Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

4455

Ta và Thức Vy?

Lời này khiến tất cả mọi người mơ hồ, đây là tiết mục gì?

Hoàng đế uy nghiêm nhìn Lăng Hương, trầm giọng hỏi: “Nói rõ ra, rốt cuộc là chuyện gì?”

Con ngươi của Lăng Hương co rụt lại, cả người run rẩy, sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất, nức nở nói: “Nô tỳ nghe lệnh Vu nhị tiểu thư đi truyền lời cho Lý Hải, nào ngờ bị phát hiện, nô tỳ… nô tỳ chỉ là trung thành với nhị tiểu thư, nô tỳ cũng không muốn thấy bọn họ tư thông với nhau.”

Tư thông?

Hai chữ này như một tiếng sấm nổ vang vào lòng mọi người, tư thông… Tư thông chính là tội lớn.

Bàn tay cầm quạt của Hàn Giang Nguyệt siết chặt lại, ý cười nơi khoé miệng càng thêm thâm thuý.

Ánh mắt của Thượng Quan Cửu Ưu trầm xuống, những người này có chịu để yên hay không?

Hách Liên Thành và Thượng Quan Diệp lắc lắc chén rượu trong tay, ánh mắt khó đoán.

Bát công chúa thân ở trong cung, đương nhiên biết tư thông trong cung là tội lớn, nàng lập tức đứng dậy phẫn nộ quát to: “Lăng Hương, ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Sao Vu tỷ tỷ có thể tư thông được?”

Diệp trưởng công chúa cũng nói nghiêm nghị: “Lăng Hương, ngươi nên biết đây là quốc yến, nếu ngươi dám vu hãm Vu nhị tiểu thư, ngươi có biết cái gì đang chờ đợi ngươi không? Ngươi có gánh được tội tru cửu tộc không?”

Sắc mặt Lăng Hương tái nhợt, ngồi phịch trên mặt đất, bộ dạng như bị hù doạ, tuyệt vọng nói: “Nô tỳ có thể làm gì chứ? Đã bị phát hiện ra, nô tỳ có muốn giấu cũng không giấu được…”

Vu Vinh Hoa lo lắng nhìn Vu Thức Vy, kích động ngắt lời Lăng Hương: “Ngươi câm miệng, ta không tin một chữ nào của ngươi, nhất định là nha đầu nhà ngươi nói xấu nhị muội muội ta, nhị muội muội ta thanh khiết như ngọc, sao có thể tư thông với loại người với tướng mạo tầm thường như thế?”

Nghe vậy, tất cả mọi người nhìn Vu Vinh Hoa, mắt mang nghi hoặc, nàng đang lên tiếng thay cho Vu Thức Vy sao? Nàng đang lo lắng cho Vu Thức Vy sao?

Lý Hải quỳ trên mặt đất nghe vậy bỗng ngẩng đầu lên, như phải nhận sự nhục nhã gì ghê gớm lắm, tức giận nói: “Vu đại tiểu thư nói linh tinh cái gì vậy? Ta và Thức Vy cùng nhau lớn lên, hai chúng ta tình đầu ý hợp, đã ở bên nhau từ lâu rồi, sao lại thành tư thông? Ta và nàng đã ước hẹn đợi sau hiếu kì của lão phu nhân sẽ thành thân.”

Vu Văn Thanh bên phía các đại thần không thể ngồi im được nữa, đứng dậy trách cứ: “Lý Hải, ngươi đừng hòng vu hãm con gái ta.”

Nghe xong, Lý Hải không những không sợ hãi, ngược lại càng thêm lí lẽ hùng hồn, nói: “Nhạc phụ đại nhân, ta biết ngươi coi thường ta, nhưng chuyện ta và Thức Vy tình đầu ý hợp là sự thật, cho dù ngươi không cho chúng ta gặp mặt, cũng sẽ không ngăn cản được quyết tâm ở bên nhau của chúng ta.”

Hắn nói đường đường chính chính, nói một cách đương nhiên, như thể hắn và Vu Thức Vy đúng là có gì đó với nhau thật, vẻ mặt nghiêm túc khiến người ta không khỏi nghi ngờ hai người.

Đường Thục quý phi cười chậm rãi: “Nếu đã tình đầu ý hợp, sao phải lén lút tới phòng bếp?”

“Cái này…” Lý Hải do dự, gương mặt trở nên đỏ bừng, dường như không tiện mở miệng: “Ti chức và nhị tiểu thư khó dằn được lòng, cho nên không nhịn được…”

Lý Hải không nói hết, nhưng người trưởng thành đều biêt là ý gì, rõ ràng chính là việc quan hệ nam nữ.

Nhất thời, tất cả mọi người dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Vu Thức Vy, sắc mặt của nàng vẫn nhàn nhạt như thường, trong lòng nghĩ: Chẳng lẽ là sự thật?

Nhưng trông nàng thong dong như vậy, không có chút gì là kinh hoảng, xấu hổ, và giận dữ khi bị vạch trần. Lại nhìn sang Lý Hải, tướng mạo người này bình thường, Vu nhị tiểu thư thật sự có thể tình đầu ý hợp với hắn?

Ánh mắt của mọi người quét đi quét lại giữa Vu Thức Vy và Lý Hải.

Vu Văn Thanh đã tức tới phát run: “Lý Hải, Vu gia chúng ta chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi, tại sao ngươi lại ngậm máu phun người?’

Lý Hải nghe vậy thì cười trào phúng: “Chưa từng đối xử tệ bạc? Ngươi không muốn ta và Thức Vy ở bên nhau, nên mới đuổi ta ra khỏi phủ thái sư.”

“Ngươi…” Quá mức tức giận, Vu Văn Thanh lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống: “Hoàng thượng minh giám, nữ nhi của ta là tiểu thư khuê các, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế này…”

Bát công chúa cũng tức giận không thôi, nói theo Vu Văn Thanh: “Đúng vậy, thái sư nói rất đúng, ta tin tưởng con người của Vu tỷ tỷ.”

Vu Vinh Hoa cũng kiên định nói: “Ta cũng tin tưởng nhị muội muội không phải người như vậy, tên Lý Hải này chỉ từng làm hộ vệ hai năm trong nhà ta, cách nơi ở của nhị muội muội gần chút mà thôi, không thể có chuyện ấy.”

Lăng Hương như nhận được sự chỉ dắt nào đó, lau nước mắt bò tới trước mặt bát công chúa, bi ai nói: “Công chúa, giờ người đã biết chưa? Ở ngoài cung bọn họ đã ngầm qua lại với nhau, người không thể không thừa nhận. Nếu không tại sao ngày nào nhị tiểu thư cũng gần sáng mới ngủ?”

Sắc mặt bát công chúa biến đổi, ở với nhau mấy ngày nay, nàng biết Vu Thức Vy quả thật hửng đông mới ngủ, hơn nữa là chính miệng nàng nói: “Đây chỉ là thói quen của Vu tỷ tỷ thôi.”

“Thói quen? Công chúa người đừng ngây thơ như vậy nữa, người bình thường sao lại gần sáng mới ngủ? Hơn nữa mấy ngày nay nô tỳ đều nhìn thấy nhị tiểu thư mờ sáng mới về, quần áo lộn xộn.”

“Ngươi câm miệng.” Bát công chúa không nghe được những lời khó nghe như thế này, hét lớn lên, khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Hoàng hậu ngồi bên trên thấy bát công chúa tin tưởng Vu Thức Vy như thế, bà không khỏi nhíu mày: “Đoan Nhu, ngồi xuống.”

Bát công chúa giậm chân, nhìn sang phụ hoàng nàng: “Ai nha, cha, người nói một câu đi.”

Mắt rồng của hoàng đế trầm xuống, trong lòng căn bản không tin mấy chuyện này, tên Lý Hải này dung mạo tầm thường, không được một phần mười của Hàn Giang Nguyệt, nữ tử như bạch mai ngạo tuyết này ngay cả Hàn Giang Nguyệt còn không thích, sao có thể thích tên thị vệ nho nhỏ này?

Ông nhìn Vu Thức Vy, hỏi: “Vu nhị nha đầu, ngươi có từng tư thông với tên Lý Hải này không?”

Vu Thức Vy đứng lên, hành lễ, sắc mặt thản nhiên như băng: “Chưa từng.”

Hoàng đế gật đầu, nhìn sang Lý Hải: “Lý Hải, trẫm hỏi ngươi, ngươi luôn miệng ngươi và Vu nhị nha đầu tư thông, có chứng cứ gì?’

Như để chứng minh cho những gì mình nói, hắn cho tay vào trong áo tìm một hồi, sau đó lấy một chiếc hầu bao tinh xảo ra, nói: “Đây là tín vật đính ước mà Thức Vy đưa cho ti chức, là thứ mà Thức Vy tự tay thêu, không tin thì mời xem xem.”

Lục An bước tới, đưa hầu bao tới trước mặt hoàng đế, hoàng đế nhìn không ra, nói: “Vu nhị nha đầu, người lên đây xác nhận xem có phải túi thơm của ngươi không?”

Lúc này Vu Vinh Hoa đột nhiên nói: “Hoàng thượng, để chứng minh cho sự trong sạch của muội muội, thần nữ muốn cùng tới xác nhận với muội muội.”

“Vậy cùng tới đây.”

Vu Thức Vy và Vu Vinh Hoa cùng tới trước ngự tiền, Vu Vinh Hoa cầm hầu bao vờ vịt nhìn kĩ, bỗng kinh ngạc nói: “Nhị muội muội, đây đúng là hầu bao của muội.”

Nói xong nàng ta lập tức che miệng, như vừa nói lỡ miệng, vội phủ nhận: “Không phải, không phải, ta không nhìn ra gì cả.”

Gần như tất cả mọi người đều vươn cổ nhìn các nàng, thấy Vu Vinh Hoa đầu tiên là xác nhận, sau đó lại phủ nhận, không khỏi khẽ thảo luận với nhau.

“Vì sao Vu đại tiểu thư lại vội vàng phủ nhận?”

“Nàng đang bao che cho nhị tiểu thư.”

“Ta thấy túi thơm đó chính là của nhị tiểu thư.”

“Lúc nãy còn khâm phục nàng ta, không ngờ lại là loại người dơ bẩn như vậy.”

Nghe những lời thảo luận này, Thấm Thuỷ công chúa khinh thường nhìn Vu Thức Vy, mỉa mai nói: “Thì ra cũng chỉ là một dâm phụ ai cũng có thể làm chồng.”

“Tạch..” Hàn Giang Nguyệt gấp cây quạt lại, ánh mắt sắc như đao nhìn Thấm Thuỷ công chúa: “Nói thêm câu nữa, bổn vương khiến ngươi biến thành tàn phế.”

Hách Liên Thành không chút sợ hãi cười, cao giọng nói: “Thế nào? Mẫn quận vương còn không cho tiểu muội nói thật à? Mẫn quận vương che chở dâm phụ đó như vậy, hay là khách quen của ả ta?”

Hách Liên Thành còn chưa nói xong, trên mặt hắn đã bị tạt một chén trà, Hàn Giang Nguyệt mang theo sát ý nhìn Hách Liên Thành: “Ngươi nói thêm một chữ nữa thử xem.”

Vu Thức Vy liếc thấy Hàn Giang Nguyệt vì che chở nàng mà mất đúng mực, nàng không khỏi lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, cái hầu bao này không phải của thần nữ.”

Lời này đủ để khiến mọi người an tĩnh lại, Vu Thức Vy cầm túi thơm bước tới trước mặt Lý Hải, nhìn từ trên cao xuống: “Lý Hải, ngươi chắc chắn túi thơm này là của ta? Vậy ngươi nói xem ta đưa nó cho ngươi từ lúc nào?”

Ánh mắt Lý Hải loé lên, nói: “Ngày vào cung muội đã đưa nó cho ta.”

“Nói bậy, hôm qua Vu tỷ tỷ còn đeo nó.” Bát công chúa nghiến răng nghiến lợi nói.

Vu Thức Vy nhìn nàng, ý bảo nàng đừng nôn nóng, sau đó lại hỏi: “Ngươi nói bóng nói gió rằng ta và ngươi có quan hệ xác thịt, vậy trên người ta có một vết bớt, ngươi có biết nó ở đâu không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK