Lục An chưa dứt lời, ở hành lang không xa phía trước, có một bóng người mặc trang phục màu đỏ tía đang vội vã bước tới, bước chân nhanh như bay, không màng tới lễ nghi, bỏ lại đám cung nữ đang đuổi theo phía sau.
Nói tào tháo, tào tháo đã tới!
Chính là Diệp hoàng hậu đã bị phế truất, không, bây giờ nên gọi là Diệp tài nhân!
Trong chớp mắt Diệp tài nhân đã đến trước mặt hoàng thượng, gương mặt vẫn giữ được thần thái sắc đẹp, được tô son điểm phấn đang khóc như lệ hoa rơi, vừa đến liền quỳ dưới chân hoàng tượng, khóc than bảo: “Hoàng thượng, Hoa Nhi mất tích rồi, cầu xin hoàng thượng hãy đi tìm, nàng ấy nhất định đã bị Vu Thức Vy bắt đi rồi, cầu xin hoàng thượng cứu giúp…”
Cặp mày của hoàng đế trĩu xuống, dưới đáy mắt lộ lên vẻ không vui, không phải vì hoàng hậu khóc lóc, mà là vì Vu Vinh Hoa, người đàn bà ngu xuẩn đó, sao hoàng hậu cứ yêu thích ả ta?
“Diệp tài nhân, chuyện này, Luc An vừa báo với trẫm, trẫm đồng ý với nàng sẽ đi tìm là được rồi, đừng khóc lóc nữa, ra thể thống gì? Lui xuống đi, trẫm phải đi thượng triều đây, Lục An, sai người đi tìm!”
Lục An cúi người hành lễ với Diệp tài nhân ở sau lưng, “Tài nhân, nô tài sẽ đi làm ngay, người chớ nóng vội!”
Diệp tài nhân lau đi nước mắt, “Lục An, ngươi có thể giúp ta gửi một lá thư cho phụ thân ta không?”
Lục An ánh mắt lóe qua tia sáng, mỉm cười bảo: “Tài nhân dặn dò, nô tài tất nhiên sẽ dốc sức làm!”
Xạ Nguyệt Cư
Vu Thức Vy đứng dưới hiên, trên tay cầm một bình nước ấm, đang đích thân gội đầu cho Điểm Thúy, nàng gội rất tỉ mỉ, vẻ mặt hết sức thận trọng.
Sau khi gội xong, nàng lại cẩn thận lau khô, sau đó chải đều ra, thay một bộ xiêm y yên thủy lục cẩm tú mới với cài tóc bướm đôi, sau đó nghiêm túc nói: “Điểm Thúy, hình ảnh đó nếu nhìn thấy có lẽ ngươi sẽ gặp ác mộng, ngươi không sợ sao?”
Điểm Thúy dốc hết dũng khí, gật gật đầu, “Nô tì nhất định phải tận mắt nhìn thấy kết cục của Vu Vinh Hoa, thì nút thắt trong lòng mới thật sự mở ra được.”
“Được, Thanh Phong, dẫn Điểm Thúy đến mật thất đi, đây là thuốc chống ói, nếu lỡ như ngươi buồn nôn, ăn một viên.”
“Vâng tiểu thư.”
Sau khi Điểm Thúy rời khỏi, Tiểu Ninh từ đầu bên kia của cây cầu gỗ vội vã chạy tới, nàng ta mặc một bộ đồ nam trang, bộ dạng y như một thiếu niên lang thanh tú.
“Tiểu thư, tin vương gia đánh bại Mạc Bắc sáng nay đã truyền tới triều đường, hoàng thượng đã hạ chỉ, triệu vương gia về kinh phong thưởng, vài ngày nữa vương gia sẽ cùng người đi gửi lương thực trước đó là Tĩnh vương cùng nhau về kinh! Thế nhưng …còn một chuyện khác nữa….”
Vu Thức Vy thấy sắc mặt của nàng ta bất thường, trầm tiếng nói: “Chuyện gì? Nói đi, tiểu thư nhà ngươi đâu phải người chưa thấy qua sóng lớn, cho dù trời có sập xuống, cứ việc nói.”
Tiểu Ninh gật đầu, “Vâng tiểu thư, thủy hoạn ở phía Nam đã được giải quyết thành công, Thượng Quan Diệp lập công lớn, còn người của chúng ta… vẫn không thể đánh gãy được chân hắn … không lâu sau, không lâu sau hắn cũng sẽ quay về …”
Giọng tiểu Ninh càng lúc càng nhỏ dần, dường như đã có thể dự đoán được cơn thịnh nộ của Vu Thức Vy.
Thế nhưng không có, Vu Thức Vy chỉ nhăn nhẹ cặp mày lại, “Có Đông Phương Hoàn ở đó, muốn đả đổ Thượng Quan Diệp, còn cần chút thời gian nữa, bảo phía Ly Hạ và Thấm Thủy thu thập thêm những chứng cứ bất lợi của hắn.”
“Vâng tiểu thư, nô tì sẽ đi làm ngay.”
Lúc Hàm Yên trở về vừa đúng đi ngang qua Tiểu Ninh, hai nha đầu nhìn nhau cười, trêu chọc nhau một lúc, mới tản ra, Hàm Yên đến trước mặt Vu Thức Vy, báo tin mới nhận được cho nàng biết.
“Tiểu thư, nô tì có ba tin, người muốn nghe cái nào trước?”
Vu Thức Vy liếc mắt nhìn sang Hàm Yên, “Ngươi đúng là ngày càng biết khua môi múa mép, nói tin tốt trước đi.”
Hàm Yên gật đầu cười, sau đó nghiêm túc nói: “Tin đầu tiên là, xưởng vũ khí ở Mạc Bắc và thị trường giao dịch ngầm ở Tây Lương của chúng ta đã xây xong, lô vũ khí đầu tiên của xưởng đã được bán ra, lời được gần một trăm vạn lượng, còn lợi nhuận của thị trường giao dịch ngầm còn nhiều hơn nữa, chỉ vỏn vẹn một tháng, đã thu về được bốn trăm vạn lượng bạc.”
“Ừm , tốt lắm.”
Tin thứ hai chính là Phí Ma Ma và Lý Ma Ma đã được dẫn về, sắp xếp ổn thỏa hết rồi, chỉ chờ người sai bảo.”
“Sắp xếp ổn thỏa vào, phái người đi theo bảo vệ ngầm!”
“Tin thứ ba… là tin xấu, đúng như người như đoán, bây giờ rất nhiều phe cũng đang tìm người, người của hoàng đế, Ninh Quốc Công Phủ Diệp gia, Vân Nam Vương Phủ Cố gia, Trấn Quốc Công Phủ Chu gia … kinh thành chỉ lớn có vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ lộ ra!”
Vu Thức Vy ngước cằm lên, ánh mắt thanh lãnh lóe qua tia sáng khát máu, “Vậy thì hãy để cơn mưa bão đến dữ dội hơn nữa, phát tán tin ra, bảo là ta ở Xạ Nguyệt Cư, chuẩn bị trà và trái cây thượng hạng, chiêu đãi khách quý….”
Quả thật, tin tức Vu Thức Vy đang ở Xạ Nguyệt Cư được phát tán ra chưa tới nửa canh giờ, đã có người tìm đến ngay.
Cố Lan Y mặc trên người chiếc váy bách hoa thạch lưu hồng yên thủy, chải búi tóc linh xà kết xinh xắn, hai tì nữ đi theo sau, gõ cửa viếng thăm.
Xạ Nguyệt Cư khác với khí phái của Hải Thiên Viên, sự xa hoa của Lạc Tuyết Hiên, khuôn viên ba vào ba ra, tất cả đều được đào thành những hồ nước cạn, các loại hoa sen muôn màu muôn sắc, lá sen thấp thoáng ở mọi nơi, cá cẩm lý nô đùa, phong cảnh rất độc đáo, thanh lịch tao nhã.
Cố Lan Y đi qua ba cây cầu gỗ, xem qua cảnh sắc mê người, mới đi tới chính sảnh, nhìn thấy Vu Thức Vy đã sẵn sàng để nghênh đón khách, nàng ta mặc trên người bộ váy thập nhị phá lưu tiên màu đỏ tươi, mái tóc chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc nhẹ một chùm tóc, còn lại đều để buông xõa tự nhiên phía sau lưng, trông nàng ta sáng lấp lánh, đẹp tuyệt trần.
Vu Thức Vy ngồi trên ghế đá bên bàn đá bạch ngư, đưa tay ra hiệu mời, mỉm cười nói: “Quận chúa mời ngồi!”
Cố Lan Y cũng nở lên nụ cười và ngồi xuống, “Vu tiểu thư dường như chờ đợi đã lâu!”
Vu Thức Vy đẩy tách trà đã rót sẵn đến trước mặt Cố Lan Y, cụp mắt xuống nhẹ nhàng nói: “Không lâu.”
Cố Lan Y cười lạnh trong lòng, tin này e là chính ả tự phát tán ra…
“Vu tiểu thư, ta chẳng qua về quê nhà thăm thân một chuyến, không ngờ ngươi lại làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, quả thật là người làm chuyện lớn.”
“Quận chúa quá khen rồi, cho dù ngươi ở đây, có những chuyện cũng không tránh khỏi được!”
Sắc mặt của Cố Lan Y cứng đờ ra, rồi ả đập tay vào bàn, lớn tiếng quát, “Vu Thức Vy, ngươi hại chết cô của ta, Đường cô cô, cả Lâm Huyên cô cô nữa, Hoa tỷ tỷ nhất định đang ở trong tay ngươi, chúng ta đừng nói chuyện vong vo nữa, mau giao tỷ ấy ra đây.”
Vu Thức Vy cong đôi môi mỏng lên, vẻ mặt nàng không hề thay đổi sau khi nghe lời của ả, “Quận chúa nói đùa rồi, cô của ngươi do chịu liên lụy, bị hoàng thượng hạ chỉ xử trảm cả dòng họ, còn Đường cô cô của ngươi là sợ tội tự vẫn trong ngục, Lâm Huyên cô cô của ngươi là do giết người xong cảm thấy áy náy nên mới tự vẫn, Hoa tỷ tỷ của ngươi, càng không có liên quan gì tới ta, cớ sao lại đến tìm ta đòi người?”
Cố Lan Y nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Vu Thức Vy, ta nói rồi, chúng ta đừng nói chuyện vòng vo nữa, ngươi có làm hay không tự ngươi biết rõ, ta cũng biết rõ, sao không mở cửa ra mà thẳng thắn nói chuyện?”
“Mở cửa ra thẳng thẳn nói chuyện? Quận chúa quả thật thẳng thắn, vậy đi, chúng ta đánh cược thế nào?”
“Cược?” Cố Lan Y tỏ ra nghi hoặc, “Ngươi muốn giở trò gì?”
“Ở đây ta có một tấm bản đồ, là bản đồ khu vực Hoa Ngữ Hạng ở thành bắc, ở đó có mấy ngàn hộ dân, ta đã cất giấu một viên dạ minh châu màu xanh lam hiếm thấy ở trong mấy ngàn hộ dân đó, nếu trong vòng ba ngày quận chúa có thể tìm ra, mà không làm quấy nhiễu tới bất kỳ bá tánh nào, ta sẽ giao Vu Vinh Hoa cho ngươi, thế nào?”
Cố Lan Y nhận qua bản đồ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Vu Thức Vy, với ý đồ tìm ra bất cứ vẻ trêu đùa nào trong đó, thế nhưng không có, ả đang rất nghiêm túc đánh cược.
Chỉ là chuyện mà ả ta nói … quá khó.
Mấy ngàn hộ dân, trong ba ngày, chẳng khác nào mò kim đáy biển, cho dù nàng ngày đêm không nghỉ ngơi, cũng tìm không ra.
“Ba ngày quá ngắn.” Cố Lan Y khó xử nói.
Vu Thức Vy nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ thông cảm, “Vậy thì năm ngày, năm ngày sau ta sẽ cung kính chờ đợi đại giá của quận chúa, nếu quận chúa tìm được, tất nhiên ta sẽ giao Vu Vinh Hoa ra, nếu tìm không được, vậy có thua có chịu, không được tìm ta đòi người nữa, cũng không được nói với người khác những lời như ta đã giấu Vu Vinh Hoa đi chẳng hạn, nếu không ta sẽ kiện tới hình bộ, thiếu nữ chưa xuất giá đã bị kiện, danh tiếng không được tốt lắm.”
Cố Lan Y nhăn mày, “Vu Thức Vy, ngươi quả thật bỉ ổi.”
“Quận chúa quá khen!”
Sắc mặt Cố Lan Y tối sầm, ả tiện nhân này, thật là mặt dày, không sợ độc, kiên cố tới mức không phá nổi.
Thế nhưng, rốt cuộc ả ta đang nói thật hay là đang trêu đùa vậy? Nàng có thể thông qua ánh mắt, đoán ra suy nghĩ của rất nhiều người, thế nhưng Vu Thức Vy, nàng nhìn không thấu, không thấu chút nào cả.
Rõ ràng là thiếu nữ mười mấy tuổi, nhưng lão luyện y như kẻ già đời mấy chục tuổi!
Lâu sau, Cố Lan Y gật đầu: “Được, bổn quận chúa cược với ngươi, mong ngươi nói được làm được, cáo từ!”
Nói xong Cố Lan Y bèn rời đi.
Hàm Yên nhìn bóng lưng đã đi xa của Cố Lan Y, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, người đã đặt dạ minh châu ở Hoa Ngữ Hạng lúc nào vậy?”
“Đùa với ả chút thôi mà, ngươi cũng tin?”
Nghe xong, khóe miệng Hàm Yên giật giật, “Tiểu thư, người thay đổi rồi…”
Trở nên biến thái vô liêm sỉ hơn!
Đột nhiên lúc này, một giọng nói từ trên nóc nhà vọng lại, “Vu tiểu thư chơi đùa người khác như vậy, chẳng lẽ không sợ bị người khác chơi đùa sao?”