Nói hết những lời này, Vu Thức Vy mới rơi lệ, nàng bưng mặt khóc nức nở, nước mắt hoà với máu chảy xuống mặt, nhỏ lên thảm lông dê trong điện Đức Chính, tấm thảm vốn đã sẫm màu lại càng đậm thêm.
Hoàng đế nhìn mà thấy giật mình, lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Không mau đi mời thái y tới, còn nữa, sai người bắt hai huynh đệ Đường Thị về đây cho trẫm, trẫm muốn thẩm vấn tại chỗ.”
Long uy tụ tập phong vân. Lục An run lên, chạy nhanh ra ngoài truyền ý chỉ của hoàng đế, đang định về lại trong điện hầu hạ, lại thấy Vu Văn Thanh chạy tới, đầu đầy mồ hôi: “Vu thái sư.”
Vu Văn Thanh thở hổn hển đứng cạnh Lục An, vừa thở vừa nói: “Lục công công, tiểu nữ… Tiểu nữ nàng…”
Lục An biết hắn muốn nói gì, vội trả lời: “Vu nhị tiểu thư đang cáo trạng trong điện, hẳn là thái sư cũng tới vì việc này đúng không?”
Vu Văn Thanh gật đầu, tức giận nói: “Chẳng lẽ còn không phải sao, hai huynh đệ nhà Đường Thị cũng thật phách lối, đánh tiểu nữ ngay trước mặt lão phu, còn không chút hối cải, đúng là khiến người ta phải lạnh lòng.”
Vừa nói, Vu Văn Thanh vừa bước vào trong điện, đúng lúc nghe được hoàng đế đang hỏi Vu Thức Vy: “Câu đầu tiên ngươi nói tỳ nữ Hàm Yên chắn đao giúp ngươi? Vì sao phải chắn đao giúp ngươi, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cặn kẽ ra.”
Nghe vậy, Vu Thức Vy chần chừ một chút, liếc thấy Vu Văn Thanh đã tới bên cạnh, nàng ấp úng nói: “Hoàng thượng… chuyện xấu trong nhà không nên bêu ra, thần nữ không nói thì hơn, tránh làm bẩn lỗ tai của hoàng thượng, nhưng tỳ nữ của thần nữ quả thực rất đáng thương, đến giờ còn nằm trên giường chưa biết sống chết…”
“Chuyện xấu trong nhà?” Hoàng đế nhếch lông mày, nhìn Vu Văn Thanh đang quỳ bên cạnh Vu Thức Vy: “Vu ái khanh, ngươi tới thật đúng lúc, nói đi, chuyện xấu gì?”
“Chuyện này…” Kì thực Vu Văn Thanh cũng không biết vì sao Vu Nhậm Hoằng vừa từ sơn trang trở về liền đi giết Vu Thức Vy, chỉ thầm nghĩ: Chuyện xấu của Vu gia có rất nhiều, hoàng đế và Vu Thức Vy đang nói tới chuyện nào?
“Bẩm hoàng thượng, để thần nữ báo với hoàng thượng vậy.”
Vu Thức Vy như lo lắng nhìn Vu Văn Thanh: “Phụ thân, chuyện này liên quan tới đại ca, Thức Vy không thể để đại ca xảy ra chuyện, vì vậy nguyện gánh vác một mình.”
Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn để hoàng đế nghe được, sắc mặt hoàng đế đã rất tức giận: “Vu nhị nha đầu, nếu ngươi còn không nói, trẫm sẽ trị ngươi tội khi quân.”
“Ai gia xem ai dám trị tội nhị nha đầu…”
Một giọng nói tức giận đột nhiên vang lên, sau đó thái hậu và bát công chúa bước vào, sau khi hai người thấy được bộ dạng của Vu Thức Vy, mắt thái hậu tối sầm lại, lảo đảo suýt ngã.
“Nhị nha đầu, mặt của ngươi sao vậy?”
Thái hậu nhào tới bên cạnh Vu Thức Vy, kinh hoảng nhìn vết thương trên mặt Vu Thức Vy, cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt lại, đau đớn dữ dội.
Vu Thức Vy cuống quít che vết thương, nàng cúi đầu, nắm lấy tay thái hậu nói: “Không sao đâu thái hậu, người không cần lo lắng, lúc nãy thần nữ bất cẩn đụng vào, mong thái hậu đừng lo cho thần nữ.”
Thấy Vu Thức Vy nói dối thái hậu là vì không muốn để thái hậu lo lắng, hoàng đế càng thêm thấy Vu Thức Vy là một đứa trẻ biết chuyện, cũng nói: “Phượng thể của mẫu hậu không được tốt, nên về cũng nghỉ ngơi thì hay hơn.”
Thái hậu nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, giận dữ không thèm để ý tới dáng vẻ, hô lớn: “Nghỉ ngơi cái gì? Các ngươi tưởng ai gia dễ bị gạt vậy sao? Ai gia nghe được tin mới tới, hoàng đế, ta nói cho ngươi, nếu hôm nay ngươi không đòi lại công bằng cho nhị nha đầu, ai gia… Ai gia cứ ở đây không đi.”
Thái hậu nói là làm, đứng bên cạnh Vu Thức Vy, bát công chúa cũng vội lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn ra cẩn thận bôi cho Vu Thức Vy, hốc mắt nàng ươn ướt: “Ta biết ngay Đường Mẫn Nhi là một kẻ phách lối mà, cũng vì đắc tội nàng ta nên lục tỷ tỷ mới bị gả tới Tây Lương…”
Vu Thức Vy vội che miệng nàng lại: “Công chúa, đừng nói linh tinh…”
Lúc này, hoàng đế mới tiếp tục vấn đề: “Nhị nha đầu, ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện xấu gì?”
Vu Thức Vy nhìn sang Vu Văn Thanh, sau đó có lỗi nói: “Xin lỗi phụ thân, tuy rằng chuyện này không nên nói, nhưng không nói sẽ là tội khi quân, Tiểu Vy đành phải nói ra.”
Nàng quay sang nhìn hoàng đế, mở miệng: “Bẩm hoàng thượng, là đại ca của thần nữ, hắn muốn giết ta, tỳ nữ của ta mới giúp ta đỡ một kiếm, cứu chữa cả đêm hôm qua, khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, nhưng bây giờ vẫn đang đứng bên bờ vực sinh tử, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi…”
Xin lỗi Hàm Yên, vì báo thù cho ngươi, ta không thể không nói vài lời không hay, nếu ông trời có nghe được thì đừng để ý tới, đừng cho là thật!
Hoàng đế nghe xong, khó có thể tin nhìn Vu Văn Thanh: “Còn có chuyện như thế?”
Vu Văn Thanh đã toát hết mồ hôi lạnh ra, hoàng đế còn hỏi như thế, khiến ông càng thêm bất an, đấu tranh một hồi rồi nói thật: “Bẩm hoàng thượng, thần không biết chuyện này, sau vụ lần trước, khuyển tử chuyển ra toà nhà ở phía nam để dưỡng bệnh, nên thần cũng không chắc chắn.”
Vu Thức Vy tiếp lời ông: “Phụ thân, người không tin cũng không được, bây giờ đại ca còn đang bị nhốt trong Phi Vân Các, hôm qua nữ nhi vừa sợ vừa giận, sai người nhốt huynh ấy vào trước, chỉ sợ huynh ấy lại muốn đi giết người.”
“Lục An, truyền chỉ, dẫn Vu Nhậm Hoằng tới cho trẫm, đích thân ngươi đi, xem có phải nhị nha đầu nói thật không.”
“Vâng, hoàng thượng.” Lục An vừa đi bắt Vu Nhậm Hoằng, Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi liền bị dẫn tới.
Điều khiến người ta không ngờ là đích thân Đường quốc công dẫn họ tới, Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi đều để trần nửa người trên, dắt theo cành gai, bộ dáng chịu đòn nhận tội, phía sau còn có Đường tam công tử Đường Sùng Diễn.
Thấy vậy, đáy mắt Vu Thức Vy hiện lên một vẻ trào phúng mà người khác khó mà phát hiện được, quả nhiên, Đường Sùng Diễn đã quen dùng chiêu này, lấy lui làm tiến, để hai người này nhận tội trước, nếu nàng không chịu buông tha thì cũng quá nhỏ nhặt.
Nhưng lần này Đường Sùng Diễn đã nhầm rồi, bởi vì mục đích thực sự lần này của nàng không chỉ là hai huynh đệ Đường gia…
Vào tới nơi, Đường quốc công đạp Đường Sùng Việt và Đường Sùng Vi lên trên mặt đất, cúi người thở dài, hổ thẹn nói: “Hoàng thượng, lão thần có tội, lão thần quản giáo không nghiêm, mới khiến hai đứa cháu ngỗ nghịch này ngộ thương Vu nhị tiểu thư, là lão thần sai.”
Ngộ thương?
Tất cả mọi người nhíu mày lại, bởi vì rõ ràng Đường quốc công nói khác với Vu Thức Vy, ngộ thương và đánh thương tuy chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại đã thành một ý khác. Đánh người rất ác liệt, nhưng ngộ thương lại là chuyện nhỏ hơn nhiều.
Vu Thức Vy không chút do dự phản bác: “Quốc công đại nhân muốn bao che cháu trai sao? Tất cả mọi người trong phủ ta là nhân chứng, cả phụ thân ta cũng có mặt ở đó, phụ thân ngài nói xem, là ngộ thương hay là đánh thương?”
Vấn đề bị ném sang, ánh mắt mọi người tập trung vào người Vu Văn Thanh. Đường quốc công cũng nhìn sang phía ông, ánh mắt lộ vẻ uy hiếp, như thể đang nói, bổn quốc công có thể đưa ngươi lên, cũng có thể kéo ngươi xuống…
Vừa thấy ánh mắt cuồng ngạo này, Vu Văn Thanh cảm thấy cực kì khó chịu, cúi mình nói nghiêm túc: “Bẩm hoàng thượng, vi thần lấy nhân cách của mình cam đoan, là đánh thương, lúc đó vi thần đứng ở bên cạnh, chỉ tiếc chuyện xảy ra quá đột nhiên, vi thần không ngăn cản kịp.”
Nghe xong, Vu Thức Vy cười lạnh trong lòng, cho dù có kịp, ngươi cũng sẽ không ngăn cản.
Đường quốc công còn tưởng Vu Văn Thanh vẫn là kẻ có thể tuỳ ý ông ta bài bố như lúc trước, không ngờ lại dám chống đối lại, lập tức nghẹn một cục tức trong lòng, đen kịt mặt nhìn sang cháu trai Đường Sùng Diễn đứng đằng sau.
Đường Sùng Diễn hiểu ý, cười nhẹ đứng ra, đang định nói gì đó đã bị Vu Thức Vy cướp lời: “Đường tam công tử, chuyện này không liên quan tới ngươi, vậy nên ngươi đừng giải thích thay cho bọn họ, miễn cho người khác tưởng rằng người của Đường gia ỷ sủng mà kiêu, lật ngược phải trái, nắm giữ càn khôn.”
Câu nói cuối cùng rất nặng, nắm giữ càn khôn, đó là quyền lợi mà chỉ hoàng đế mới có, tự nhiên lại bị dán lên đầu Đường Sùng Diễn, khiến hắn ngây người ra, sau đó cười nhẹ: “Vu tiểu thư nói quá lời rồi, người nắm giữ càn khôn đương nhiên là hoàng thượng, tại hạ chỉ muốn nói ra sự thật, Vu tiểu thư chặn lời ta gấp như vậy là vì che giấu điều gì sao? Cho dù tiểu thư có che giấu thế nào đi chăng nữa, sự thật vẫn là sự thật, sẽ không vì những lời đồn mà thay đổi.”
“Vậy sao? Đường tam công tử nói như thể chính mắt nhìn thấy vậy, hay là Đường tam công tử còn có thiên lí nhãn và thuận phong nhĩ?”