Vu Thức Vy cười lạnh, “Đi, tại sao lại không đi, phải xem thử miệng lưỡi của tiểu nhân đắc ý chứ, mới có thể nghĩ ra một kết cục đặc biệt cho cô ta chứ!”
Hàm Yên kinh ngạc, đáy mắt hiện lên vẻ mừng thầm, “Tiểu thư, cuối cùng người đã ra tay rồi?’
Vu Thức Vy cười nụ cười ẩn ý khó đoán, “Muốn biết tại sao hoàng hậu thích Vu Vinh Hoa như vậy nhưng lại không cho cô ta làm thái tử phi không? Có muốn biết cái gì gọi là thân tại địa ngục nhi bất tự tri không? Có muốn xem thử cái gì mới thực sự gọi là vạn kiếp bất phục không?
Thân tại địa ngục nhi bất tự tri?
Vạn kiếp bất phục thật sự?
Hàm Yên nhìn tâm cơ khó đoán giữa hai hàng lông mày của Vu Thức Vy, trong lòng khẽ run, cảm thấy có chút đáng sợ, lại có chút không hiểu, “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu ý của người.”
Vu Thức Vy đứng lên, không nhắc đến Vu Vinh Hoa nữa, mà nói sang một chuyện khác, “Đi phái người canh chừng Tĩnh Vương phủ và Trấn Quốc tướng quân phủ, còn Cố gia của Vân Nam vương phủ nữa, có những ai ra vào, đều phải báo lại với ta, còn tối mai, triệu tập tất cả các trưởng quầy của chúng ta, ta phải mở rộng thương nghiệp ở Tây Lương và Mạc Bắc, chọn vài người có năng lực đi làm.”
“Hàm Yên hành lễ, “Vâng tiểu thư, nô tỳ sẽ làm thật tốt.”
“Một việc cuối cùng, từ hôm nay trở đi, ngươi và Tiểu Ninh đều phải dành thời gian tập võ, không cần học những chiêu thức vớ vẩn đó, chỉ cần học chiêu thức chạy trốn là được, cách dùng những độc dược của ta, tối hôm qua ta đã viết xong, các người cũng nên học một chút.”
“Tập võ, học độc?” Hàm Yên có chút không hiểu, nhưng bỗng chốc liền hiểu ra, tiểu thư đây là sợ bọn họ lại xảy ra chuyện, chuyện của Điểm Thúy, nàng chưa từng biểu lộ ra ngoài, nhưng cô ta biết, trong lòng nàng thực ra vô cùng đau khổ.
“Vâng tiểu thư, nô tỳ và Tiểu Ninh sẽ học thật tốt.”
Hôm sau, Vu Thức Vy mặc một bộ váy màu trắng thêu hoa mai dài chạm đất, không trang điểm, mái tóc dài buộc gọn gàng, một mình đi đến Đoan Vương phủ, gia đinh khách sáo tiếp đón nàng vào trong.
Bên trong Vinh Hoa Các, Vu Vinh Hoaa mặc một bộ y phục công chúa chính thống màu trắng, trên đầu cài một đôi trâm màu trắng, xem ra mới từ trong cung trở về.
Thượng Quan Lăng tuy chết không vinh quang, nhưng dù sao hoàng đế cũng giữ thể diện cho hắn, truyền với bên ngoài do bệnh mà chết, truy phong thân vương, ba ngày sau hạ táng. Vu Vinh Hoa thân là người của hoàng gia, dĩ nhiên sẽ phải đi chia buồn.
Thấy Vu Thức Vy đến, Vu Vinh Hoa đứng dậy để lộ một nụ cười đắc ý, đi đến trước mặt nàng, ngước cằm lên nhìn nàng, dáng vẻ cao ngạo tự đại, “Muội muội, lâu ngày không gặp, quả thật không đoán trước được điều gì, biến hóa khôn lường a.”
Đôi môi mỏng của Vu Thức Vy khẽ nhếch lên, miệng lưỡi đắc ý của tiểu nhân quả thật rất hợp với Vu Vinh Hoa!
Nàng tìm một chỗ ngồi tùy ý, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vu Vinh Hoa, lời nói sắc bén vô cùng, “Đừng có gọi ta ghê tởm như vậy, ở đây chỉ có hai chúng ta, hà tất gì phải làm bộ dạng giả dối đó chứ? Không mệt sao?”
Sắc mặt Vu Vinh Hoa sững sờ, lập tức lộ bản mặt thật, thâm độc tàn ác, một ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vu Thức Vy, tàn ác nói: “Vu Thức Vy, sao rồi? Cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục như thế nào?”
Vu Thức Vy nhàn nhạ cười, “Cảm giác này... ta hiểu rõ hơn ngươi, chẳng qua không có gì đáng sợ, điều đáng sợ là bản thân đang ở địa ngục nhưng lại không hề biết, ta thật cảm thấy thương xót cho ngươi.”
Cái gì?
Sắc mặt Vu Vinh Hoa một lần nữa lại sững sờ, có chút không hiểu lời Vu Thức Vy nói, “Ngươi đang nói lung tung gì vậy?”
Đáy mắt Vu Thức Vy hiện lên quang mang lấp lánh, một đôi mắt long lanh chứa đựng ẩn ý sâu xa, nói ra những lời như có như không, “không gấp...sớm muộn gì ngươi cũng biết.”
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Vu Vinh Hoa có cảm giác rơi vào băng uyên ngàn trượng, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng khủng khiếp khi Đường Sùng Diễn bị lột da khô máu mà chết, trong lòng bỗng run lên, “Ngươi...tiện nhân! Ngươi hại chết toàn bộ người của Đường gia, hại chết mẫu thân ta, thậm chí...thậm chí di mẫu của ta cũng là do ngươi hại chết phải không?”
Thượng Quan Diệp ở bên ngoài vốn dĩ đang muốn đi vào nghe thấy những lời này, bước chân liền dừng lại, tiếp tục nghe thấy thanh âm của Vu Thức Vy vang lên bên trong: “Loại người thủ đoạn thâm độc như bà ta, đối đãi như thế nào với thái giám và cung nữ trong cung của mình, mọi người đều hiểu rõ, bị người khác trả thù, cũng chưa biết chừng.”
Ánh mắt Thượng Quan Diệp lóe lên, chẳng lẽ mẫu phi của hắn không phải do Vu Thức Vy hại chết sao? Lại có nguyên nhân khác sao?
Vu Vinh Hoa nghe xong cắn răng, “Ngươi đừng có xảo biện, ngươi là người như thế nào ta còn không rõ sao? Ngươi có thù tất báo, di mẫu ta ngày hôm đó vừa đánh vừa chửi vừa sỉ nhục ngươi, làm sao ngươi có thể tha cho bà ta chứ?”
Vu Thức Vy nhìn cô ta, khóe miệng hiện lên một nụ cười khinh bỉ, “Hóa ra ngươi còn có giác ngộ như vậy, ta cứ tưởng các ngươi làm chuyện gì đều cho mình là đúng, người khác làm chuyện gì cũng đều sai chứ.”
“Ngươi...”
“Bốp ~” Vu Vinh Hoa tức đến nỗi vung tay tát một bạt tai cho Vu Thức Vy, phẫn nộ nói: “Tiện nhân, Vu Vinh Hoa ta sao lại có một người muội muội thâm độc vô sỉ như ngươi vậy chứ? Ta thật sự cảm thấy ghê tởm.”
Vu Thức Vy bị đánh khuôn mặt hướng về một bên, trong con mắt lạnh lùng hiện lên vẻ không vui, ung dung đứng dậy, tàn nhẫn trả lại cho cô ta một bạt tai, đồng thời nói: “Vu Vinh Hoa, câu nói này vốn dĩ nên để ta nói, nhưng nếu ngươi đã nói rồi, vậy ta cũng không ngại tặng cho ngươi một câu, những gì ngươi nợ ta, sớm muộn gì cũng phải trả.”
“Vu, Thức, Vy, ngươi dám đánh ta?” Vu Vinh Hoa ngấu nghiến từng chữ, tức giận xông lên, hung hăng nắm vung tay nắm lấy tóc của Vu Thức Vy định đánh cho nàng một trận.
Nhưng cô ta không biết Vu Thức Vy sớm đã học được công phu phòng thân, không thể đối phó với cao thủ, nhưng đối phó với người nữ tử yếu ớt trói gà không chặt, chỉ biết tát người như cô ta, chắc chắn là dư sức rồi.
Chớp mắt, chỉ thấy ánh mắt Vu Thức Vy hiện lên nụ cười ẩn ý, một bàn chân quét qua liền làm Vu Vinh Hoa không chút phòng bị ngã xuống. Sau đó, Vu Vinh Hoa còn chưa kịp bình tĩnh lại, chân của Vu Thức Vy nặng nề đạp trên lưng của cô ta, với tư thế thắng trận, nhìn cô ta, “Vu Vinh Hoa, ngươi vừa được phong làm công chúa, liền không nhịn được tìm ta đến để xử lý ta, có phải là quá gấp gáp rồi không? Nếu là ta, ít nhất cũng phải ngồi vững vị trí công chúa này mới ra tay.”
Nói xong, ánh mắt ung dung của nàng nhìn về phía cánh cửa, lạnh lùng nói: “Vương gia có sở thích nghe lén từ lúc nào vậy?”
Thượng Quan Diệp ở bên ngoài sắc mặt liền thay đổi, vén bức rèm lên, liền đi vào, bắt gặp ánh mắt biết rõ mọi chuyện của Vu Thức Vy, kinh ngạc trong lòng, “Từ lúc nào mà ngươi biết ta ở bên ngoài vậy?”
Vu Thức Vy vẻ không màng nói: “Thì lúc nãy đó.”
Thực ra hắn còn chưa đi đến trước cửa, nàng liền cảm giác được, cảm quan của người tập võ và người bình thường không giống nhau, tất nhiên là sẽ cao hơn người bình thường rồi, nàng đột nhiên có chút hối hận, từ ngày nàng trùng sinh nên bắt đầu luyện võ mới đúng chứ.
Vu Vinh Hoa thấy hai người họ xem mình là không khí thì cũng thôi đi, cư nhiên lại nói những lời thừa thãi không liên quan này, đây không phải là đang đánh vào mặt của cô ta sao?
“Biểu ca, Cứu muội.” Vu Vinh Hoa không nhịn được hét lớn.
Thượng Quan Diệp nghe thấy tiếng cầu cứu, tiến lên trước một bước, định mở miệng nói với Vu Thức Vy thả cô ta ra, liền nghe thấy một câu nói nhẹ nhàng của Vu Thức Vy, “Cánh tay của vương gia không dễ gì mới bình phục lại, vẫn nên quý trọng thì hơn, đây là ân oán giữa ta và Vu Vinh Hoa, ngươi đừng nên lo chuyện bao đồng.”
Thượng Quan Diệp sắc mặt trắng bệt, có phần khó tin nhìn Vu Thức Vy, con sóng trong lòng bỗng nổi lên, nàng thật sự đã biết, nàng thật sự đã biết cánh tay của hắn đã bình phục, người của nàng chẳng lẽ đã trà trộn vào trong vương phủ? Là ám vệ hay là gia đinh tỳ nữ? Xem ra hắn phải điều tra toàn bộ Đoan Vương phủ một lượt rồi.
Vu Thức Vy thấy vẻ hoài nghi trong đáy mắt Thượng Quan Diệp, cười nhạt, nàng chính là muốn để hắn nghi ngờ, để cho hắn điều tra nhưng lại không thể nào tra ra manh mối, để hắn vẫn có cảm giác bị người khác theo dõi, để hắn vì chuyện ngày mà ngày nào cũng sống trong lo sợ, bất an.
Vừa nghĩ đến những việc này, Vu Thức Vy liền không kìm được muốn cười thành tiếng, Thượng Quan Diệp bản tính vốn đan nghi, từ này trở đi, cứ từ từ hưởng thụ cảm giác ăn ngủ không yên đi, nếm thử cảm giác đêm dài đằng đẳng đêm nào cũng gặp ác mộng khi nàng ở trong lãnh cung mười tám năm.
Vu Vinh Hoa không ngờ Thượng Quan Diệp chỉ vì một câu nói của Vu Thức Vy nên không cứu cô ta, lúc này phẫn nộ mắng lớn: “Tiện nhân, ngươi có bản lĩnh thì thả ta ra, ta với ngươi một chọi một.”
“Một chọi một?”
Vu Thức Vy nhấc chân lên thả cô ta ra, “Được thôi, một chọi một thì một chọi một, hôm nay vương gia cũng có mặt, ta với ngươi lập giấy sinh tử, hôm nay cho dù ai chết, những người bên cạnh cũng không được gây phiền phức cho người kia, dám nhận chiến thư của ta không?”
Giấy sinh tử? Chiến thư?
Vu Vinh Hoa sững sờ nhìn Vu Thức Vy, có chút ngây người, nàng làm thật hay sao?
“Sao thế Vu Vinh Hoa? Nhận hay là không nhận?”