“Hòa ư?”
Vu Thức Vy cười lạnh lùng lấy cây ngân trâm trên đầu xuống, ánh mắt sắc bén lóe qua, nhanh như chớp đâm vào vai của Thượng Quan Diệp, đâm thật mạnh vào trong máu thịt của hắn, khóe miệng chứa đựng sát ý khát máu, “Thượng Quan Diệp, giữa ngươi và ta, mãi mãi cũng không thể hòa được !”
“Ư ~” Thượng Quan Diệp kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó cảm thấy tê dại cánh tay trái, liền mất đi tri giác, không kìm được thất thần, “Vu Thức Vy, ngươi...”
Hắn thử nhấc cánh tay lên, sau đó, cánh tay không có nửa phần phản ứng, lẽ nào...lẽ nào thật sự tàn phế rồi sao? Trên dao không có vết máu, liền bị phế rồi sao?
Vu Thức Vy nhìn bộ dạng vừa kinh ngạc vừa lo sợ của hắn, khuôn mặt hiện lên vẻ chết chóc, đáy mắt hiện lên một bông hoa héo úa, âm thanh lạnh lùng không có nửa phần thương tiếc, “Thượng Quan Diệp, cánh tay này, coi như là lợi tức, cái mạng này của ngươi, ta tạm thời giữ lại.”
Thượng Quan Diệp trừng mắt, lần nữa thử nhấc cánh tay lên, nhưng phát hiện vẫn vô dụng, cánh tay này, chỉ trong một nụ cười nhạt của nàng, liền bị tàn phế!
“Vu Thức Vy, cả đời này của ta, lần đầu tiên thấy một nữ nhân thâm độc như vậy, độc hơn bất kỳ ai trên đời...”
Vu Thức Vy dáng vẻ không màng thu lại cây trâm, nho nhã cài vào trong tóc, trả cho hắn một nụ cười nhàn nhạ, “Vậy ngươi thật không may, nếu như không có ta, bây giờ ngươi có phải đã đăng lên vương vị, nắm giữ vạn lý giang sơn rồi không?”
Ánh mắt Thượng Quan Diệp sững sờ, nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong một năm nay, kể từ giây phút nàng phò trợ lên cửu thiên, hắn giống như mất đi đám mây dưới chân, rơi thẳng xuống đất, ngã đến nỗi thịt nát xương tan, mất đi quyền thế, địa vị, tôn nghiêm, tất cả đều mất hết, tất cả chuyện này đều do nữ nhân này gây nên.
Hắn cuối cùng cũng không nghĩ ra hắn và nàng rốt cuộc có ân oán gì, tại sao lại cố ý bày mưu đối phó hắn như vậy?
Hắn rất muốn giết chết nàng, nhưng hắn không có cách nào dối lòng của mình, hoa anh túc càng đẹp càng độc, càng nguy hiểm, người ta càng thích, đây chính là sức hút của hoa anh túc.
Đường Thục phi và Vu Vinh Hoa từ bên ngoài chạy vào, đúng lúc nghe thấy lời này của Vu Thức Vy, khuôn mặt hung hăng của Đường Thục phi xông lên, đầu đụng vào người Vu Thức Vy, khiến nàng ngã xuống đất, hung dữ nói: “Tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi để nói hay sao, ngươi hại Diệp Nhi lâm vào cảnh cùng cực như vậy, sao ngươi không đi chết đi?”
Vu Vinh Hoa kéo Đường Thục phi lại, “Di mẫu”
Nỗi tức giận trong lòng Đường Thục phi vẫn chưa nguôi, lại nhớ lại nỗi sỉ nhục mà lúc nãy quỳ trước mặt cầu xin nàng ở Vu phủ, không kìm được một chân giẫm lên tay của Vu Thức Vy, tàn nhẫn chà qua chà lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân, ngươi chặt hai bàn tay của ta, ta cũng phải phế bàn tay này của ngươi...”
Vu Thức Vy khẽ nhíu mày, tên ngu xuẩn này! Đúng là không muốn sống nữa mà!
Ánh mắt Thượng Quan Diệp đột nhiên thay đổi, tiến lên trước kéo lại Đường Thục phi, đẩy bà ta ra, thấp giọng nói: “Mẫu phi, đừng làm loạn!”
Ngay cả một tên nam tử như hắn còn không dám gây chuyện với nàng, chỉ là đánh nàng một bạt tai thôi, liền bị phế một cánh tay, hắn thật không dám tưởng tượng nếu như còn chọc giận nàng nữa, đóa hoa độc anh túc này, sẽ làm ra chuyện gì.
Vu Vinh Hoa cũng nắm lấy tay áo của Đường Thục phi, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Mẫu phi, đừng chọc cô ta.”
Nàng chính là một tên ma quỷ bệnh hoạn, là một tên la sát máu lạnh thâm độc, không phải ai cũng có thể gây chuyện với nàng, Đường Thị bị chém hết cả nhà, Đường Sùng Diễn bị lột da sống, đây đều là kết cục khi đắc tội với nàng, cô ta chính là không nhận ra từ sớm, nên mới có kết cục như ngày hôm nay, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cho nên bây giờ cô ta không dám gây sự với nàng nữa.
Đường Thục phi nhìn thấy bộ dạng hai người họ đều lo sợ Vu Thức Vy như vậy, trong lòng càng thêm tức giận, nhấc chân lên hung hăng đá vào bụng Vu Thức Vy một cái, tức giận mắng: “Tiện nhân, đây là Đoan Vương phủ, là địa bàn của chúng ta, chẳng lẽ lại sợ một nữ nhân tay không tấc sắt như ngươi sao?”
Nghe xong những lời này, Thượng Quan Diệp kích động muốn cười nhạo mẫu phi của mình, chính là nữ nhân tay không tấc sắt này đã hại hắn đến bước đường này, vả lại trước nay nàng chưa từng dùng tay, thứ nàng dùng là cái đầu, là tâm kế, là mưu lược! Nếu hắn còn không tránh né quang mang của nó, tính kế lâu dài, há chẳng phải là hắn không có đầu óc sao, còn nói gì đến hoàng đồ bá nghiệp, quyền thế địa vị?
Không phải là hắn lo sợ nàng, chỉ là không thể gây chuyện với nàng được, đợi sau khi hắn trở mình, chắc chắn hắn sẽ không tha cho nữ nhân này!
“Mẫu phi, người bớt nóng giận, lúc này không thích hợp để nói những chuyện này.”
Vu Vinh Hoa cũng nói theo: “Đúng vậy, di mẫu, Tĩnh Văn công chúa đến đây là để cứu Châu Nhi mà.”
“Cứu Châu Nhi?” Thanh âm của Thượng Quan Diệp bỗng cao vút lên, không thể tin được nhìn Vu Thức Vy một cái, nàng thật sự đến cứu Châu Nhi, vậy tại sao nàng lại nói như vậy? Tại sao lại muốn chọc giận hắn?
Nghĩ đến việc mình không phân trắng đen đã tát nàng một bạt tai, Thượng Quan Diệp cảm thấy có lỗi vô cùng, chả trách nàng giận đến nỗi phế cả cánh tay của hắn.
Đường Thục phi nhìn sắc mặt hoảng loạn của Thượng Quan Diệp, trong dư quang đã nhìn thấy được vết máu trên vai của Thượng Quan Diệp, mất bình tĩnh hét lên, “Trời ơi, Hoa Nhi, sao trên vai con lại có máu? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thượng Quan Diệp dùng tay che vai lại, cười nói, “Không sao, trên đường trở về bị cành cây quẹt trúng mà thôi.”
“Cành cây quẹt ư? Vậy tại sao y phục lại không rách? Không đúng, là cô ta, là cô ta đúng không? Tiện nhân, dám hại con trai của ta, người đâu, lôi tên tiện nhân này ra ngoài, đánh chết cho ta!”
Thượng Quan Diệp kéo Đường Thục phi lại, định nói chuyện, nhưng bị Đường Thục phi đẩy ra, “Diệp Nhi, con đừng cản ta, hôm nay ta nhất định phải đòi lại tất cả!”
Mấy tên lão ma ma vội vàng chạy vào, đứng một bên đợi lệnh, Đường Thục phi lạnh lùng hét lớn, “Lời bổn cung nói không nghe thấy sao? Lôi nó ra ngoài, đánh chết cho ta!”
Vu Thức Vy từ dưới đất chậm rãi đứng dậy, tư thái ung dung, nhưng mơ hồ lại mang theo một luồng máu tanh, cả gian phòng đều trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt của nàng đã tràn đầy sát khí, đáy mắt phong vân hội tụ, tựa như giây tiếp theo muốn làm điên đảo trời đất, hủy diệt càn khôn.
Thượng Quan Diệp nhìn thấy nàng như vậy, trong lòng run lên, không kìm được tiến hai bước về phía trước, cẩn trọng nói: “Tĩnh Văn công chúa, mẫu phi ta không hiểu chuyện, xin cô tha cho lần này!”
Cơn sóng dữ trong mắt Vu Thức Vy chuyển động, liếc hắn một cái, không nói lời nào, liền đi ra bên ngoài.
Đường Thục phi tức đến nỗi xông ra, lần nữa đạp Vu Thức Vy xuống dưới đất, hung hăng đạp vào sau lưng nàng, kêu mấy lão ma ma đang đợi lệnh, “Các người giữ chặt cô ta cho ta, để cô ta khấu đầu với ta.”
Mấy lão ma ma tiến lên giữ chặt Vu Thức Vy, để nàng quỳ trước mặt Đường Thục phi, nhấn nàng xuống khấu đầu trước Đường Thục phi, khấu đầu đụng mặt đất, vang lên âm thanh bụp bụp.
Thượng Quan Diệp không thể nhìn tiếp được nữa, hét lớn một tiếng, “Đủ rồi, mẫu phi, nếu người còn làm loạn nữa, con sẽ đuổi người ra ngoài đó.”
Nói xong, Thượng Quan Diệp đi qua, kéo Vu Thức Vy lên, nhìn thấy trán nàng sưng lên bầm tím, không nhịn được chau mày, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, Tĩnh Văn công chúa, là mẫu phi ta không tốt, người có ổn không?”
Khóe miệng Vu Thức Vy hiện lên một nụ cười nhạt, cười sự xin lỗi của hắn, lại cười sự ngoan cố nhất thời của Đường Thục phi, “Thượng Quan Diệp, ngươi nên lo cho mẫu phi của ngươi thì tốt hơn.”
Dám xúc phạm nàng như vậy, hôm nay nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho bà ta đâu!
Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng la hét, “Vương phi, người không thể uống, đây là thuốc của thế tử, đây là thuốc của thế tử mà, a....làm sao đây, đây là thuốc cứu mạng của thế tử mà....”
Sắc mặt Vu Thức Vy liền thay đổi, không kịp để ý đến những người trong nhà này, xoay người chạy ra ngoài viện, liền nhìn thấy Thấm Thủy công chúa đã uống hết thuốc vừa nấu xong, sau đó ném cái chén đi, cười lạnh lùng nhìn Vân La, “Bổn vương phi đã uống hết rồi, ngươi tính sao đây?”
Nói xong, có lẽ là do quá kích động, ánh mắt cô ta tối sầm lại, ngã vào lòng của tỳ nữ Đàn Hương đứng phía sau.
Vu Thức Vy vội vàng đi đến trước mặt đang thất thần của Vân La, nắm chặt lấy cánh tay cô ta, hỏi: “Ở dưới bếp còn có thuốc không?”
Vân La lắc đầu khóc nói, “Không còn nữa, chỉ có một chén này thôi, làm sao đây, hu hu hu...”
Vu Thức Vy bị tiếng khóc của cô ta làm cho phiền não, không nhịn được hét: “Khóc cái gì, thuốc hết rồi thì nấu tiếp, Trường Phong, hộp thuốc...”
Vệ Trường Phong vội vàng mang hộp thuốc đến, Vu Thức Vy lại phối thuốc thêm một lần nữa, cũng may số thuốc mà nàng mang theo đủ hai phần.
Lúc này, Vu Vinh Hoa nhìn thấy Thấm Thủy công chúa uống hết thuốc của Thượng Quan Châu,vội vàng chạy đến, bắt lấy Thấm Thủy công chúa đánh mắng cào cấu một phen, “Tại sao ngươi lại uống thuốc của Châu Nhi chứ, đó chính là thuốc cứu mạng của nó mà, tại sao ngươi lại uống chứ...hu hu hu ngươi trả lại đây, trả lại đây...”
Thấm Thủy công chúa không còn sức lực nhìn Vu Vinh Hoa, trên mặt hiện lên một nụ cười chiến thắng, “Vu Vinh Hoa, nó sống hay chết thì có liên quan gì đến ta?”
Thượng Quan Diệp nghe thấy những lời này, giận đến nỗi một tay nắm lấy Thấm Thủy công chúa, tàn nhẫn đánh cho cô ta một bạt tai, cắn răng nghiến lợi nói: “Khốn kiếp, nói ra những lời như vậy, Thấm Thủy, cô có còn là người không?”