Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44312

Thượng Quan Mặc bỗng nhiên nhìn về phía Thượng Quan Cửu U, nói: “Lời ả nói là có ý gì?”

Đáy lòng Thượng Quan Cửu U hỗn loạn vô cùng nhưng bề ngoài lại tỏ ra bình thản: “Ả nói lời sằng bậy, muốn dùng kế ly gián để chia rẽ thúc cháu chúng ta, ngươi cũng tin?”

Nghe vậy, Thượng Quan Mặc do dự, kế ly gián sao?

“Kế ly gián?” Vu Thức Vy cười sảng khoái: “Thượng Quan Cửu U, có phải kế ly gián hay không chỉ có trong lòng ngươi tự hiểu rõ nhất. Đương nhiên, ngươi chết cũng không thừa nhận, ta cũng không còn cách. Vậy ta cũng chỉ giết sạch toàn bộ rồi nói, cung tiễn thủ đâu? Bắn tên!”

“Phụt.” Hai hàng cung tiễn thủ tới trước mặt, ngắm về phía tinh binh của Thượng Quan Mặc và ám vệ của Thượng Quan Cửu U, không hề chần chờ, bắn tên ra ngoài.

“Á á.”

Rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên hỗn loạn, từng tên tinh binh lần lượt ngã xuống.

Vu Thức Vy lại dặn dò một tiếng: “Tiếp tục.”

Các cung tiễn thủ lại giương một mũi tên, lần nữa bắn ra, mỗi mũi tên đều nhúng kịch độc, người nào trung tên ắt sẽ chết.

Không ngớt chút nào, một nửa tinh binh của Thượng Quan Mặc đều tử vong, mà ám vệ của Thượng Quan Cửu U cũng chết mười mấy người.

Lúc mũi tên thứ ba được giương lên, Thượng Quan Mặc đột nhiên hô to một tiếng: “Dừng!”

Vu Thức Vy giơ tay, lạnh lùng nói: “Còn có di ngôn gì? Nói rõ ràng một lần, thời gian không đợi người.”

Sắc mặt Thượng Quan Mặc tối sầm, đáy mắt hiện lên sự hung ác: “Vu Thức Vy, ngươi đoạt hai mươi tám tinh tú trận chẳng lẽ là đưa cho Hàn Giang Nguyệt? Phu thê các ngươi muốn tạo phản đúng không?”

Vu Thức Vy liếc nhìn hắn, giễu cợt nói: “Sai, chúng ta muốn có hai mươi tám tinh tú trận là để bảo vệ giang sơn Đại Vân. Ngược lại, nếu như hôm nay để Thượng Quan Cửu U mang đi, ngày sau... đại quân sẽ rơi vào tình thế nguy cấp, người chết chính là gia tộc Thượng Quan thị ngươi!”

Con ngươi Thượng Quan Mặc co lại, thầm nghĩ: đúng vậy, Hàn Giang Nguyệt là thân vương Đại Vân triều, càng là cánh tay phò tá đắc lực của phụ hoàng. Tương lai, hắn đăng cơ, cũng phải dựa vào binh lực của y mới có thể ngồi vững trên bảo tọa. Còn Thượng Quan Cửu U bây giờ là Đại Hãn của Nhu Nhiên, là kẻ địch, hắn lúc nãy đúng là hồ đồ rồi!

Thượng Quan Mặc đột nhiên xoay người, giơ kiếm chỉ lên trời, khí thế hào hùng hét lớn một tiếng: “Chúng tướng nghe lệnh, tru diệt phản tặc Thượng Quan Cửu U, giết!”

Thượng Quan Cửu U cũng phất tay, khuôn mặt tuấn tú u ám: “Giết chết!”

Hai phe cấp tốc sống mái với nhau, đao quang kiếm ảnh, giết chóc như đồ.

Vu Thức Vy phất tay làm một tư thế, mệnh lệnh toàn bộ tinh binh của mình rút lui, đợi lát nữa làm ngư ông đắc lợi.

Lúc nhìn thấy ám vệ của Thượng Quan Cửu U lấy một địch trăm, muốn giết để ra khỏi lớp trùng vây, Vu Thức Vy lần nữa lệnh cung tiễn thủ: “Bắn tên.”

Các cung tiễn thủ liên tục bắn ra mấy mũi tên, giết ám vệ của Thượng Quan Cửu U khiến chúng trở tay không kịp, Thượng Quan Cửu U vô cùng cáu tiết, quát lớn: “Nữ nhân chết tiệt, ngươi thật sự muốn dồn ta vào chỗ chết?”

Vu Thức Vy thoáng nhìn, nụ cười vô tình tận cùng: “Chẳng lẽ ta còn ôn lại chuyện xưa cũ với ngươi, tính lại những món nợ cũ giữa ta và ngươi?”

Từ lúc lần đầu tiên gặp mặt nàng thì đã bắt đầu mưu tính nàng, nàng thận trọng dè chừng, mới bước tới ngày hôm nay, vì sao nàng không thể dồn hắn vào chỗ chết?

Nhưng mà... lần này nàng không phải tới để dồn hắn vào chỗ chết!

Nàng chỉ muốn đoạt lại hai mươi tám tinh tú trận mà nàng và Hàn Giang Nguyệt dùng tính mạng để có được, cực khổ nửa ngày, làm giá y cho người khác, nàng không cam tâm, nhất là Thượng Quan Cửu U!

“Ngươi...” Thượng Quan Cửu U nổi đóa, hắn biết nữ nhân này sớm đã hận hắn thấu xương...

Đang do dự có nên quyết đánh đến cùng hay không, A Mông bên cạnh đột nhiên móc ra mấy viên hỏa dược đạn, hô lớn: “Chủ tử, thuộc hạ yểm hộ người, người mau chóng rời khỏi đây.”

Ánh mắt Thượng Quan Cửu U nghiêm nghị, trách mắng: “Mọi người cùng đi!”

A Mông đẩy Thượng Quan Cửu U một cái: “Đại Hãn, đừng quên người vẫn còn huyết hải thâm thù chưa báo, Thượng Quan gia đánh đổ quốc gia Nhu Nhiên, giết hại người nhà của chúng ta, người gánh vác sứ mệnh, đi mau...”

Thượng Quan Cửu U hơi sững sờ nhìn A Mông, khuôn mặt hắn kiên nghị như vậy, không dễ xen vào. Đối xử chân thành với nhau nhiều năm như vậy, hắn không chỉ là thị vệ, mà càng là huynh đệ của hắn, hiện nay, hắn chỉ cần giao hai mươi tám tinh tú trận ra, là có thể đổi lại được mạng của bọn hắn.

Không có hai mươi tám tinh tú trận cũng chẳng sao, hắn như vậy cũng có thể nhất thống thiên hạ, nhưng nếu không có đám huynh đệ này, làm sao hắn xứng đáng với tình nghĩa thề sống chết bao nhiêu năm nay chứ!

Thôi đi, ở rừng xanh không sợ thiếu củi đốt, ngày tháng còn dài...

“Dừng tay!” Thượng Quan Cửu U lạnh lùng quát một tiếng, đột nhiên móc quyển sách đã được bao kỹ từ trong ngực ra, nói: “Vu Thức Vy, thứ ngươi muốn ở đây, tha cho bọn ta.”

Vu Thức Vy giương cằm: “Thành giao!”

Thượng Quan Cửu U ném về phía Vu Thức Vy, quay đầu nói với đám ám vệ: “Chúng ta đi!”

Quyển sách bị ném giữa không trung, Vu Thức Vy nhảy người lên, bay về phía hư không, mắt nhìn là phải bắt được quyển sách kia, không ngờ rằng, trong ánh lửa đất đèn, một bàn tay to lớn ngang trời vươn ra, đoạt mất hai mươi tám tinh tú trận.

Khắc kế tiếp, Vu Thức Vy chỉ cảm thấy lồng ngực rất đau, liên tiếp trúng phải chưởng của đối phương, sau đó ngã xuống mặt đất.

Còn đối phương đã cưỡi diều hâu gỗ, cắt đường chân trời, bay về phương xa!

Vu Thức Vy tức giận đến độ phun ra một ngụm máu tươi, quỳ một chân trên mắt đất: “Vu Nhậm Hoằng đáng chết!”

Không ngờ rằng khổ cực cả nửa ngày, cuối cùng lại rơi vào tay kẻ khác, tức chết nàng rồi!

Thậm chí nàng có thể đoán trước được, Tây Lương và Đại Vân triều sẽ lập tức khai chiến, thế sự vô thường, thế sự vô thường!

Hai ngày sau, Hàn Giang Nguyệt bí mật trở về quân doanh, còn Vu Thức Vy cũng về tới kinh thành.

Không ngờ vừa về tới vương phủ, liền bị hoàng thượng ra một thánh chỉ, truyền nàng vào cung!

Nàng thay một bộ cung trang màu đỏ thẩm với hoa văn sẫm màu, chậm rãi tới Đức Chính điện.

“Thần phụ bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế.”

Hoàng thượng mặc long bào màu vàng, đứng khoanh tay trước văn án, sau khi nghe thấy giọng nói của nàng, chậm rãi quay người lại, uy nghiêm nhìn về phía Vu Thức Vy, trầm giọng nói: “Vu Thức Vy, ngươi có biết tội của mình?”

Vu Thức Vy đứng lên, không chút sợ hãi nhìn hoàng đế, chau mày nói: “Nhưng không biết thần phụ đã phạm tội gì?”

“Ngươi kháng lại thánh chỉ, tự ý dẫn binh mã, tội đáng muôn giết, còn không cúi đầu nhận tội?”

Vu Thức Vy không hề cười: “Thần phụ kháng chỉ lúc nào, thánh chỉ đâu? Tự ý dẫn binh mã, nói ra giống như hoàng thượng chính mắt nhìn thấy vậy. Đó chẳng qua chỉ là gia nô của phủ Mẫn Thân vương thần, không được coi là binh mã, sao lại tội đáng muôn chết cơ chứ?”

Ánh mắt hoàng đế trở nên ác liệt, tức giận đập lên văn án, trách mắng: “Vu Thức Vy, ngươi coi thường trẫm, thực sự là cuồng vọng quá phách lối rồi, hôm nay trẫm phải trị ngươi, người đâu, lôi Mẫn thân vương phi ra ngoài, đánh hai mươi sáu trượng.”

Vu Thức Vy móc móc lỗ tai, không để ý đến hắn, quay người bước ra ngoài, vừa nói: “Thần còn có việc, hoàng thượng người dần dần tự chơi đi.”

Vừa nói, phóng ngân châm trong tay khiến bốn tên thị vệ trong điện hôn mê.

Sắc mặt hoàng đế tức đến độ tái xanh, trên trán nổi gân xanh: “Ngự lâm quân, cản ả ta lại.”

Một đám ngự lâm quân cản Vu Thức Vy lại ngay cửa chính Đức Chính điện, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hoàng đế lần nữa quát lên: “Cản ả lại cho trẫm.”

Vu Thức Vy quay đầu nhìn hắn một cách khinh bỉ, rót ra một chút bột phấn từ bình thuốc trong tay, sau đó lại mở một bình thuốc nước khác, đổ bột phấn vào, dùng ngón tay khuấy khuấy, sau đó thổi mấy hơi vào hỗn hợp thuốc kia, khiến mùi vị tỏa ra rất nồng.

“Bịch bịch bịch” Ngự lâm quân lần lượt ngã xuống, không lâu sau, toàn bộ đều hôn mê.

Hoàng đế nhìn thấy cảnh này, càng thêm tức giận nổ trận lôi đình: “Khốn nạn, nữ nhân đanh đá này, ngươi thật là vô pháp vô thiên rồi.”

Vu Thức Vy vứt lọ thuốc, nghiêm mặt lại, nghiêm túc nói: “Ngươi nói không sai, ta chính là vô pháp vô thiên, cho nên…đừng tới chọc ta nữa, bằng không…không đợi tới lúc Mộ Dung Tu Chi tới tìm gia tộc Thượng Quan các ngươi tới báo thù, ta sẽ tàn sát từng người từng người các ngươi trước,Vu Thức Vy ta sẽ không bị sự uy hiếp và quản chế của bất cứ kẻ nào!”

Từng chữ rõ ràng, giọng nói khí phách, trực tiếp khiến hoàng đế phải lùi về sau mấy bước.

Suy nghĩ trong đầu thay đổi, kẻ cuồng ngạo bất kham như thế, vì sao hắn chỉ muốn chế ngự nàng?

Nàng có tài năng thiên phú, hắn thân là hoàng đế, không nên chỉ nghĩ tới ân oán tư thù, nên lợi dụng tài năng của nàng mới đúng!

Khả năng thay đổi của một người sẽ nhanh như thế nào?

Chỉ là trong chớp mắt mà thôi!

Hoàng đế kiềm chế cơn thịnh nộ, nở nụ cười trong chốc lát, hào sảng mà cười: “Hahaha… trẫm chỉ là thăm dò ngươi thôi, ngươi lại nghiêm túc coi là thật. Mẫn Thân vương đánh trận bên ngoài, tận trung vì nước, ngươi bận rộn quản gia, khiến trẫm yên lòng, người đâu, dâng phần thưởng của trẫm lên đây.”

Hai hàng cung nữ mặc cung trang trắng nõn, nối đuôi nhau bước vào, mỗi người đều cầm một cái khay, mỗi khay đều là kỳ trân dị bảo. Những thứ này Vu thức Vy không hề coi trọng, ngược lại binh thư trên chiếc khay cuối cùng lại thu hút sự chú ý của nàng.

Hoàng đế ban thưởng nàng binh thư, đây là có ý gì?

Chẳng lẽ hắn là muốn nàng khoác quân trang, ra tiền tuyến đánh trận?

Nàng và Thượng Quan Mặc cùng trở về, chắc là Thượng Quan Mặc đã nói với hắn những gì đã xảy ra trong lăng mộ của Võ Mộc. Tây Lương và Đại Vân sắp khai chiến, chắc là trong lòng hắn cũng đã có tính toán!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK