Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44181

Gương mặt tuấn tú của Thương Quan Cửu U tối sầm lại, hắn kéo Vu Thức Vy sang một bên, động tác không hề nhẹ nhạng, thậm chí còn rất thô bạo, xém chút khiến Vu Thức Vy té ngã, giọng hắn vang lên ngay trên đỉnh đầu của nàng: “Nữ nhân, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Vu Thức Vy vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng chỉ dừng lại ở vẻ ngoài, mà không lên tới khóe mắt nàng, “Vương gia, đã lên thuyền giặc này, người không còn đường lui nữa.”

Nói xong, bèn đẩy hắn ra và bước tới trước mặt Trữ Tuyết công chúa, nói: “Công chúa, vương gia lén nói với ta rằng người rất đẹp, chỉ là ngại nói trước mặt người thôi.”

Trữ Tuyết công chúa nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng liền nở ra hai đóa hoa đỏ, thẹn thùng nhìn Thượng Quan Cửu U, trong mắt nàng hoa đào nở rộ, “Người ấy thật sự nói vậy ư?”

Nét mặt của Thượng Quan Cửu U lạnh băng, vừa định mở miệng nói ‘Đương nhiên không phải’ , liền bị Vu Thức Vy giành lời trước, “Đương nhiên rồi, cửu hoàng thúc của bọn ta ấy, chính là vậy đấy, không thích bày tỏ ra bên ngoài.”

Trữ Tuyết công chúa e thẹn gật đầu, sau đó bước tới trước mặt Thượng Quan Cửu U, nhìn hắn với ánh mắt vừa sùng bái vừa si mê, nói với giọng mềm mại, “Vương gia, cám ơn huynh đã khen ngợi.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Cửu U dõi theo Vu Thức Vy, hận không thể xé nát người đàn bà này, đáng chết, dám nói vớ nói vẩn trước mặt hắn, hắn khen ngợi Trữ Tuyết công chúa lúc nào?

Giơ tay không đánh kẻ đang cười, người đàn bà chết tiệt này tính chắc là hắn sẽ không vả vào mặt của nữ nhi…

“Không cần khách sáo ~” Thượng Quan Cửu U lạnh lùng nói một tiếng, bèn định đi xuống thuyền, hắn không thể ở lại đây thêm nữa, bây giờ hắn đã nhìn ra, người đàn bà này muốn đẩy Trữ Tuyết công chúa đến bên hắn, ghép hắn và Trữ Tuyết thành một đôi, chết tiệt…

“Ấy, cửu hoàng thúc, người đi đâu vậy?”

Vu Thức Vy vừa thấy hắn định bỏ đi, đâu chịu cho hắn cơ hội này, bèn tiến lên trước chặn đường hắn lại, sau đó dùng sức lực trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực chất rất mạnh đẩy hắn đến trước mặt Trữ Tuyết công chúa, cười nói: “Thuyền gia, chèo thuyền.”

Thuyền gia lập tức tháo dây ra, chở ba người đi về khu vực trung tâm.

Sắc mặt của Thượng Quan Cửu U tối sầm đến kinh người, hắn không vui nhìn chằm chằm vào Vu Thức Vy, rồi kéo nàng vào trong khoang thuyền, hung dữ áp nàng trên khoang thuyền, lạnh lùng hỏi: “Vu Thức Vy, ngươi tưởng làm như vậy, ta sẽ tha cho ngươi sao?”

Vu Thức Vy không hề sợ hãi nhìn lại hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng sắt lạnh khó đoán, “Thượng Quan Cửu U, một người không đủ, vậy ta sẽ tặng thêm vài người cho ngươi, Lưu ma ma bảo là Vân Hương Lầu vừa tới một vài cô nương mới, ai ai đều hoa dung nguyệt mạo, ắt không để ngươi phải chịu thiệt thòi.”

“Ngươi…” Thượng Quan Cửu U tức đến nói không lên lời, thật muốn cạy não của người đàn bà này ra xem bên trong có phải toàn là hồ không, “Ngươi…ngươi đang chơi lửa tự thêu mình đấy!”

Vu Thức Vy cười nhạo một tiếng, trong mắt lộ vẻ không để ý, “Có phải tự thêu hay không, ta tự biết suy tính, Thượng Quan Cửu U, ngươi có tin là con người có kiếp trước kiếp sau không?”

Cái gì?

Thượng Quan Cửu U không hiểu tại sao bỗng nhiên Vu Thức Vy lại hỏi như vậy, bực bội trả lời, “Bổn vương không tin.”

“Hơ hơ…” Vu Thức Vy cười nhẹ, mỉa mai nhìn vào Thượng Quan Cửu U, “Vương gia không tin, ta tin! Ta tin là có những người, dù cho có đi một vòng xa cách mấy, số mệnh an bài rồi sẽ bên nhau, ai cũng không thoát được. Ngược lại, có những người, cho dù đi một vòng xa cách mấy, số mệnh định sẵn không thể bên nhau, có nói gì làm gì cũng vô ích, đó là số mệnh!”

Thượng Quan Cửu U khựng người lại, thẫn người nhìn Vu Thức Vy, nàng ta đang nói với hắn, số mệnh của hắn và nàng đã định sẵn sẽ không thể bên nhau, cho dù hắn có nói gì làm gì cũng vô ích, đó là số mệnh của hắn và nàng ….

“Bổn vương không tin vào số mệnh, bổn vương chỉ tin thành sự do người, người định thắng trời, nếu bổn vương không muốn, cho dù là ngọc hoàng đại đề cũng đừng hòng miễn cưỡng.”

“Chuyện này không theo ý ngươi được!”

Vu Thức Vy đẩy hắn ra, đi ra phía ngoài, nói khẽ với Trữ Tuyết công chúa: “Cửu hoàng thúc hay ngại, không giỏi nói năng, người ấy muốn ta nói với công chúa rằng…người có ý với công chúa~”

“Thật sao?” Gương mặt diễm lệ của Trữ Tuyết công chúa lập tức rộ lên vẻ kinh ngạc vui mừng, lén lút liếc nhìn Thượng Quan Cửu U đang bước ra từ bên trong, sau đó e thẹn nói với Vu Thức Vy rằng: “Bổn công chúa thật ra … cũng có ý với huynh ấy.”

Vu Thức Vy cười trêu ghẹo, “Vậy chẳng phải vừa đúng sao? Lang có tình muội có ý, vừa hay, người yên tâm, đừng nhìn vẻ ngoài của cửu hoàng thúc có vẻ lạnh lùng, thật ra y rất dịu dàng với nữ nhân.”

Thượng Quan Cửu U thấy Vu Thức Vy lại đang nói xàm, tức giận tới mức vỡ cười, đột nhiên bước tới, kéo Vu Thức Vy vào lòng, ngay trước mặt Trữ Tuyết công chúa, móc cằm của Vu Thức Vy lên, cặp môi mỏng kề sát bên môi nàng, giữ một khoảng cách nhất định, như muốn hôn nhưng không phải hôn, mờ ám nhìn nàng, nở nụ cười tà nịnh rồi nói: “Bổn vương đối xử rất dịu dàng với nữ nhân, giống như vậy.”

Nói xong ra vẻ như muốn hôn xuống, nhưng bị Vu Thức Vy cho một bạt tay đánh ngay mặt đẩy ra, rồi nàng cười nói với Trữ Tuyết công chúa rằng: “Người xem, cửu hoàng thúc vì muốn chứng minh là y rất dịu dàng, nên đã không tiếc mang ta ra làm mẫu, chu đáo biết bao.”

Nàng nói mà mặt không đỏ hơi thở cũng không dốc, không hề lộ vẻ ngại ngùng, không thể nào chân thành hơn được nữa.

Trữ Tuyết công chúa vẫn đang chìm đắm trong sự say mê ngay từ lần gặp đầu với Thượng Quan Cửu U, vốn đã không còn não nữa, nghe Vu Thức Vy nói vậy, không những không giận, mà còn rất vui, thẹn thùng nhìn Thượng Quan Cửu U, “hóa ra huynh ấy lại là một nam nhân thú vị như thế.”

Vu Thức Vy phụ họa theo: “Đúng đấy, cứ thích nói đùa, còn thích trêu chọc ta, nếu như y nói với công chúa rằng y đã có ý trung nhân, đó chắc chắn là đang trêu công chúa thôi, đừng tin.”

Trữ Tuyết công chúa không ngừng gật đầu, trong lòng càng thêm mừng rỡ.

Riêng Thượng Quan Cửu U thì lại sắp tức tới ói máu, tên đàn bà xảo quyệt đa đoan này, những chuyện giở trò cơ mưu như vậy, hắn rốt cuộc vẫn không bằng nàng ta, vài ba câu đã nịnh nọt được người đàn bà khờ khạo như Trữ Tuyết công chúa.

Thuyền đi được nửa đoạn đường, Trữ Tuyết công chúa bỗng nghe thấy tiếng đàn trầm lắng êm tai, lộ vẻ mừng rỡ, lòng thầm nghĩ: Hoàng huynh, là tiếng đàn của hoàng huynh.

Vu Thức Vy cũng nghe thấy tiếng đàn êm tai đó, ngỡ như rơi lệ ngỡ như bày tỏ, uyển chuyển thê lương, nhưng đồng thời lại có cảm giác nhẹ nhõm như nhìn thấu thế sự, nàng bỗng động lòng, nhặt lấy một cành liễu được đặt trên thuyền, hái một miếng lá liễu, đặt bên môi, bèn thổi theo tiếng đàn.

Sau một hồi, Vu Thức Vy bỗng chuyển khúc nhạc, đưa những âm điệu trầm lắng vốn có thành những âm thanh vui tươi, người đàn nhạc này ắt là người am hiểu nhạc khúc, chỉ khựng lại chốc lát, liền theo khúc điệu tươi vui của Vu Thức Vy.

Khi bản nhạc kết thúc, trên chiếc thuyền cách đó không xa bước ra một chàng trai mặc cẩm phục màu tím, đầu đội vương miện tử kim, không phải Thượng Quan Diệp thì còn ai nữa?

Thượng Quan Diệp vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Vu Thức Vy đang đứng ở đầu tàu, tố y bay phất phới, ban nãy nghe thấy hợp âm, hắn bèn nghĩ nhất định là nàng, ngoài nàng ra, còn ai có thể thổi được điệu khúc độc đáo êm tai như thế. Lúc này nhìn lại, quả nhiên là nàng, chỉ là sao bên cạnh nàng ta lại có Trữ Tuyết công chúa và Thượng Quan Cửu U đi theo?

Bên trong khoang thuyền vang lên một giọng nói thanh khiết như suối nước, “Đoan Vương điện hạ, có nhìn thấy là ai đang thổi nhạc không?”

Thượng Quan Diệp trả lời với ý che đậy: “Không nhìn thấy là ai.”

“Khụ khụ…” Trữ Ấp lại một cơn ho, vừa định đứng dậy bước ra khoang thuyền, bèn nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên mừng rỡ của một cô gái từ xa vọng lại, “Hoàng huynh, hoàng huynh, muội là Trữ Tuyết…”

Mắt Trữ Ấp sáng lên, bèn bước ra ngoài, nhìn về hướng âm thanh vọng tới, chỉ nhìn thấy trên chiếc thuyền cách đây không xa có một nam hai nữ đang đứng, một người trong đó đang vẫy tay hô gọi y: “Hoàng huynh~”

Hai người còn lại …

Ánh mắt của Trữ Ấp lóe sáng, thì thầm nói: “Đó chẳng phải là Tịnh Văn công chúa sao?”

Thượng Quan Diệp ở kế bên nghe vậy, bèn nghi hoặc nhìn về hướng y, “Người quen biết Tịnh Văn công chúa?”

Trữ Ấp gật gật đầu, “Hôm qua đã gặp mặt.”

Cái gì?

Thượng Quan Diệp nghe thấy vậy, mắt nheo lại, ban nãy hắn bảo là không nhìn thấy, chính là vì muốn che giấu không để y biết được Vu Thức Vy, nhưng nào ngờ hôm qua y đã gặp rồi…

Hắn ngỡ như vô ý hỏi: “Nghe nói Tịnh Văn công chúa bị bệnh phong hàn, ngay đến yến tiệc hôm qua trong cung cũng không tham gia, Ấp Thân Vương đã gặp được ở đâu thế?”

Trữ Ấp nói không cần suy nghĩ: “Sáng hôm qua, tiểu vương đã ghé thăm Vu phủ, nên đã gặp được.”

Ửm?

Thượng Quan Diệp trừng to mắt, hóa ra người ta đã quen biết nhau từ sớm, vậy mà hắn còn có ý định không cho người đàn ông lạ mặt quen biết nàng ta, nhìn thấy vẻ đẹp của nàng, hóa ra chỉ là phí công vô ích, vẻ đẹp của nàng đâu phải thứ mà hắn muốn che là che được.

Trong lúc suy nghĩ, hai chiếc thuyền đã cập sát nhau, Trữ Tuyết công chúa nhảy sang thuyền của Thượng Quan Diệp và Trữ Ấp như con thỏ con, mặt mày tươi vui nhìn Trữ Ấp, “Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây?”

Gương mặt trắng bệch của Trữ Ấp nở một nụ cười nhẹ tựa gió xuân, ôn nhã trả lời: “Hoàng thượng lệnh cho Đoan vương dẫn ta đi du ngoạn trong kinh thành, Đoan vương điện hạ bèn dẫn ta tới đây, dự định là dạo một vòng quanh hồ xong, bèn tới Hà Hoa Cư ở bên đối diện hồ thưởng thức Nhất Phẩm Toàn Hà Yến.”

“Toàn Hà Yến?” Ánh mắt của Trữ Tuyết công chúa lộ vẻ mong chờ, phấn khích nói: “Hoàng huynh, dẫn theo muội, muội đi nữa, à đúng rồi, Tịnh Văn công chúa, Cửu U vương gia, hai người cùng đi nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK