng nhỉ!
Chỉ tiếc là hắn ta còn chưa nhìn thấy hậu chiêu của nàng đã chết rồi, đúng là đáng tiếc.
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy quân lính Tây Lương tan rã, đáy mắt lộ ra ý cười, cười xong thì lại có chút tự trách: “Đã từng, lúc nàng cần trẫm thì trẫm chỉ biết lợi dụng nàng, tức giận với nàng. Giờ đây, nàng đã không cần trẫm nữa, trẫm lại cứ nôn nóng chạy đến muốn giúp, đúng là tiện mà.”
A Mông chắp tay, nói một câu không biết sống chết: “Hoàng thượng biết là được, chúng ta có cần về Đại Tề không ạ?”
Thượng Quan Cửu U vươn eo lười biếng, nhìn Hàn giang Nguyệt sớm đã đến bên Vu Thức Vy vì nàng cản đao giết địch, đột nhiên cong môi, tự nói một mình: “Trẫm và nàng… có lẽ thực sự có duyên không có phận, không thể thành phu thê. Làm địch có lẽ cũng không tệ. Đi thôi, về Đại Tề!”
A Mông hơi ngạc nhiên mà nhìn bóng lưng chủ tử nhà mình, chẳng lẽ hòn đã ngoan cố này đã hiểu ra rồi, không treo cổ chết trên cái cây Vu Thức Vy kia nữa?
Âm thanh đánh giết vẫn tiếp tục, nhưng kết cục của trận chiến này đã quyết định từ lúc Vu Nhậm Hoành bị tên bắn chết kia rồi.
Sau một lúc lâu, trận chiến cuối cùng cũng kết thúc, đại Vân thắng lợi, Tây Lương thua thảm hại, tám mươi vạn đại quân chỉ chạy được mười vạn, mà bảy mươi vạn kia, toàn bộ chết trên chiến trường!
Đại Vân cũng phải trả cái giá không nhỏ, năm mươi vạn đại quân chỉ còn lại hai mươi vạn, trận này tuy thắng nhưng cũng phải trả cái giá nặng nề!
Chiến trường khói lửa tràn ngập, xương khô chất đồn, một sắc thái thê lương sau trận chiến, vừa nhìn qua, người chết như kiến, khiến người ta khiếp sợ không thôi.
Một ngày sau, Hoàng đế Đại Vân nhận được tin thắng lợi, vui mừng mà suýt thất thố trên Kim Loạn điện: “Tốt, tốt lắm quân ta tuy phải trả một cái giá đau đớn, nhưng dù sao cũng đã thắng, lấy ít địch nhiều, lấy hai mươi tám vạn giết chết bảy mươi vạn quân địch, đây không thể nghi ngờ là trận chiến khốc liệt nhất, nhưng nghĩ cũng biết tình huống chiến trận lúc đó hung hiểm nhường nào!”
Văn võ bá quan trăm ngàn cảm xúc, xúc động không thôi.
Thái sư Nhạc Lâm ra khỏi hàng, nói: “Hoàng thượng, trận chiến này đúng là rất khốc liệt, nhưng mong Tây Lương có thể buông tay từ đây, chủ động giải hòa, vĩnh viễn không có chiến tranh!”
Bá quan đồng thời phụ họa: “Thái sư nói rất đúng…”
Hoàng đế gật đầu, “Mong là như thế, bây giờ phải xem thái độ của Hoàng đế Tây Lương rồi!”
Trong Nghị Chính Điện hoàng cung Tây Lương vang lên tiếng rống giận như sét đánh của lão hoàng đế: “Thua rồi, Tây Lương ta thế mà thua rồi, còn thua một cách triệt để như thế. Tức chết trẫm, tức chết trẫm…”
Một quan văn ra khỏi hàng: “Xin Hoàng thượng bớt giận, lúc này không phải là lúc để tức giận đâu ạ. Đại Vân đại thắng, nhưng thái độ không rõ, rõ ràng là đang đợi thư xin hàng của nước ta, chuyện đã đến bước này cũng không thể cho chúng ta quyền lựa chọn nữa. Xin Hoàng thượng phái sứ thần đưa thư hàng đến Đại Vân!”
Lão Hoàng đế tức đến mức ném tấu chương trong tay xuống đất, quát lên: “Hỗn xược, một đám hỗn xược, Đại Vân giết bảy mươi vạn đại quân ta, huyết hải thâm thù, vậy mà các ngươi lại muốn trẫm chủ động đầu hàng?”
Quan văn lại lần nữa không sợ chết bẩm tấu: “Hoàng thượng, nếu không đầu hàng, đừng nói bảy mươi vạn đại quân, mà Đại Vân nhất định sẽ nhân cơ hội biên cương không người mà đánh vào Tây Lương ta, đến lúc đó cả quốc liền vong!”
Một tướng võ biểu thị không phục: “Lời này của đại nhân rõ là nói quá, Tây Lương ta vẫn còn binh mã, sao có thể để cho binh mã Đại Vân giết vào trong? Hoàng thượng, thần sớm đã nói Vu thừa tướng không có năng lực làm tướng soái, vậy mà người lại cứ tin yêu nữ Liễu quý phi kia, để Vu thừa tướng xuất chinh. Thần nguyện xin binh lại lần nữa chiến với Đại Vân, nhất định có thể giết chết uy phong của họ, đánh cho họ hoa rơi nước chảy.”
Quan văn bị phản bác cảm thấy nực cười: “Phiêu Kị tướng quân, ngươi ở đây lý luận suông, có biết binh lính chạy về đã nói gì không. Tướng lĩnh tiên phong Vu Thức Vy của Đại Vân dùng binh như thần, đừng nói Vu thừa tướng, cho dù là Đông Phương tiên sinh của Ngọc Hư sơn cũng bại dưới tay nàng. Tên nàng khiến quân ta nghe thấy đã khiếp sợ, không dám tái chiến, ngươi làm sao có thể thắng?”
“Nực cười, chỉ là một nữ tử, cái gì mà dụng binh như thầ, nghe thấy đã khiếp sợ? Bổn tướng quân không tin, bổn tướng quân xuất binh nhất định có thể đánh cho nàng ta răng rơi đầy đất.”
Quan văn cũng cười: “Mãng phu vô tri, ngu xuẩn!”
“Ngươi… tìm chết!”
“Đủ rồi!” Lão hoàng đế tức giận quát, ánh mắt quét xuống bên dưới một vòng, cuối cùng rơi lên người Ấp thân vương Chử Ấp hỏi: “Ấp thân vương, con cảm thấy thế nào?”
Chử Ấp mặc một thân cẩm bào màu trắng, sắc mặt trắng bệnh, cả người mang theo cảm giác yếu oét của bệnh tật, chắp tay nói: “Phụ hoàng, Tây Lương đã bại, không thể cứu vãn. Nếu tái chiến nhất định sẽ phá quốc, xin phụ hoàng phái sứ giả đưa thư hàng đến Đại Vân!”
Lão hoàng đế xoa trán ngồi lên long ỷ, nhắm chặt mắt lại, giống như già đi mười tuổi, ủ rũ nói: “Chuyện này cứ giao cho con, bãi triều!”
Hoàng đế đi ra trước triều, còn chưa bước chân vào hậu cung đã thấy tỳ nữ Đào Hoa bên cạnh Liễu quý phi hớt hải chạy đến, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, không xong rồi, người mau đi xem quý phi nương nương đi, nương nương…”
Lão hoàng đế căng thẳng: “Nàng làm sao?”
Đào Hoa thở hổn hển nói: “quý phi nương nương nghe thấy tin chết trận của Vu thừa tướng liền động thai khí, chỉ sợ long thai… sợ là…”
Tâm tình lão hoàng đế không tốt, giờ lại nghe ả nói không lưu loát, giận đến mức đá ả ngã ra đất, nói với thái giám bên người: “Còn không mau đi truyền thái y?”
Đào Hoa bò dậy trên đất: “Đã truyền rồi ạ, Hoàng thượng mau qua đó đi…”