Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44243

Vu Thức Vy và Hàm Yên đều kinh ngạc, hai người đồng thời đứng lên ngước nhìn, nhìn sang bóng hình đỏ tươi như pháo hoa trên vòm mái cong của gác xép, y một tay chống đỡ thân mình, tùy ý ngồi nghiên trên vòm mái nóc nhà, vạt áo bay phất phới, mái tóc bồng bềnh đen tuyền tung bay như vũ điệu ở phía sau lưng y.

Ngũ quan bị ngược sáng của y càng lúc càng rõ rệt, đôi mắt như hoa đào dài hẹp ánh lên những tia sáng, sóng mũi cao anh tú, đôi môi trơn bóng tươi đẹp như hoa đào, trên miệng y còn ngậm một cọng cỏ dại, lộ ra vẻ bỡn cợt, nhưng lại pha thêm chút khí chất phong lưu khác biệt, khiến Vu Thức Vy nghĩ đến một câu nói, tự do phóng đãng!

“Chẳng lẽ Khương công tử có thói nghe lén sao?” Vu Thức Vy mỉa mai nói.

Ánh mắt đào hoa của Khương Sở nở một nụ cười mê hoặc lòng người, khóe môi nhếch nhẹ, y bỗng đứng lên, từ trên trời nhảy xuống như thiên tiên, hồng y mê hoặc, bóng hình xuyên qua hư không, cuối cùng đứng trước mặt Vu Thức Vy.

Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long!

Y nhổ bỏ cọng cỏ dại trong miệng, từ trên cao cúi nhìn Vu Thức Vy, giọng nói cũng mang vẻ mỉa mai: “Vu tiểu thư vẫn luôn bỉ ổi vậy sao?”

Vu Thức Vy cười nhẹ nhàng và nói: “Chưa chắc, phải xem đối tượng, nếu là loại người thích nghe lén như Khương công tử đây, ta vẫn luôn trực tiếp ra tay, Thanh Phong, ném hắn ra ngoài.”

Giọng nói vừa dứt, một bóng đen xuất hiện trước mặt Khương Sở nhanh như tia chớp, trên gương mặt thanh lạnh không có bất kỳ biểu cảm gì, “Khương công tử, mời.”

Khương Sở chẳng những không đi, mà còn nhanh như chớp, ngồi vào vị trí kế bên Vu Thức Vy, rồi tự rót cho mình một tách trà, húp nhẹ một ngụm, cười nói: “Đại danh của Vu tiểu thư, tại hạ nghe danh đã lâu, hôm nay tới gặp, chưa nói được lời nào, đã bị đuổi đi, đây chẳng lẽ là cách đón tiếp khách của Vu tiểu thư sao?”

Vu Thức Vy cũng ngồi xuống, ngón tay chơi đùa những đóa hoa sen tươi đẹp được cắm trên bàn, lạnh nhạt nói: “Cách tiếp đãi khách đương nhiên là có, nhưng cũng phải xem đối phương có phải là khách không, nếu là khách dĩ nhiên phải từ cửa chính đi vào, lén la lén lút không phải kẻ gian cũng là đạo tặc, đâu thể gọi là khách?”

“Ngươi …” Khương Sở cạn lời, sau đó cười thất thanh, “Vu tiểu thư quả thật danh bất hư truyền.”

Là một nhân vật lợi hại!

Hôm nay y nhận được tin, bèn định lén lút đi xem xem người phụ nữ mà mọi người đều kiêng dè là ai, nhưng không ngờ vừa đúng nhìn thấy cảnh nàng ta trêu đùa Lan Y quận chúa, y trốn ở góc tối cười nửa ngày trời, thế mà người này còn có thể giả vờ như thật, ngay đến Lan Y quận chúa cũng phân biệt không ra thật hư.

Không phải Lan Y quận chúa quá ngu xuẩn, mà là người phụ nữ này quá tinh khôn.

Vu Thức Vy gật gật đầu, “Quá khen, nhưng không biết Khương công tử đến chỗ của tiểu nữ có chuyện gì?”

Khương Sở cong môi nở nụ cười như yêu nghiệt, chắp tay nói: “Tại hạ vô cùng ngưỡng mộ Vu tiểu thư, lần này cố tình tới đây để mời Vu tiểu thư ra ngoài dạo chơi một phen, không biết tiểu thư có nể mặt tại hạ không?”

Mời?

Một nam nhân, chạy đến mời vị thiếu nữ chưa xuất giá, quả thật là …

Trên mặt Hàm Yên lộ vẻ tức giận, nàng quát mắng: “Tên vô lại to gan, ngươi đang ăn nói tầm xàm gì đó?”

Nghe vậy, Khương Sở ngước đôi mắt đào hoa lên, nhìn về phía Hàm Yên đang mặt đỏ bừng bừng, cười yêu nghiệt, “Vị mỹ nhân này tính khí lớn thật, phụ nữ nên dịu dàng như nước, đàn ông mới yêu thích được, nàng như vậy sẽ gả không ra đâu.”

Gả … gả không ra?

Hàm Yên đứng ra bênh vực Vu Thức Vy theo bản năng, nên mới nổi nóng, bình thường nàng ta chẳng bao giờ nổi giận, nhưng lại bị một kẻ đàn ông chê cười là gả không ra, thật là … có hơi tức giận.

“Tên vô lại, ta có gả ra hay không, liên quan gì tới ngươi? Đi ra, tiểu thư đã bảo ngươi đi ra rồi, ngươi còn ở lì nơi đây, ta … ta…”

“Nàng thế nào?” Khương Sơ trêu đùa nhìn Hàm Yên, y đột nhiên phát hiện ra không chỉ Vu Thức Vy thú vị, ngay đến tì nữ của nàng ta cũng khá thú vị.

“Ta …” Hàm Yên vừa xấu hổ vừa tức giận, ánh mắt nàng hướng tới cây chổi đặt dưới hiên ở cách đó không xa, liền nhanh chân bước tới đó, cầm lấy chổi lên, vừa đi tới là cho y một trận đánh, “Tên vô lại, đi ra, Xạ Nguyệt Cư không hoan nghênh ngươi.”

Khương Sở không ngờ tì nữ này hay ho đến vậy, nói không lại là đánh người, mà bản thân y lại không đánh phụ nữ, nên chỉ đành ôm đầu chạy, thảm hại y như chuột qua đường, “Này, tì nữ như ngươi là sao vậy hả? Sao còn hay ho hơn cả chủ tử của ngươi? Dừng tay ~”

Hàm Yên thấy Vu Thức Vy không ngăn cản, trên mặt nàng treo một nụ cười nhẹ nhàng, bèn biết là nàng đồng ý, nên động tác trên tay không những không dừng lại, mà còn đánh mạnh hơn nữa, “Tên vô lại, dám lén lén lút lút tới, vừa tới là trêu ghẹo tiểu thư nhà ta, ngươi tưởng tiểu thư nhà ta dễ ăn hiếp sao? Đi ra, ra ngoài …”

Khương Sở bị đánh tới không thể né tránh, y phục rối bời, ngay đến trên tóc cũng dính đầy vụn chổi, bất giác hô lên, “Đủ rồi ~”

Hàm Yên kinh hoảng dừng động tác lại, xém chút không dừng kịp, đụng vào người y.

Khương Sở nhíu chặt mày, tức giận nhìn Hàm Yên, chỉ vào mặt nàng phê bình: “Ngươi nhìn xem ngươi, đâu ra bộ dạng nên có của một tì nữ, đâu ra hình dáng nên có của một nữ nhi? Y như một mụ điên … ngươi nhìn xem trang phục, tóc tai của bổn công tử, bị ngươi làm ra thế nào, ta mặc kệ, ngươi phải đền!”

Nói xong bèn ngồi xuống cái bịch, ra vẻ một bộ dạng ngươi không đền, bổn công tử không đi.

Hàm Yên đâu từng gặp qua chuyện thế này, nhất thời không biết nên làm sao, cầu cứu nhìn sang Vu Thức Vy, dùng ánh mắt hỏi: Làm sao đây tiểu thư? Hình như nô tì gặp phải chuyện lớn rồi.

Vu Thức Vy trao nàng một ánh mắt yên tâm, đích thân rót cho Khương Sở một tách trà, “Khương công tử rất tức giận sao?”

Khương Sở liếc Vu Thức Vy một cái, giọng điệu trở nên không ổn lắm, “Vu tiểu thư, hay là người thử xem?”

Nói xong bèn cầm tách trà Vu Thức Vy đưa đến, mở nắp uống một ngụm.

Vu Thức Vy cười, hời hợt nói: “Giận là đúng rồi, giận nhiều chút, thì có thể sống ít hơn một hai ngày, có thể sớm thoát khỏi trần gian này, chuyện tốt đẹp như thế, đáng chúc mừng, tiểu nữ cạn trước, chúc Khương công tử sớm ngày giải thoát.”

Nói xong, Vu Thức Vy ngẩn đầu, uống hết một tách trà, từ lúc sáng sớm chưa có thời gian để uống được ly trà, khát quá.

Khương Sở nghe lời nói của nàng xong bèn phun ra nguyên một ngụm trà, ho sặc không ngừng nghỉ, “Khụ khụ khụ … người đàn bà này … thật ác độc!”

Vu Thức Vy giơ tay tới đưa ra một chiếc khăn tay màu trắng: “Khương công tử, lau lau nước mũi đi.”

Cái gì?

Khương Sở cứng đờ người, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, cái gì gọi là lau lau nước mũi?

Y phun cả nước mũi ra ư?

Đầu óc Khương Sở nóng bừng, tức thời cảm giác là mình mất mặt quá đi thôi, hoảng hốt giật lấy chiếc khăn trên tay Vu Thức Vy lau, sau khi ngớ người ra, nói bậy, y làm gì có nước mũi? Không có được chứ?

Làm y tưởng là hình tượng khôi ngô tuấn tú của mình bị hủy mất rồi, làm hết hồn …

Khi ngước mắt lên, y đụng phải một cặp mắt lộ vẻ thú vị, ánh mắt chứa đựng những tia sáng lấp lánh, sâu đến nỗi nhìn không thấy đáy, nhưng lại sáng lạ thường.

Có một khoảng khắc Khương Sở ngẫn người ra, đây chính là nữ ma đầu, nữ biến thái mà mọi người nói? Tại sao nụ cười lại thuần túy đến thế?

Xấu xa đến mức thuần túy!

Không có người đàn ông nào lại thích phụ nữ xấu xa, thế nhưng không thể không thừa nhận, phụ nữ xấu xa lại thu hút đàn ông hơn!

Xí xí xí, y đang nghĩ cái quái gì vậy?

“Khụ khụ … Vu tiểu thư, người xấu xa như vậy, người cũng sẽ gả không ra đâu.”

Vu Thức Vy vuốt ve một chùm tóc mái đang buông xỏa ở rìa tóc mai, ánh mắt thản nhiên, “Chuyện đó không phiền đến Khương công tử bận tâm!”

Vừa nói xong, Tiểu Phúc hối hả chạy vào, bẩm báo: “Tiểu thư, Diệp Hề Tương tiểu thư của Quốc Ninh Công Phủ, Chu nhị công tử của Trấn Quốc Công Phủ, và cả Cửu U Vương, đều đến thăm viếng, có gặp không ạ?”

Vu Thức Vy xì một tiếng cười nhẹ, “Để bọn họ vào đi.”

Khương Sở lộ vẻ hứng thú nhìn Vu Thức Vy, “Vu tiểu thư, việc bận rộn quá nhỉ.”

“Nên ngươi định không quấy rầy ta nữa?”

Khương Sở ném chiếc khăn tay trên bàn, “Nằm mơ, bổn công tử bị tì nữ của ngươi đánh tơi tả như vậy, không đền không đi.”

“Một ngàn lượng đủ không?”

“Ai cần tiền chứ?”

Y muốn ở lại xem trò vui!

“Vậy đánh một trận được không?”

“Đánh nữa? Ngươi đúng là xấu xa đến bệnh hoạn!”

“Quá khen!”

Lúc hai người nói chuyện, Diệp Hề Tương, Chu Đình Nguyên, Thượng Quan Cửu U, đã người trước kẻ sau bước vào, Thượng Quan Cửu U đi đầu, Diệp Hề Tương và Chu Đình Nguyên đi sau.

Từ xa Thượng Quan Cửu U đã trông thấy hai hình bóng áo đỏ đang ngồi đó trò chuyện vui vẻ, nhìn từ xa còn tưởng là nữ nhi, đợi đến gần mới phát hiện đó là một người đàn ông còn yêu kiều hơn phụ nữ, đang nói nói cười cười với Vu Thức Vy, khung cảnh hết sức hài hòa!

Chết tiệt, đồ đàn bà này là ai vậy?

Hàm Yên cúi người, “Bái kiến Cửu U vương, Diệp tiểu thư, Chu công tử.”

Khương Sở nhìn thấy Hàm Yên lễ độ với những người khác, nhưng lại hầu hạ y bằng chổi, nhất thời cảm thấy lòng không vui, “Này, nha đầu, không được công bằng nhé? Đối với bọn họ thì cung kính lễ phép, đối với bổn công tử thì gay gắt như vậy, ngươi bị sao thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK