Đám gia đinh khiếp sợ đến mức toàn thể run lên, bọn họ vừa muốn kéo Vân La đi thì lại bị Vu Vinh Hoa mắng: "Ai dám? Ta xem ai dám động vào tỳ nữ của bản công chúa?"
Thẩm Ly Hạ dùng mắt ra hiệu cho Thấm Thủy công chúa yên tâm, Thấm Thủy công chúa thấy vậy thì lạnh lùng nói: "Mặc kệ nàng ta, bản vương phi mới là chủ tử của phủ này, kéo Vân La xuống đánh cho ta."
Đám gia đinh nghe vậy thì không do dự nữa, lập tức kéo Vân La đi xuống chịu phạt.
Vu Vinh Hoa tức giận tới mức hàm răng run lên, nàng ta nhặt cái chổi trên mặt đất lên và đánh về phía Thấm Thủy công chúa. "Tiện nhân này, không ngờ ngươi lại dám chống đối lại ta, ta đánh chết ngươi."
Thấm Thủy công chúa là người biết võ công nên muốn đối phó với một Vu Vinh Hoa đang chó cùng rứt giậu lại vô cùng dễ dàng, nàng trở tay tát Vu Vinh Hoa một cái thật đau rồi nhíu mày nói: "Vu Vinh Hoa, ngươi không phải thích nhất là tát vào mặt người khác sao? Ta nói thật cho ngươi biết, bản công chúa trước đây cũng thích nhất là tát người khác. Tuy nhiên, từ sau khi đi tới Đại Vân triều các ngươi và gặp được Vu Thức Vy, ta mới hiểu được một đạo lý, tát người cũng không có gì đặc biệt hơn người, ngược lại chỉ có thể chứng minh bản thân mình có bao nhiêu ngu muội và nông cạn mà thôi. Nhưng Vu Vinh Hoa vô cùng xứng đáng với một cái tát này.
Trước kia, Vu Thức Vy nói câu này khi giễu cợt nàng, hiện tại nàng trả lại cho Vu Vinh Hoa!
Nhìn Vu Vinh Hoa, nàng giống như nhìn thấy được sự ngu ngốc của mình trước đây, nên mới phát hiện ra mình khi đó thật sự quá đáng ghét.
Đột nhiên, nàng hình như lĩnh hội được ý chí và khí độ của Vu Thức Vy, có thể nhịn được nỗi sỉ nhục và bị tát thì nhất định sẽ có năng lực mà người bình thường không thể có được. Nàng hình như cũng thấy bội phục Vu Thức Vy, trước đây Vu Thức Vy làm sao nhịn được sự sỉ nhục của nàng chứ?
Nhưng Thấm Thủy công chúa biểu thị từ chối sự bội phục mới phát sinh này, Vu Thức Vy đã tính kế với nàng, vì sao nàng lại không hận Vu Thức Vy được?
Nàng nhất định là điên rồi, tự nhiên lại không hận Vu Thức Vy mà còn cảm thấy may mắn vì đã trở thành đồng minh của nàng ấy! Mình nhất định là điên rồi!
Vu Vinh Hoa bị trúng một tát thì trước mắt tối sầm, sau khi kịp phản ứng, nàng ta nổi giận đùng đùng và lộ ra sắc mặt dữ tợn, nói: "Thấm Thủy, ngươi cũng dám tát ta sao?"
Thấm Thủy công chúa nắm tóc của nàng kéo và cười lạnh nói: "Đánh ngươi thì thế nào? Loại người ngu ngốc lại không hiểu biết như ngươi thì chẳng thà chết đi còn hơn."
Nàng cũng thấy buồn bực, theo đạo lý Vu Vinh Hoa này đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, lên lên xuống xuống như vậy thì đáng lẽ phải thông minh ra mới đúng, tại sao vẫn ngu ngốc như vậy?
Thật đúng là...
Nàng cũng bắt đầu thương hại nàng ta!
Vu Vinh Hoa nghe được nàng nói như thế, tức thiếu chút nữa thì nghẹn thở. Nàng ta cố nén tức giận trong long, lạnh lùng nói: "Thả ta ra, bằng không ta lại tố cáo ngươi là gian tế của Đột Quyết."
"Gian tế?" Thấm Thủy công chúa cười đầy vẻ xem thường nói. "Ngu xuẩn, chứng cớ đâu? Bất cứ việc gì cũng cần phải chú ý tới chứng cứ, bản công chúa thân đứng không sợ bóng nghiêng, chỉ sợ ngươi không đi tố cáo mà thôi."
Ánh mắt Vu Vinh Hoa lóe lên sự kinh sợ, không sai, nàng ta chỉ vì suốt ruột nên mới ăn nói bừa bãi như vậy.
"Ngươi thả ta ra, ta nhận thua rồi." Vu Vinh Hoa đột nhiên nói.
Mắt Thấm Thủy công chúa lóe lên sự nghi ngờ. Chỉ mới vậy đã nhận thua rồi sao? Điều này không giống với nàng ta lắm. Chẳng lẽ nàng chỉ mắng một câu lại khiến cho nàng ta tỉnh táo lại sao?
Không sai, Vu Vinh Hoa thật sự bị chửi tới tỉnh ra rồi, nàng ta đang suy nghĩ mình rốt cuộc đang làm ầm ĩ làm gì? Trừng phạt và sỉ nhục các nàng thì có thể thỏa mãn được cảm giác trả thù trong lòng nàng ta sao?
Không, không thể!
Nàng ta hận nhất là Vu Thức Vy, muốn đối phó cũng là Vu Thức Vy, mấy nữ nhân này chỉ là chuyện nhỏ, mình không cần chấp nhặt với các nàng làm gì.
Đúng, không thể ầm ĩ với các nàng như thế được. Người mà nàng ta muốn đối phó chính là Vu Thức Vy, sau khi đối phó Vu Thức Vy xong mới trừng trị các nàng cũng không muộn!
Vu Vinh Hoa nghĩ tới đây thì lập tức tươi cười rạng rỡ, cố ý lấy lòng nói: "Vương phi tỷ tỷ, là ta sai rồi, là ta ngu xuẩn, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng tính toán với ta."
Nàng ta nói xong liền đem chiếc chổi trong tay ném đi rồi phúc thân. Không ngờ rằng nàng ta lại làm ra bộ dạng khúm núm.
Lúc này đổi lại thành Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ sửng sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau và đều thấy được người kia đang kinh ngạc tới ngây người, bọn họ đều cảm thấy cảnh tượng còn đáng sợ hơn là các nàng chính mắt thấy được mặt trời mọc ở hướng tây.
Vu Vinh Hoa nói tỉnh ra là tỉnh ra rồi sao? Như vậy cũng quá nhanh đi. Thật sự nhanh tới mức khiến cho các nàng bất ngờ không kịp đề phòng gì cả!
Vu Vinh Hoa thấy hai người kinh ngạc đến mức ngây người như vậy thì đứng dậy cười và kéo tay hai người, giả vờ thân mật nói: "Vương phi tỷ tỷ, tỷ mắng rất đúng, ta thật sự là một kẻ ngu xuẩn, ta không nên làm vậy, tỷ cứ đánh ta đi, nào, đánh ta thêm vài cái cho hả giận đi."
Nàng ta nói xong lại tính kéo tay của Thấm Thủy tát vào mặt mình.
Thấm Thủy công chúa đang kinh ngạc lại kịp thời phản ứng, trên thân nổi da gà và ớn lạnh từng hồi, nàng vội vàng rút tay mình về, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ngươi biết là tốt rồi."
Thẩm Ly Hạ cũng nhanh chóng rút tay mình về, nàng chỉ cảm thấy rất buồn nôn nên lùi về sau một bước, gượng cười nói, "Ngươi biết mình ngu xuẩn là tốt rồi."
Sắc mặt Vu Vinh Hoa tối sầm lại và âm thầm cắn răng, thầm nghĩ: Đám tiện nhân các ngươi, các ngươi cũng chỉ đắc ý được thêm mấy ngày nữa thôi!
"Các tỷ muội, mấy ngày nay thời tiết tốt, ta nghe nói lá phong ở Đào Hoa Nguyên đã đỏ hơn, chúng ta không bằng cùng đi chơi, ngắm cảnh một lần có được không?"
Vu Vinh Hoa vừa nói đến Đào Hoa Nguyên thì đột nhiên cũng nhớ tới chuyện không thoải mái phát sinh ở Đào Hoa Nguyên lần trước, đó là vì cái gì nhỉ?
Vu Vinh Hoa cố gắng suy nghĩ và bỗng nhiên biến sắc rồi dùng một tay sờ lên trên sống mũi của mình, từ dưới bụng ngón tay lập tức truyền đến cảm giác lõm xuống khiến Vu Vinh Hoa cứng đờ...
Bản thân tự nhiên... tự nhiên...
"A…" Vu Vinh Hoa đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết giống như gặp phải ma quỷ và sau đó ôm mặt chạy tới trong phòng, lấy cái gương được Vân La đặt ở trong ngăn kéo ra soi, trong nháy mắt sắc mặt nàng ta đã trắng bệch!
Nàng ta tự nhiên quên mất chuyện dung mạo của mình đã bị hủy, mấy ngày này nàng ta không soi gương cũng không đeo mạng che mặt...
Cho nên nàng ta đang dùng gương mặt xấu xí này làm mưa làm gió ở trong vương phủ sao?
Đáng chết, tại sao nàng ta có thể quên đi được chuyện quan trọng như vậy chứ?
Ba con tiện nhân Thấm Thủy, Hạo Tuyết, Cố Ngưng Hương nhất định đã không ít nhìn lần cười chê của nàng ta, đáng chết, đáng chết!
Không trách được Vân La phải cất cái gương, không trách được Vân La lại đặt cái khăn màu đỏ ở trước bàn trang điểm, hóa ra là khăn mỏng cho nàng ta che mặt, không trách được mỗi lần Vân La nhìn thấy nàng đều là bộ dạng nơm nớp lo sợ muốn nói lại thôi.
Tiện nhân, tiện nhân, tất cả đều đáng chết, tất cả đều đáng chết!
Bên ngoài, Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ lại kinh ngạc không hiểu nổi. Thẩm Ly Hạ nói: "Nàng ta làm sao vậy?"
Thấm Thủy trả lời: "Ai biết là lên cơn thần kinh gì chứ?"
Nói thay đổi liền thay đổi, tiếng thét chói tai vang lên, thật đúng là một kẻ điên.
"Đi thôi, tâm trạng của ta hôm nay không tệ, chúng ta đi uống một chén."
Thẩm Ly Hạ cười nói: "Được, tâm tình ta cũng không tệ, thật sự nên uống một chén."
Hải Thiên Viên.
Tiểu Ninh kể lại những chuyện đã phát sinh trong phủ Đoan vương cho Vu Thức Vy biết.
Lúc này Vu Thức Vy đang mặc nam trang, là trang phục của Vệ Thời Ngộ, sau khi nghe được lời Tiểu Ninh nói, nàng chẳng qua chỉ khẽ cười. "Lòng dạ của nữ nhân như kim dưới đáy biển, nửa phần đầu của câu nói này không sai, có lẽ người một khắc trước còn đang kiêu ngạo hống hách, trong phút chốc lại trở nên dịu dàng ngoan ngoãn giống như một con mèo."
Kiếp trước Vu Vinh Hoa tâm cao khí ngạo lại đê tiện vô sỉ, vì đạt được mục đích mà bất chấp tất cả thủ đoạn. Kiếp này, Vu Vinh Hoa vẫn tâm cao khí ngạo nhưng không có đại phu nhân Đường Thị và Đường Thục phi đến nâng đỡ nên cũng không sống quá tốt, đột nhiên chuyển biến như vậy, có lẽ đã tỉnh ra rồi.
Nhưng cuối cùng vẫn quá muộn, bởi vì...
"Thánh chỉ đến…"
Từ tiền đình truyền đến một giọng nói rất the thé không ngừng vang dội trong không trung.
Mắt của Vu Thức Vy nhất thời sáng lên, quả nhiên đã tới rồi.
Nàng nhanh chóng đi ra ngoài nghênh đón và quỳ trên mặt đất. Công công tuyên chỉ mở thánh chỉ ra tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay có thần y Vệ Thời Ngộ hành y tế thế, diệu thủ hồi xuân, làm tấm gương cho mọi người noi theo, đặc biệt phong làm thái y thất phẩm, khâm thử!"
"Thảo dân tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…"
Công công tuyên chỉ cười hết sức vui mừng nói. "Vệ thái y, mời ngài nhận ân huệ."
Vu Thức Vy liếc mắt nhìn Tiểu Ninh phía sau, Tiểu Ninh lập tức nhét cho công công một tờ ngân phiếu trăm lượng. "Làm phiền công công rồi."
"Không cẩn khách khí, không cần khách khí… ha ha ha..."
Vu Thức Vy trở lại trong phòng rồi ném thánh chỉ như ném rác rưởi xuống dưới mặt đất, nàng bắt đầu tháo trang sức và nói với Tiểu Ninh phía sau: "Cả đêm qua ta đã không ngủ nên muốn nằm nghỉ một lát, ngày mai chúng ta theo mật đạo ra ngoài, dẫn theo Điểm Thúy tới Đào Hoa Nguyên du ngoạn một hồi."
Tiểu Ninh vừa muốn nói thì lại thấy có một bóng trắng chợt hiện ra, giống như một vị đại thần đứng ở bên người nàng với sắc mặt đen tới mức đáng sợ, nàng lập tức im lặng rồi nhón chân và nhanh chóng rời đi.
Vu Thức Vy tháo trang sức xong lại thấy Tiểu Ninh mãi không trả lời thì không nhịn được nói: "Tiểu Ninh, tại sao ngươi không nói chuyện vậy? Nghĩ gì mà xuất thần thế?"
Vu Thức Vy còn chưa xoay người lại thì đã thấy mình bay lên, rơi vào một vòng tay vừa bá đạo lại ôn nhu, nàng ngước mắt nhìn lên thì thấy một gương mặt tuấn tú, hại nước hại dân, chẳng qua giờ phút này trên gương mặt tuấn tú có chút tồi tệ, nhưng không ảnh hưởng tới thẩm mỹ, vẫn làm cho nàng nhìn tới mức tim đập thình thịch.