Sau khi Vu Thức Vy từ Thái Y Viện đi ra, hết lần này tới lần khác khéo léo cự tuyệt, mới có thể ngăn cản việc Thái tử và Bát công chúa cùng nhau đi tiễn nàng, thì đột nhiên có một chiếc kiệu đang từ bên ngoài cung đi vào trong, khi đi qua cửa cung, chiếc kiệu đột nhiên dừng lại giọng nói của kiệu phụ từ ngoài truyền vào: “Khởi bẩm công chúa, phía trước là nhiếp chính vương”.
Ánh mắt của Vu Thức Vy không chút gợn sóng, vô cùng bình tình, nhẹ nhàng nói: “Không cần quan tâm, chúng ta đi”.
Ai ngờ vừa nói xong, rèm kiệu đột nhiên bị vén ra, một bóng đen xông vào, ngồi xuống bên cạnh nàng, sau đó nói một tiếng với kiệu phu ở bên ngoài: “Đi”.
Kiệu phu do dự một hồi, sau đó đồng loạt nhấc kiệu lên, chậm chậm đi ra khỏi cung.
Bên trong kiệu không gian chật hẹp, không khí xung quanh có chút lạnh lẽo, hai người ngồi cạnh nhau vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, đủ để đóng băng dày ba thước.
Vu Thức Vy di chuyển sang bên cạnh một chút, cố gắng kéo khoảng cách xa hơn một chút với Thượng Quan Cửu U, cũng không nói gì, cố gắng cách càng xa càng tốt, nhẹ nhàng nói một câu: “Lâu rồi không gặp, Vương gia”.
Trong giọng nói hoàn toàn là sự thờ ơ, giống như chỉ đơn thuần là chào hỏi một người bạn cũ, lại giống như lần đầu gặp gỡ, dù sao cũng là không thèm để ý.
Thượng Quan Cửu U nhìn thấy dáng vẻ này của Vu Thức Vy, trong lòng tức giận vô cùng, nữ nhi đang chết này, nhiều ngày không gặp như vậy, lại còn bày ra dáng vẻ chết tiệt không muốn gặp hắn này, hắn xông vào kiệu của nàng, chí ít cũng phải tỏ vẻ tức giận với hắn mới đúng chứ…
“Vu Thức Vy, nàng không hỏi bổn vương tại sao biết nàng ở trong cung? Lại còn vừa hay gặp được nàng sao?
Vu Thức Vy vén rèm kiệu nhìn bên ngoài một cái, thờ ơ trả lời: “Tại sao ta phải hỏi những điều này?”.
Dù sao hắn cũng phái người theo dõi nàng, nàng đi tới đâu hắn đều biết! Ngoài hắn ra, nàng cũng biết hoàng thượng cũng phái người theo dõi nàng, Hàn Giang Nguyệt phái người bảo vệ nàng, còn có ám vệ của Thượng Quan Diệp làm thế nào cũng không thể chạm được đến người nàng.
Thượng Quan Cửu U bị những lời này của Vu Thức Vy làm cho im lặng một lúc, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị bỗng trở nên tối sầm lại, đồ nữ nhi đang chết này, muốn trọc tức hắn sao lại có thể vừa hay trọc vào đúng chỗ như vậy, khiến hắn tức giận mà không có chỗ nào để phát hỏa.
Thấy nàng không nói gì, Thượng Quan Cửu U nhịn không được mỉa mai nói: “Nghe nói Hàn Giang Nguyệt có một đứa con riêng, nàng còn chưa bước vào cửa đã phải làm mẹ kế rồi, mùi vị này thế nào?”.
Ý nghĩa sâu xa trong lời nói này: Bổn vương muốn cười nàng làm hoàng hậu nàng không làm, giờ thì hay rồi, lại còn trở thành mẹ kế của người ta!
Vu Thức Vy đương nhiên nghe ra ý tứ trong câu nói này, không để tâm lắm, nói: “Mùi vị này quả không dễ chịu gì”.
“Đáng đời!” Thượng Quan Cửu U không chút nể nang mắng một câu, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ cười nhạo cực kỳ đáng ghét và hoang đường.
Vu Thức Vy nhìn cũng không muốn nhìn hắn thêm một cái, cười lạnh một tiếng ở trong lòng, trên mặt cố ra vẻ chán nản đau lòng, thê lương nói: “Có thể làm gì được chứ, Hoàng thượng cũng không đồng ý hủy bỏ hôn ước này, ta chỉ có thể hận hắn, mà vẫn phải lấy hắn mà thôi”.
Gả cho hắn?
Ánh mắt của Thượng Quan Cửu U tối sầm lại, túm lấy Vu Thức Vy, ép nàng nhìn thẳng hắn, cười tà nịnh nói: “Nàng còn có lựa chọn khác, chẳng hạn như cầu xin ta…”
Vu Thức Vy ngỡ ngàng nhìn Thượng Quan Cửu U, “Cầu xin ngài ngài sẽ giúp ta sao?”.
Thượng Quan Cửu U bị ánh mắt mờ màng mà mê hoặc người kia khiến cho tâm trí khẽ lay động, khoảng cách gần trong gang tấc lại ngửi thấy mùi hương của thiếu nữ trên người nàng, cả người trở lên gấp gáp, vội vàng buông nàng ra, vừa buông ra lại cảm thấy hối hận, hắn dựa vào cái gì mà phải buông nàng ra? Nàng sớm muộn gì cũng sẽ là nữ nhân của hắn, Hàn Giang Nguyệt….hắn chỉ có thể đứng một bên nhìn mà thôi!
Vừa nghĩ như vậy xong, Thượng Quan Cửu U lại bắt lấy Vu Thức Vy, kéo nàng vào tròn lòng mình, giữ đầu nàng, vỗ lưng nàng, một bên tình nguyện nói: “Thật ra cũng không cần nàng cầu xin ta, dùng cơ thể của nàng tới cầu xin ta là được thế nào?”.
Vừa nói, vừa sờ xoạng ở sau lưng nàng, tùy ý chiếm dụng nó.
Vu Thức Vy bị hắn ép chặt trong lòng, muốn cử động cũng không cử động được, có một sự tức giận không hề nhỏ, cái tên trí óc chậm phát triển này!
“Vương gia, người nói xong chưa vậy? Nếu như nói xong rồi thì ngài có thể đi được rồi đó” Vu Thức Vy lạnh lùng nói
Cái gì?
Động tác vô lưng bỗng dừng lại, Thượng Quan Cửu U tức giận tới mức mở to hai mắt, giống như trừng phạt hung hăng cấu vào eo nàng, sau đó lạnh lùng đẩy nàng ra, vừa chỉnh lại y phục của mình, vừa kiêu ngạo nói: “Ngươi đồ nữ nhi thối tha không biết phân biệt tốt xấu, tránh ra, cứ chiếm tiện nghi của bổn vương, thật là không biết xấu hổ”.
Vu Thức Vy bị những lời này của hắn làm cho dở khóc dở cười, nàng chiếm tiện nghi của hắn lúc nào? Thật là buồn cười.
“Hóa ra là như vậy, vậy Vương Gia mau đi đi, ngộ nhỡ thú tính của ta lại bộc phát, đem vương gia ăn sạch sành sanh, như vậy thật không hay”.
Nghe xong lời này, ánh mắt Thượng Quan Cửu U sầm lại, nở nụ cười nham hiểm: “Nàng có bản lĩnh ăn sạch bổn vương à, nếu không thì đừng nói mấy lời như vậy”.
Vu Thức Vy nhếch khóe miệng, nói: “Ta đúng là không có, có điều… nói không chừng cũng mạnh như vương gia đó, tôi là một nữ nhi nhỏ bé, sao có thể bì được với một kẻ trí óc chậm phát triển được chứ?”.
Cái gì?
Trí óc chậm phát triển
Hắn vừa nói ra những lời thật lòng, vậy mà lại bị nàng coi là trí óc chậm phát triển ư?
Nữ nhi xấu xa đáng chết này!
Thượng Quan Cửu U nghiến răng ken két, bắt lấy cánh tay của Vu Thức Vy, thật là muốn ném nàng ta ra ngoài, ai ngờ vừa mới kéo nàng một cái, liền nghe thấy giọng của Vu Thức Vy kêu lên: “á ~”
Cánh tay của Thượng Quan Cửu U cứng lại, dùng lực kéo Vu Thức Vy lại, khuôn mặt tối sầm lại hỏi: “Nàng làm sao vậy?”.
Vu Thức Vy nhăn nhó mặt mày, không vui nhìn Thượng Quan Cửu U, nhẹ nhàng trách móc nói: “Vương gia, đây vốn dĩ là kiệu của ta, người tới đây chiếm chỗ thì cũng đành, bây giờ còn muốn ném ta ra ngoài, ngài không thấy bản thân mình quá đáng lắm sao?”.
Thượng Quan Cửu U bị Vu Thức Vy nói cho một trận liền im lặng nói không nên lời, hắn chỉ muốn dọa nàng một chút thôi, tức giận cái gì chứ? Đúng là nữ nhân xấu xa nhỏ nhen!
“Bỏ đi, bổn vương nhìn thấy nàng là lại thấy bực mình, dừng kiệu ~”.
Kiệu vừa dựng lại, Thượng Quan Cửu U như muốn báo thù, dùng ngón tay hùng hổ cắm lên đầu nàng, sau đó vén mành kiệu đi ra ngoài.
Vu Thức Vy ngồi thẳng người, trên mặt không có chút tức giận nào, giống như vốn không thèm để ý, chỉ nói một tiếng: “Đi thôi”.
Thượng Quan Cửu U sau khi trở về Nhiếp Chính phủ, đá hỏng không biết bao nhiêu ghế, đập vỡ không biết bao nhiêu là bình sứ cổ, mới gọi là giảm phần nào sự bực tức trong người, nhe răng trợn mắt nói: “Người phụ nữ đáng chết kia, người phụ nữ không biết phân biệt tốt xấu, dám xem bổn vương ta đây như không khí? Vu Thức Vy, đừng để ta tóm được nàng, nếu không nàng cứ chờ đó mà ngày ngày rửa chân cho bổn vương đi”.
A Mông ở bên cạnh không dám mở lời, dáng vẻ nghiêm túc, khóe miệng hơi co lại, có chút nghi hoặc, tại sao lại là rửa chân mà không phải là thị tẩm? Khẩu vị của Vương gia thật là kì lạ.
“Phịch ~” một tiếng, trên trời đột nhiên bay tới một con chim bồ câu đưa thư, rơi ngay sân trước, A Mộng đi qua đó, cầm con chim bồ câu đưa thư lên, lấy mảnh giấy được cột trên mắt cá chân của nó ra, cung kính đưa mảnh giấy đó cho Thượng Quan Cửu U, nói: “Mời Vương gia xem”.
Thượng Quan Cửu U không vui nhận lấy, giở ra xem một cái, sắc mặt đột nhiên trở nên nặng nề: “Tây Lương Ngũ Hoàng tử Trữ Ấp?”.
Thượng Quan Cửu U tính toán trong lòng một lúc, thì ra đã tới hạn thời gian 3 năm cống nạp một lần rồi, “A Mông, đi đi cướp chỗ vật cống nạp đó”.
“Vâng, Vương gia!”.
Sáng sớm ngày hôm sai, Vu Thức Vy thay một bộ y phục màu trắng, mang theo tiền giấy và người giấy nhà giấy đã được dán xong, đi tới chỗ Vương thị ở dãy núi phía tây ngoại thành.
Xe đi một quãng xa, ngựa phăng phăng chạy trên đường, khiến người ngồi trên xe lắc lư khoảng hai canh giờ mới tới phần mộ của Vương thị. Bởi vì ngôi mộ này nằm dưới chân núi, đường núi lại gồ ghề khó đi, xe ngựa không còn cách nào có thể đi tiếp được, vài người phải bỏ xe lại, đi bộ về phía trước.
“Tiểu thư, chính là ở chỗ đó”. Hàm Yên chỉ về một tấm bia mộ ở phía xa nói.
Vu Thức Vy xoay đầu nhìn, liền nhìn thấy một phần mộ cỏ khô mọc thành bụi, trước mộ dựng một phiến đá, trên đó khắc “Tiên tỉ (ý là: người mẹ đã khuất bóng) Vương Thị chi mộ”. Mà trên mặt đất đặt vài đĩa đồ cúng, còn một chút tiền giấy đang cháy.
Tiền giấy? Đồ cúng?
Ánh mắt của Vu Thức Vy trở lên nghiêm nghị, không kìm được bước chân cũng nhanh hơn, vội vàng đi tới trước mộ nhìn một cái, quả đúng là có đồ cúng, lại còn có hương vừa được châm, tiền giấy cũng vẫn còn đang cháy dở, bên cạnh còn một sấp tiền giấy chưa đốt.
Là ai?
Là ai đốt tiền giấy cho Vương thị?
Người thân của Vương thị đều ở Lương Châu, khoảng cách cũng lên tới mấy nghìn dặm, mà đều là những bà con thân thích nghèo không dư dả gì, không thể nào xa xôi vạn dặm như vậy tới đây thắp hương đốt tiền giấy cho Vương thị đươc.
Hàm Yên, Điểm Thúy và Tiểu Ninh ba người cũng phát hiện ra điều bất thường, đi lên phía trước nhìn xung quanh một lượt, bỗng mở to đôi mắt, kinh ngạc nói: “là ai thắp hương đốt tiền giấy cho Vương thị vậy?”.
Đây cũng là điều Vu Thức Vy muốn biết, nàng xoay người nhìn xung quanh, rồi lại nhìn một lượt sấp tiền giấy còn chưa đốt ở trên đất, trong lòng suy nghĩ một lát rồi, chỗ tiền giấy này còn chưa cháy hết, người đốt chỗ tiền giấy này có lẽ cũng chưa đi xa đâu.
“Ba người các người chia ra ba hướng tìm người, ta đi về phía Tây”.
Bốn người chia ra bốn hướng, vội vàng tìm kiếm khắp nơi ở dưới chân núi, nhưng không tìm được gì hết, cuối cùng bốn người lần lượt quay lại chỗ cũ, tập trung ở phía trước phần mộ của Vương Thị.
“Tiểu thư, chúng tôi đều không tìm được, phải làm sao bây giờ?”.
Ánh mắt Vu Thức Vy trở lên lạnh lùng, quả quyết nói: “Các ngươi đem tiền giấy và nhà giấy vứt lại đây, chúng ta đi ~”.
“Đi?”
Ba nha hoàn mở to mắt, sau khi nhìn thấy vẻ sắc sảo trong đáy mắt của Vu Thức Vy, lần lượt đem những thứ ở trong tay mình vứt xuống đất, sau đó chạy theo Vu Thức Vy nhanh chóng rời đi. Mà thực tế bọn họ không hề rời đi, chỉ là đi tắt qua một con đường nhỏ, trở lại phần mộ của Vương thị từ hướng khác, sau đó tìm một chỗ khuất, trốn ở đó.