Trong con ngươi của Liễu quý phi Tiễn Thu Thủy lóe lên một sự nham hiểm hung ác, nhẹ nhàng ghé vào tai của hoàng thượng, nói: “Bệ hạ, cô ta chính là Vu Thức Vy người mà lần trước thần thiếp có nhắc tới với bệ hạ, là hung thủ giết chết tam công chúa Trữ Ngọc! Bệ hạ lúc đó không phải là muốn hoàng đế Đại Vân giao cô ta ra sao? Hoàng đế Đại Vân không những không đồng ý, bây giờ còn phong cô ta là tướng quân tiên phong, chỉ mất thời gian một ngày một đêm liền phá vỡ trận địa Trầm Minh quan.Thần thiếp cũng nói qua với bệ hạ rồi, nữ từ này túc trí đa mưu, rất giỏi bày mưu tính kế, có được cô ta, chính là có được cả thiên hạ này!”.
Trên khuôn mặt béo lúc nắng lúc mưa của hoàng đế, cuối cùng cũng hiện ra nộ ý cao ngút trời, cắn răng căm hận nói: “Thì ra là cô ta, Vu Thức Vy, Vu Thức Vy!”
Liễu quý phi nhìn sự hận thù trên khuôn mặt của hoàng thượng, nụ cười nham hiểm trong đáy mắt càng rõ hơn, “Bệ hạ, thần thiếp biết người hận không thể giết chết cô ta ngay lập tức, nhưng bây giờ chưa phải lúc, bệ hạ phải nghĩ cách đưa cô ta tới hoàng cung này, để cô ta bán mạng vì bệ hạ, giúp bệ hạ nhất thống thiên hạ!”.
Đến khi đó, đợi tới lúc cô ta tới rồi, ả sẽ cho nàng nếm thử cái gì gọi là muốn sống không được, muốn…chết…không xong!
Hoàng đế Tây Lương kìm lại sự tức giận trong lòng, lớp thịt mỡ trên mặt bị ép lại,trong mắt hiện lên tia nham hiểm, nói: “chỉ nhìn vào chiến tích trong một ngày công phá Trầm Minh quan của nữ tử này, đích thực là một kỳ tài hiếm có, ái phi nói rất đúng, so với việc giết cô ta, chi bằng khiến cô ta bán mạng vì trẫm, đợi tới khi trẫm nhất thống thiên hạ rồi, lúc đó giết cô ta cũng không muộn”.
Liễu quý phi nở cụ cười long lanh quyến rũ, ngón tay ngọc thon dài sờ lên bụng, nói: “Để cô ta làm việc cho bệ hạ xong rồi mới giết, mưu kế của bệ hạ thật hay, nhưng bệ hạ định làm như thế nào để đưa cô ta tới hoàng cung?”.
Hoàng thượng cười bí hiểm, nói: “Ai phi nàng không biết rồi, Hoàng thất Tây Lương ta, có một loại tử sĩ sẽ không bao giờ chết…”
Trầm Minh quan.
Giữa các quân trướng trắng như tuyết so le lộn xộn, từng tốp binh lính tinh nhuệ cầm vũ khí đi tuần tra cảnh giới, phòng bị nghiêm ngặt.
Trong các trướng, các tướng sĩ tham gia trận chiến ngày hôm qua đang nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau một đêm chiến đấu, bọn họ đều đã kiệt sức, cho nên nguyên soái đặc biệt miễn cho bọn họ buổi thao luyện ngày hôm nay, để bọn họ được nghỉ ngơi cho tốt.
Bây giờ đang là buổi trưa, Vu Thức Vy dùng xong cơm trưa, liền ở lại trong trướng nghiên cứu binh pháp, nàng biết Vu Nhậm Hoằng nhất định sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy, vẫn có thể tái chiến lại, cho nên không thể vì thắng trận lần này mà buông lỏng được.
Nghiên cứu được nửa canh giờ, Điểm Thúy cầm một bức thư tới, vô cùng phấn khởi đi vào, nói: “Tiểu thư, có thư của Vương gia”.
Vu Thức Vy nghe cách Điểm Thúy xưng hộ, sắc mặt trở lên lạnh lùng, nói: “Điểm Thúy, đây là quân đội, em phải gọi ta là tướng quân, không được phép gọi sai nữa”.
Điểm Thúy lè lưỡi, có chút lúng túng, nói: “Vâng, thưa tướng quân, nô tỳ biết sai rồi, tướng quân, đây là thư Vương gia gửi tới”.
Vu Thức Vy thây Điểm Thúy trở nên cẩn trọng như vậy, có chút bất lực chọc lên đầu nàng ta, nói: “Ta vẫn là ta, chỉ có điều đây là quân doanh, kỷ luật quân đội nghiêm minh, nhất định phải tuân thủ, nếu như để người khác bắt được, sẽ nói các ngươi không tuân theo quy củ”.
Điểm Thúy bĩu môi, đột nhiên làm một cái mặt quỷ, nói: “Vâng vâng vâng, thưa nữ đại tướng quân của tôi, cô mau xem xem vương gia viết gì trong thư”.
Vu Thức Vy lắc đầu, sau đó mở thư ra, tỉ mỉ xem từ đầu tới cuối, trong đôi mắt hiện lên tia mừng rỡ.
Trong thư chỉ vỏn vẹn vài ba câu: Thê tử ta phá Trầm Minh quan, lập lên kì công, phu quân vui thay, nhớ thương vô cùng, hy vọng thê tử giữ gìn sức khỏe, phu quân mong tới ngày được cùng nhau đi tới chân trời góc bể”.
Giữa các nét chữ cuồng thảo (một kiểu viết chữ thảo) hiện ra tình cảm nhớ nhung khắc cốt ghi tâm, khiến trong lòng Vu Thức Vy không kiềm chế được mà cảm thấy ấm áp, thế gian này, cuối cùng cũng chỉ còn lại chàng, mới có thể khiến nàng nhớ nhung đến vậy
Nhất định, nhất định, đợi cho tới khi nàng đại công cáo thành rồi ắt sẽ tự mình âm thầm rút lui, nhất định không phụ cảnh đẹp không phụ phu quân!
Điểm Thúy nhìn Vu Thức Vy cả mặt chìm trong suy tư, không nhịn được nghiêng đầu nhìn bức thư, cao giọng nói: “Vương gia viết gì trong thư vậy? Tướng quan sao lại vui như thế nhỉ?”
Vu Thức Vy gập bức thư lại, cẩn thận tỉ mỉ đặt vào trong lòng, nói: “không được làm loạn, ngươi mau đi xem xem Lạc Thanh Phong trở về chưa?’.
Điểm Thúy bĩu môi: “Không cho xem thì không cho xem….”
Điểm Thúy lẩm bẩm đi ra ngoài, nhưng đúng lúc Điểm Thúy định vén mành trướng lên, bị một cánh tay lớn vén mành lên trước, sau đó lướt qua mành trắng, xoẹt qua mặt của Điểm Thúy.
Điểm Thúy bị dọa một trận, khẽ hô lên một tiếng, lúc ý thức được liền muốn bắt lấy đối phương, nhưng không ngờ rằng bắt hụt, trượt chân một cái, mông chuẩn bị đập xuống đất.
“A~”.
Trong ánh sáng của đất đèn, Điểm Thúy chỉ cảm thấy một cánh tay lớn đặt lên eo của mình, một lúc sao, nhẹ nhàng kéo một cái, tiện tay kéo nàng đứng dậy.
Điểm Thúy mở to mắt nhìn, có chút không dám tin, lí nhí nói một tiếng: “Lạc Thanh Phong~”.
Dung nhan kế bên có sự tinh tế vô cùng, da mặt trắng như ngọc, ánh mắt sáng nghiêm nghị, trời ạ, thật là đẹp quá đi ~
Điểm Thúy nhìn tới ngây người, hai mắt sáng lấp lánh như sao.
Lạc Thanh Phong khẽ nhăn mày: “Điểm Thúy, ngươi không sao chứ”.
Giọng nói lạnh lùng mang theo chút lo lắng, khiến Điểm Thúy một lúc sau mới tỉnh lại, mặt đỏ ứng lên, sau đó mới vùng ra khỏi vòng tay của Lạc Thanh Phong, thẹn thùng nói: “Lạc Thanh Phong, cảm ơn huynh”.
Lạc Thanh Phong nhìn khuôn mặt của Điểm Thúy đang đỏ tới tận cổ, cảm thấy có chút kì lạ, nói: “Điểm Thúy, sao mặt muội lại đỏ như vậy? Muội bị sốt sao?”.
Nói xong, sờ lên trán của Điểm Thúy, nghiêm túc nói: “Vẫn bình thường mà”.
Mặt Điểm Thúy nóng bừng, càng đỏ hơn, úp úp mở mở nói: “Nào….nào có a, muội….muội nào có….đỏ mặt, huynh nhìn nhầm rồi”.
Nói xong, đẩy Lạc Thanh Phong ra rồi đi ra ngoài
Lạc Thanh Phong cảm thấy có chút kì quặc, “Muội ấy làm sao vậy nhỉ?”.
Vu Thức Vy cười cười, nói: “Lạc Thanh Phong, ngươi cảm thấy Điểm Thúy thế nào?”.
Lạc Thanh Phong không chút hoài nghi, thẳng thắn trả lời: “Điểm Thúy rất tốt, lần trước nhìn thấy giầy của thuộc hạ bị rách, còn làm một đôi giầy mới cho thuộc hạ”.
Vu Thức Vy cười càng thêm sâu, không tiếp tục nhắc tới Điểm Thúy nữa, mà nói vào việc chính: “Thế nào rồi? Lương thực dự trữ của Trần Thúc tới Phong Thủy Lĩnh hay chưa?”.
Lạc Thanh Phong sắc mặt cũng nghiêm túc, kính cẩn nói: “Bẩm, đến rồi ạ”.
“Ừm, đến rồi thì tốt, cái này, ngươi cầm lấy đi!”.
Lạc Thanh Phong ngẩng đầu lên, thu vào trong tầm mắt hắn là một tấm Huyền Kim hộ phù, sắc mặt liền thay đổi: “Tiểu thư, đây là….”
Vu Thức Vy nghiêm túc nói: “Đây là Binh phù, bình phù của năm mươi vạn đại quân của Phong Thủy Lĩnh, ngươi cất giữ cẩn thận, nếu có một ngày ta mất tích hoặc rơi vào nguy hiểm, ngươi đem cái này đưa cho Hàn Giang Nguyệt, lúc đó, chàng ắt sẽ sắp xếp ổn thỏa cho năm mươi vạn đại quân này”.
Lạc Thanh Phong nghe xong những lời này, trong ánh mắt lóe lên một chút do dự và lo lắng, nói: “Tiểu thư, cô….”.
“Ta biết ngươi muốn nói gì, không sao, chỉ là phòng ngừa, đề phòng ngộ nhỡ có xảy ra mà thôi, ta mệt rồi, ngươi lui xuống đi”.
Lạc Thanh Phong mở miệng, định nói gì đó, nhìn Vu Thức Vy đã xoay người đi, liền ngậm miệng lại, lặng lẽ rời đi.
Nửa đêm canh ba, trong quân doanh ngoài trừ thi thoảng có tiếng phát ra từ đội tuần tra, thì chỉ còn lại ánh lửa cháy phập phồng.
Vu Thức Vy tắm rửa súc miệng xong, mặc một bộ tiết y màu trắng, yên tâm nằm xuống giường.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Vu Thức Vy chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mất đi, sắp hoàn toàn rơi vào trong tình trạng vô tri vô thức. Đột nhiên, truyền tới một tiếng sáo rất khẽ, âm thanh rất nhỏ rất nhỏ, lúc xa lúc gần, giống như tiếng muỗi vo ve, nhưng lại rất vang, Vu Thức Vy vội vàng mở mắt ra, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Đang nửa đêm, sao lại có tiếng sáo?
Vu Thức Vy nín thở tập trung suy nghĩ, một lần nữa dỏng tai lên nghe, tiếng sáo vẫn còn, loáng thoáng sự bị thương, rất là thê lương, khiến người ta không nén nổi tình cảm mà bị đưa vào trong tiếng sao đó, bi thương từ trong ra.
Tình cảm mãnh liệt như này khiến Vu Thức Vy cảm thấy vô cùng sợ hãi, rút kim bạc ra, hung hăng đâm lên người mình một lúc, mới cảm thấy tỉnh táo hoàn toàn.
Không xong rồi, tiếng sáo có vấn đề!
Vu Thức Vy vội vàng chạy ra ngoài quân trướng, tỉnh táo nhìn bên ngoài một cái, hết sức kinh ngạc, chỉ thấy toàn bộ binh lính đang từ từ di chuyển về hướng bắc, giống như bị trúng tà vậy.
Thái tử vội vàng chạy tới, túm lấy một binh sĩ, quát lớn: “Tỉnh lại, mau tỉnh lại”.
Binh sĩ này giống như lần đầu tỉnh lại từ một giấc mộng lớn nhìn lại mình, nghi ngờ hỏi: “thuộc hạ sao lại ở đây?”.
Vu Thức Vy nhìn thấy như vậy, trong lòng cảm thấy run rẩy, đây….trừ phi đây chính là nhiếp hồn khúc trong truyền thuyết.
Không do dự thêm nữa, Vu Thức Vy dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước trống trận, cầm hai cái dùi gỗ lên, dùng hết sức đánh trống.
“Tùng…. Tùng…… tùng…..”
Tiếng trống vang dội từng tiếng từng tiếng truyền tới, tiếng sau to hơn tiếng trước, vang khắp phạm vi mấy chục dặm. Các binh sĩ vốn dĩ đang đi về hướng Bắc một lúc sau đều tỉnh lại, kinh ngạc không thôi nhìn nơi mình đang đứng, phát ra giọng kinh ngạc sợ hãi: “tôi bị làm sao vậy?”.
“Sao tôi lại ở đây? Tôi không phải là đang ngủ sao?”.
“Đúng vậy, sao tôi lại ở đây? Lẽ nào tôi bị mộng du rồi?”.
“Tôi thấy không phải, mông du sao tất cả mọi người ở đây đều bị mộng du?”.
Vu Thức Vy nhìn tất cả binh sĩ đều đã tỉnh, dừng động tác gõ trống lại, cao giọng nói: “Chư vị tướng sĩ, các ngươi không phải là bị mộng du, là bản tướng quân ta thổi nhiếp hồn khúc, các người mới bất giác đi ra đây như vậy”.
Các Tướng sĩ vừa nghe là Vu Thức Vy thổi nhiếp hồn khúc, đều cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi vô cung, có người còn hỏi: “Tướng quân, nhiếp hồn khúc là cái gì vậy?”.
Vu Thức Vy lấy ra một cây sao nó: “Nhiếp hồn khúc, trông mặt mà bắt hình rong, nhiếp hồn, chính là khiến các người ngoan ngoãn nghe theo sự chỉ huy của ta, thật ta bổn tướng quân ta lựa chọn đêm nay để thổi cái này, chính là vì muốn nói với các ngươi, người Tây Lương có rất nhiều thủ đoạn mánh khóe, đặc biệt giỏi nhất về Nhiếp hồn khúc, vì muốn tránh mọi người sau này trúng phải chiêu thức này, cho nên bổn tướng quân ta muốn nhắc nhở trước với mọi người, để tránh sau nghe thấy âm thanh này, lại không có chút nào phòng bị, vừa rồi âm thanh rất rõ ràng đặc biệt, mọi người nhớ rồi chứ?”.
Toàn quân nhìn tư thế “các ngươi chưa nhớ ta sẽ thổi thêm một lần nữa” của nàng, lại nghĩ tới hành động bản thân giống như bộ xác biết đi, vội vàng đồng loạt lên tiếng: “Thuộc hạ đã nhớ!”.
Vu Thức Vy khẽ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng chỉ là làm ra dáng vẻ sắp thổi sao, chứ thực ra nàng cũng không biết nhiếp hồn khúc là cái gì, nói nhiếp hồn khúc do nàng thổi, cũng chỉ là muốn làm yên lòng quân mà thôi.
Nếu nói là do quân địch thôi, vậy đêm nay, ai cũng đừng mong tiếp tục ngủ, lòng quân cũng vì vậy mà trở nên bất ổn
“Các tướng sĩ nghe lệnh, trở về tiếp tục ngủ, nhớ kĩ, sau này nếu vẫn nghe thấy âm thanh này, nhất định phải đề phòng!”.
“Rõ, thưa tướng quân!”.
Các tướng sĩ sau khi quay trở về, Vu Thức Vy lại đi cùng với Thái tử và Cố Ngọc vào trong trướng Nguyên soái, ba người cùng nhau ngồi xuống, trên mặt mỗi người đều là vẻ nghiêm trọng.
Cố Ngọc nói: “Vu tướng quân, những lời vừa rồi của ngài, bổn soái biết đều là vì muốn làm yên lòng quân, bây giờ trong trướng không còn người ngoài, ngài mau nói cho bổn soái biết, dốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.
Vu Thức Vy chắp tay nói: “Nguyên soái anh minh, mạt tướng quả thật chỉ là nói dối, cũng chính là vì muốn làm yên lòng quân. Mạt tướng nghe nói có một loại Vu thuật ở Nam Cương, có tên là nhiếp hồn khúc, khúc này réo rắt làm cảm động lòng người, phàm là người ngh thấy khúc này đều sẽ cảm thấy bi thương trước nay chưa từng có, cùng rơi vào ý cảnh trong khúc nhạc, tiếp theo đó sẽ bị người thổi khúc điều khiển linh hồn và tâm trí, làm bất cứ việc gì”.
Đồng tử của thái tử co lại, lo lắng nói: “Ta cũng từng thấy qua ba chữ Nhiếp hồn khúc này trong mật tông của hoàng tộc, cái này có từ thời hoàng thất Nam Chiêu, nhưng không biết là thật hay giả”.
Ánh mắt của Vu Thức Vy chợt lóe lên, trong lòng khẽ lay động, nói: “Hoàng thất Nam Chiếu?”.
Nàng chỉ nghe nói qua về uy lực của Nhiếp hồn khúc, nhưng không biết từ đâu mà có, nếu đúng là từ hoàng thất Nam Chiêu, cũng không có gì làm lạ, bởi vì nàng giết Bạch Vân Thâm tam hoàng tử của bọn họ, bọn họ đến tìm nàng báo thù rồi.
Chỉ là…..
Sao nàng lại luôn cảm thấy việc này không có đơn giản như vậy nhỉ?
Nếu việc này thật sự là do hoàng thất Nam Chiêu làm , vậy nàng bây giờ đang giao chiến với Tây Lương, nếu nàng chết rồi, người được lợi đổi lại sẽ là Tây Lương, cho nên…. Nam Chiêu là đang mượn đao giết người!
Đang suy nghĩ, đột nhiên một giọng nói run rẩy truyền tới: “Nguyên…Nguyên soái, bên ngoài xảy ra chuyện rồi!”.
Cố Ngọc nghe xong những lời này, ánh mắt sa sầm xuống, nói: “Chuyện gì, vào đây rồi nói!”.
Binh sĩ đó nhanh chóng đi vào bên trong, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, cả người run lấy bẩy quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Khởi bẩm nguyên soái, hai vị tướng quân, thuộc hạ vừa rồi đi tuần tra…. Phát hiện có người không biết bị cái gì ăn mất, máu thịt trên người đều bị rỉa sạch, chỉ còn lại một cái đầu lâu máu”.
“Cái gì? Đầu lâu máu?” Cố Ngọc kinh ngạc tới mức đứng hẳn dậy.