Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44283

Vu Thức Vy lạnh mặt nhìn Thượng Quan Cửu U, sau đó xoay lưng về phía hoàng thượng mà ngồi xuống kiểm tra cơ thể người mặc áo đen kia cẩn thận.

Nàng kiểm tra tỉ mỉ, nghiêm túc cẩn thận, không bỏ qua bất cứ chỗ nào.

Sau khi kiểm tra một phen, cuối cùng Vu Thức Vy phát hiện một chỗ cộm cộm ở hông của người áo đen. Vừa lật ra xem thử thì sắc mặt thay đổi, cái này...

Thượng Quan Cửu U bị hoàng đế ra lệnh im lặng nhưng vẫn luôn nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, xem nàng liệu có giở trò gì không. Vừa nhìn thấy sắc mặt nàng thay đổi, hắn lập tức đi lên tóm lấy cổ tay nàng, nói: “Phát hiện ra gì rồi? Còn không mau trình lên hoàng thượng?”

Hoàng đến đứng dậy, gấp gáp đi đến trước mặt Vu Thức Vy: “Phát hiện ra gì rồi?”

“Vi thần...”

“Hoàng huynh, thái y phát hiện một lệnh bài, đang nằm trong tay thái y.” Thượng Quan Cửu U gấp gáp ngắt lời Vu Thức Vy mà nói với hoàng đế.

Sắc mặt hoàng đế càng nghiêm trọng: “Vệ thái y, đưa đây cho trẫm xem.”

Vu Thức Vy trầm mặc một thoáng, sau đó nhìn về phía Hàn Giang Nguyệt, thấy y vẫn bình tĩnh vững vàng như Thái Sơn, đáy mắt thoáng qua sự đấu tranh: “Hoàng thượng, người không nên nhìn thì hơn.”

“Không nên nhìn?” Trong giọng nói của hoàng thượng có chút kinh ngạc: “Không nên nhìn là sao? Đưa đây!”

Thượng Quan Cửu U cũng hối thúc: “Còn không mau giao ra? Ngươi dám kháng chỉ sao? Hay là ngươi vốn cùng một bọn với lũ người áo đen này?”

Vu Thức Vy kinh ngạc ngẩng mạnh đầu lên, vẻ mặt đầy hoảng loạn: “Vương gia, người đừng ngậm máu phun người.”

Thượng Quan Cửu U cười lạnh, tay lớn dùng sức mở tay Vu Thức Vy ra, cạch một tiếng, vật nọ rơi xuống đất.

Vu Thức Vy rên lên đau đớn, lúc vật kia rơi xuống đất, nàng cũng lùi ra sau vài bước.

Trên sàn gỗ, có một lệnh bài khắc hình hoa bỉ ngạn nằm yên tĩnh ở đó. Màu vàng và đen từ lệnh bài phản xạ lại tia nắng chiếu xuống tạo nên một loại ánh sáng thần bí lạnh lẽo.

Hoàng đế nhặt lệnh bài lên xem thật kĩ, lúc nhìn thấy mấy chữ được khắc bên cạnh biểu tượng hoa bỉ ngạn thì tròng mắt mở to, sắc mặt đại biến.

Vu Thức Vy nhanh chóng đi đến chắp tay nói: “Hoàng thượng, người cũng nhìn thấy rồi. Lệnh bài này... không phải vi thần không muốn giao ra mà là vì quá sợ hãi.”

Thượng Quan Cửu U hừ lạnh: “Ngươi sợ cái gì?”

Vu Thức Vy quay đầu lại trào phúng nhìn hắn, rồi sau đó khi nhìn hoàng đế thì lại toát lên sự bi thương, quỳ xuống cầu xin: “Hoàng thượng bớt giận, vi thần lo lắng cho sức khỏe của người.”

Thượng Quan Cửu U cười lạnh: “Bổn vương thấy là do ngươi có lòng riêng...”

Lời còn chưa nói xong thì đột nhiên có một vật bay tới, đập ngay vào mặt Thượng Quan Cửu U. Hoàng đế tức giận quát: “Khốn kiếp! Ngươi xem đây là cái gì?”

Thượng Quan Cửu U ngây người, cái đau từ trên mặt truyền đến khiến hắn không dám tin, vì sao... lại đánh hắn?

Hắn quay đầu lại nhìn hoàng thượng, thấy ông sắc mặt âm trầm đang phừng phừng lửa giận nhìn hắn. Trong đôi mắt ông đỏ hằn tơ máu, chứa đầy sự thù hận.

Chuyện này là sao?

Hoàng đế đáng chết, lại dám ném vào mặt hắn?

Đáy lòng Thượng Quan Cửu U có vô vàn nỗi hận không có chỗ trút ra. Hắn nhặt lệnh bài vừa rồi đập vào mặt hắn rồi rơi xuống đất, lật lại nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Chuyện này...

Chuyện này...

Trên lệnh bài này sao lại có tên của hắn? Tu Chi, hắn tên Thượng Quan Cửu U, tự Tu Chi.

Cạch một tiếng, Thượng Quan Cửu U ném lệnh bài hoa bỉ ngạn xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn Vu Thức Vy: “Là ngươi! Ngươi hãm hại bổn vương!”

Vu Thức Vy nhíu mày, lập tức nói: “Vương gia đang nói bậy gì vậy?”

Thân hình Thượng Quan Cửu U chợt lóe, trong một cái chớp mắt đã bóp cổ Vu Thức Vy, ác độc nói: “Ngươi muốn chết!”

Hàn Giang Nguyệt vừa thấy Vu Thức Vy bị bóp cổ thì lập tức lo lắng xông đến, tức giận quát: “Thượng Quan Cửu U! Thả tay ra!”

Thượng Quan Cửu U ngửa mặt lên trời cười dài, nói một câu chỉ có ba người họ hiểu: “Hàn Giang Nguyệt, ta cho ngươi lựa chọn, muốn Vệ Thời Ngộ sống, hay muốn Vệ Thời Ngộ chết!”

Ngụ ý chính là nếu muốn Vu Thức Vy sống thì y phải tự nhận lấy tội danh hãm hại Thượng Quan Cửu U rồi chịu chết, dùng mạng của y đổi lấy mạng của nàng.

Hàn Giang Nguyệt trầm mặc nửa khắc rồi kiên định nói: “Ta muốn Vệ Thời Ngộ sống.”

Nếu có một người phải chết thì người đó nhất định phải là y, cũng chỉ có thể là y.

Hoàng đế không ngờ Thượng Quan Cửu U lại manh động nổi giận vào lúc này, còn dám hỗn xược trước mặt ông: “Thượng Quan Cửu U! Ngươi muốn tạo phản sao?”

Thượng Quan Mặc cũng lên tiếng: “Cửu hoàng thúc, người làm gì vậy? Người bắt Vệ thái y uy hiếp Mẫn hoàng thúc là sao?”

Hách Liên Khanh có chút khó hiểu nhìn Thượng Quan Cửu U, sau đó nhặt lệnh bài hoa bỉ ngạn lên nhìn thật kĩ, nhất thời đanh mặt. Sau đó lặng lẽ cho lệnh bài hoa bỉ ngạn vào trong tay áo. Lúc lấy ra lần nữa thì giả vờ khó hiểu nói: “Bệ hạ, lệnh bài này có gì không đúng sao?”

Nói rồi đưa lệnh bài cho hoàng đế. Hoàng đế nhận lấy lật qua lật lại xem, mặt mày kinh ngạc, hai chữ Tu Chi biến đâu mất rồi?

Vừa rồi ông rõ ràng đã nhìn rất kĩ, trên lệnh bài này có khắc hai chữ “Tu Chi”. Người khác có thể không nhận ra, nhưng ông hiểu rõ hơn ai hết, Tu Chi là tên tự của Thượng Quan Cửu U, thậm chí có thể nói là biệt hiệu của hắn.

Mà chuyện ngày hôm nay rõ ràng là một âm mưu đã được sắp đặt sẵn từ trước. Người rải vàng kia dùng vàng để thu hút sự chú ý của bá tánh rời khỏi nơi đó có thể là cùng một bọn với lũ người áo đen kia.

Hoặc có một loại khả năng khác, người rải vàng thuộc một nhóm người khác. Phát hiện ra âm mưu quỷ kế này nên dùng vàng dẫn dụ bá tánh ra chỗ khác, giảm thiểu thương vong.

Còn có... Hách Liên Khanh...

Sau khi Thượng Quan Cửu U ném lệnh bài xuống đất thì chỉ có hắn từng nhặt lên.

Hắn đang giúp Thượng Quan Cửu U!

Thượng Quan Cửu U không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết những suy nghĩ trong lòng hoàng đế. Hắn nghe nói Hàn Giang Nguyệt thà để chính mình chết cũng muốn Vu Thức Vy được sống thì nở nụ cười khát máu. Tay hắn nắm chặt lại, lôi Vu Thức Vy đến trước mặt Hàn Giang Nguyệt, dùng âm lượng chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy mà nhàn nhạt nói: “Nằm mơ, bổn vương không cho ngươi chết, ngay đến địa ngục cũng không xuống được. Dám cướp nữ nhân của bổn vương, bổn vương sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

Hàn Giang Nguyệt mở to mắt, cảm thấy có chút không thể tin được. Hắn vậy mà lại không hề từ bỏ, đến bây giờ vẫn không chịu tha cho Vy Nhi!

“Thượng Quan Cửu U, lấy ta đổi lấy nàng ấy. Là sống hay chết, tùy theo mệnh trời, thả nàng ấy ra.”

Bốp một tiếng, Hàn Giang Nguyệt còn chưa nói xong thì Thượng Quan Cửu U đã tung một quyền đánh vào mặt y: “Ngươi có tư cách gì bàn điều kiện với bổn vương?”

Hàn Giang Nguyệt nghiêng người qua một bên, chỉ cảm thấy đau đến hoa mắt chóng mặt, lửa giận trong lòng như muốn trào ra nhưng y cố sức dằn xuống, trầm giọng nói: “Thượng Quan Cửu U, ngươi muốn ép ta đến đường cùng sao? Ngươi có biết cái giá cho chuyện đó là gì không?”

Đáy mắt Thượng Quan Cửu U xẹt qua tia sáng, cuối cùng y cũng chịu để lộ ra toàn bộ sức mạnh sao?

Nhưng vậy thì đã sao?

Vu Thức Vy chính là điểm yếu của y, chỉ cần nàng vẫn còn trong hắn thì y vẫn sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.

“Hàn Giang Nguyệt, trừ khi ngươi không quan tâm đến tính mạng nàng ấy.”

Vu Thức Vy bị bóp cổ nãy giờ khiến ý thức phân tán, vừa nghe đến câu này đã tỉnh táo lại ít nhiều. Nàng lập tức hành động, nhân lúc Thượng Quan Cửu U không đề phòng mà lấy ngân châm có tẩm Nhuyễn Cốt Tán đâm vào mu bàn tay hắn.

Chỉ trong chớp mắt, Thượng Quan Cửu U thấy tay mình như tê liệt. Một lúc sau cả người liền không còn cảm giác, ngã ngồi trên đất.

Vu Thức Vy quỳ xuống nắm lấy cổ áo hắn, nhìn thẳng vào mắt hẳn, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy mà nói: “Thượng Quan Cửu U, không có ai sau khi đắc tội với ta mà còn có thể bình an vô sự. Ngươi hết lần này đến lần khác tính kế ta, đưa ta đến tận giường thái tử, còn nhiều lần dùng cách thức nhục nhã sỉ nhục ta khiến ta ghê tởm. Ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Cho dù chỉ là cây kéo cắt áo yếm của nàng ngày hôm đó thôi cũng đủ để nàng hận hắn vô cùng. Bị đâm bị thương không là gì, cái chính là hắn căn bản không biết thế nào gọi là tôn trọng đối thủ, hết lần này đến lần khác vượt quá giới hạn của nàng.

Thượng Quan Cửu U nhắm mắt lại, nghiến răng nói: “Nàng ngay từ đầu đã biết đúng không? Bổn vương vốn dĩ muốn tính kế hai người nhưng lại bị nàng phản kích lại. Quả nhiên là đối thủ của bổn vương. Lần này, bổn vương tâm phục khẩu phục.”

“Thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã tâm phục khẩu phục thì nên có thái độ đúng đắn của một kẻ bại trận.”

“Bốp”, Vu Thức Vy tung một đấm vào gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Cửu U.

“Ngươi...” Còn chưa kịp nói gì thêm thì lại thêm một đấm nữa, Thượng Quan Cửu U thấy trước mắt tối đen, mất đi ý thức.

Vu Thức Vy buông hắn ra, đứng dậy chắp tay nói: “Hoàng thượng, phản tặc đã bị vi thần dùng thuốc mê khống chế rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK