Vu Thức Vy trông bộ dạng tức giận của hắn, trong lòng không khỏi khẽ thở dài, Thái tử trước giờ rất khiêm tốn cẩn trọng, đỗi đãi với các hoàng huynh hoàng đệ rất càng ôn hòa hữu ái, chưa từng có bất kì tâm địa độc ác gì như những hoàng tử khác. Còn Thượng Quan Diệp thì trước mặt hắn thì tỏ vẻ mặt tôn kính phục tùng, chưa từng có nửa câu phản đối, cho nên lúc này hắn ít nhiều có phần khó lòng tiếp nhận sự thật này.
Thái tử của kiếp trước thực ra từ đầu chí cuối cũng không biết rằng Thượng Quan Diệp chính là kẻ chủ đạo sự việc vu oan lần này, chỉ nghỉ rằng đó là sơ xuất của Tam hoàng tử, nên đổ hết mọi oán hận lên người Tam hoàng tử, dâng sớ đưa ra ý giáng Tam hoàng tử thành thường dân, Hoàng đế thấy đôi chân hắn đã phế, không nỡ lòng phản đối, đành đồng ý.
Tam hoàng tử dù sau khi bị giáng làm thường dân trở nên thông minh đôi chút, điều tra ra mọi việc do Thượng Quan Diệp làm thì muốn diệt trừ hắn ta, bảy năm ngậm đắng nuốt cay, cuối cùng sau ngày Hoàng đế băng hà, liên hợp phủ bộ cũ của mình đưa binh tạo phản, hòng giết chết Thượng Quan Diệp báo thù.
Nàng khi ấy một lòng muốn phò trợ Thượng Quan Diệp đăng cơ, nên đem ám vệ mà Hàn Giang Nguyệt để lại cho nàng đi tiêu diệt Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử, vì Thượng Quan Diệp mà giết ra một đường đầy xác chết.
Nghĩ tới sự ngu xuẩn lúc bấy giờ của mình, trong lòng Vu Thức Vy lại một trận nhức nhói, tụ thành một cục, không ngừng ở trong lòng đảo lộn, cho đến khi khiến cơ thể nàng tan vỡ, tê dại lần nữa.
Nàng hồi thần lại lại hướng về phía Thượng Quan Thư, "Thái tử người không tin?"
Đường gân xanh Trên trán Thượng Quan Thư giật giật, hắn cũng không muốn tin, nhưng nhìn thấy bức thư viết tay này, hắn cũng không thể không tin.
"Đôi chân này của ta có thể chữa trị không?" Hắn không hỏi Vu Thức Vy làm thế nào biết tới bức thư này, cũng không hỏi vì sao nàng cứu hắn, hiện giờ hắn chỉ muốn đứng lên được, đi bẩm báo phụ hoàng tất cả những sự việc này.
Đôi mắt yên ắng trầm tĩnh của Vu Thức Vy có chút lay động, ngạc nhiên vì sao hắn mới có một lúc đã trấn định như vậy, có thể thấy không chỉ là một bọc rơm yếu ớt. Có lẽ trong lòng hắn cũng có suy tính riêng, chỉ là không coi trọng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy từ trong tay áo lấy ra một bọc kim, mở ra cạnh Thượng Quan Thư, cúi người xuống nói: "Thái tử, trước mắt thần sẽ châm huyệt cho người, sau khi quay về dùng thuốc này bôi ba lần một ngày, một tháng sau sẽ khỏi. Nhớ kĩ, việc này tuyệt đối không được cho người khác làm, thần sợ có người làm bẩn thuốc.
Thái tử bị sự thận trọng của nàng thuyết phục, vốn dĩ đã hiếu kì nàng là một nữ nhi như nào, giờ lại càng hiếu kì, gương mặt anh tú đó từ lúc tỉnh dậy đến giờ chưa từng lộ ra một nụ cười, lúc này hơi toát ra nụ cười ấm áp, "không ngờ Vu nhị tiểu thư còn hiểu y thuật."
Vu Thức Vy đưa mắt nhìn hắn một cái, thì thấy môi hắn đang hơi hơi cong lên, giống như một đóa hoa đang nở, khiến người khác chẳng thể ghét bỏ. Cách mà hắn nhìn người khác thật sự ấm áp nho nhã, cũng hề có chút kiêu ngạo khinh người, giống như đang nhìn một người ngang vế với mình, điểm này không phải những hoàng tử khác có thể có được.
Thực ra, nếu không phải sinh ra trong hoàng gia, hắn có thể sống một sống vô lo vô nghĩ, nhưng tiếc rằng hắn lại sinh trong hoàng gia, mà với tính cách từ bi này khó lòng thống ngự giang sơn vạn dặm...... Vu Thức Vy không đáp lại lời hắn, gương mặt cũng lạnh lùng, dường như đang giữ khoảng cách với hắn, Thái tử cũng nhận ra điều đó, chỉ cười cười, cũng không nói gì nữa.
Đến lúc kim bạc châm trên người hắn qua huyệt xong, Vu Thức Vy đứng dậy thu lại kim bạc, nói với Vệ Trường Phong: "còn cần phiền ngươi lần nữa, chờ đêm đến, đưa Thái tử tới phủ Ninh Quốc Công của Diệp gia, Ninh Quốc Công tự khác nghĩ biện pháp đưa Thái tử hồi cung."
Vệ Trường Phong hơi cau mày nói, "hảo."
Vu Thức Vy quay người lại căn dặn Thượng Quan Thư một hồi, rồi mới quay người rời khỏi đó.
Thấy nàng chuẩn bị rời đi, Vệ Trường Phong gọi nàng lại, "ngươi......không có gì muốn nói với ta sao?"
Vu Thức Vy dừng bước, thần sắc lãnh đạm, hơi khí trên người cũng trở nên lãnh bạc như nước, nàng không quay đầu, chỉ nói: "ngươi và ta không còn ai nợ ai, trời cao biển rộng, có duyên lại gặp."
Nói xong nàng như một chú chim thanh cao không dừng bước thanh thoát rời đi.
Ra khỏi Pháp Hoa tự, lên xe ngựa, Hàm Yên hiếu kì hỏi: "tiểu thư, người lẽ nào sớm đã biết Thái tử sẽ bị người khác hạm hãi, nên mới cho Trường Phong công tử đi cứu Thái tử sao?"
Vu Thức Vy cười cười, trong mắt lóe lên ánh nhìn bí hiểm, không chút liên quan đến câu hỏi của Hàm Yên nói: "Hàm Yên, ngươi muốn đi chơi không?"
Hàm Yên ngỡ ngàng, "đi đâu cơ?" tại sao nàng đột nhiên thấy tiểu thư đang mưu tính gì đó chứ?
Đúng thật, khi Vu Thức Vy đưa Hàm Yên đến Vân Hương lầu - chốn trăng hoa nhất kinh thành, Hàm Yên gần như mềm oặt tại chỗ, chỉ thấy trên đầu có đám mây đen bay qua, lẽ nào đây là nơi tiểu thư nói muốn đến chơi?
Hàm Yên ngơ ngác nhìn bốn tầng lầu cao trọc trời nguy nga lộng lẫy, mái ngọc tường vàng, mái cong đấu củng, phồn hoa mĩ lệ, khiến người nhìn phải cảm thán, Hàm Yên thấy trước mắt cả một vùng hoa lệ lộng lẫy, khiến cô hoa hết mắt.
"Tiểu......tiểu thư, có phải chúng ta tới lầm chỗ rồi không?" Hàm Yên kéo tay áo Vu Thức Vy hỏi.
Vu Thức Vy lấy quạt gõ lên trán nàng, tỏ ra suồng xã nói: "sai rồi, gọi ta là công tử."
"Công......công tử? tiểu thư, lẽ nào người muốn vào đây? Hàm Yên không tin được nhìn Vu Thức Vy.
Vu Thức Vy gật đầu, trong mắt thoắt ẩn thoắt hiện ra một màn đặc sắc, "tại sao không thể? ai quy định chỗ này chỉ có nam nhân mới được tới?"
Vừa nói, nàng đã vén áo phong lưu bước vào, vừa vào cửa, lập tức có hai nữ nhân của Vân Hương lầu mặc trên người mảnh áo von mỏng manh, tay vẫy khăn voan lên nghênh đón.
"Ai ya, công tử, trong ngài lạ mặt vậy, lần đầu tới đây phải không?"
"Đúng à công tử, trông ngài thật là tuấn mĩ."
Vu Thức Vy bị mùi phấn nồng nặc trên người họ làm sặc không nhịn được cau mày, nhưng vẫn lộ ra ý cười, "hai vị cô nương, cho ta một phòng, ta muốn gặp mama của các người."
Hai cô nương đó vừa nghe xong, có chút ngạc nhiên nhìn nhau. Xong lại nhìn Vu Thức Vy lần nữa, chỉ thấy nàng mặc trên người một thân bào gấm trắng quý giá, eo thắt một miếng ngọc bội song ngư, chân mang đôi hài da lộc vàng, có phong phạm khí chất của danh gia vọng tộc, cành ngọc lá vàng.
Hồng Hoa là cô nương tiếp khách, rõ thời thế nhất, lập tức cười thành đóa hoa mẫu đơn, nịnh bợ nói: "vâng vâng vâng, công tử mời đi theo nô gia."
Vu Thức Vy gật đầu, được ả dẫn tới gian phòng xa hoa trên lầu ba.
Hàm Yên theo sát đằng sau Vu Thức Vy, trên đường đi liên tục bị nữ nhân trêu nghẹo, đúng là khổ nói không thành lời, một khắc cũng không muốn ở lại. Trong mắt nàng, nữ tử vào dạo chốn trăng hoa, thực đúng là trái với luân thường đạo lí, nhưng tiểu thư tới đây chắc chắn có đạo lí của tiểu thư, chỉ chờ nhanh chóng rời khỏi đây.
Một lúc sau, tú bà Lưu mama cũng uốn éo đi tới, bà ta mặc chiếc váy xòe tím thêu hoa, trên bộ tóc dày nặng cài đầy trâm ngọc hoa lệ, thân hình đầy đặn vừa đi vừa lắc bước vào gian phòng có mặt Vu Thức Vy.
Sau khi bước vào nhìn ánh mắt đầu tiên thấy Vu Thức Vy, đôi mắt tinh anh của Lưu mama lóe sáng, nở nụ cười khiến vết nhăn trên mặt bà càng sâu thêm, "ai dà, hôm nay ngọn gió nào, thổi tới một giai công tử phong độ ngời ngời thế này chứ. Ha ha, công tử dáng vẻ đường đường, rồng có sắc phượng, thật khiến người khác ngưỡng mộ a."
Vu Thức Vy nghe một loạt lời nịnh bợ của bà ta, thấy có chút vui vẻ tới khác lạ, khó trách......khó trách nam nhi đều tình nguyện tới chốn này, cảm giác ngợp trong vàng son, chìm mình trong tình yêu trái gái này, đến một nữ tử như nàng còn cảm thất rất tốt.
Thu lại cảm giác vừa rồi, thần sắc nàng rất nghiêm túc chăm chú nhìn Lưu mama, chậm rãi nói: “mama, Vân Hương lầu của các người đổi chủ rồi ngươi biết không?”
Lưu mama cứng mặt, có chút kinh ngạc nhìn Vu Thức Vy, như nói 'sao ngươi biết?', sau đó không chờ bà ta nói, Hàm Yên đã đi lên một bước, lấy ra khế ước đất mà Cửu U Vương đưa cho và khế ước bán thân của tất cả cô nương ở đây, học theo thần khí ung dung của Vu Thức Vy nói: "Lưu mama, vị này, chính là chủ nhân mới của Vân Hương lầu, ngươi còn ngơ ra đấy làm gì?"
Lưu mama kinh ngạc nhìn chỗ khế ước Hàm Yên đưa ra, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính quỳ dưới chân Vu Thức Vy, "hóa ra công tử chính là chủ nhân mới của Vân Hương lầu, lão nô có mắt như mù, mong công tử lượng thứ."
Vu Thức Vy lùi ra sau, ngồi xuống bàn bên cạnh, đưa mắt nhìn một vòng gian phòng, rèm châu nguyệt mạn, bày trí quý giá, rơi vào mắt toàn là những thứ xa hoa, thầm nói trong lòng: Vân Hương lầu này đúng là kho báu số một kinh thành, thật khổng uổng công bản thân bày mưu tính kế.
Như cố ý, lâu sau, nàng mới lạnh lùng nói, "đứng dậy đi."
Trên trán Lưu mama đã lấm tấm đầy mồ hôi, trong lòng lo sợ bất an, không biết vị chủ nhân mới này tính tình ra sao? có dễ hầu hạ không? bà lo lắng bất an tay nắm chặt chiếc quạt lục lăng, lấy bất biến đáp vạn biến.
Vu Thức Vy cuối cùng cũng thu ánh nhìn về, hướng về phía Lưu mama, không nóng không lạnh nói: "Lưu mama, bắt đầu từ bây giờ, tất cả những tình báo ở đây đều không được báo lên Thượng Quan Cửu U nữa, sau ngày mai ta sẽ phái người tới thay ta ở đây, ngươi vẫn tiếp tục làm mama của ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần thống báo với người đó là được.
Lưu mama còn chưa rõ tính cách Vu Thức Vy, tất nhiên là không dám tùy ý dò đoán, nhanh chóng trả lời, "vâng vâng, lão nô đã rõ."
Vu Thức Vy lại nói: "chỉ biết không thôi vẫn chưa đủ, nếu ngươi dám phản bội ta, thì lọ độc này chính là kết cục của ngươi."
Nói xong Vu Thức Vy lấy trong tay áo ra một bình sứ màu trắng, rồi đổ chất lỏng không mùi không màu trong bình sứ ra đất.
Chỉ thấy một đám khói mù bay lên, phát ra loạt tiếng "tách tách tách", chờ đến khi khói mù tan biến, tiếng kêu cũng kết thúc, Lưu mama nhìn lại, nơi bị đổ thuốc độc xuống đó, đã bị ăn mòn xuống một lỗ lớn như viên gạch.
Cái này......
Đôi mắt Lưu mama ngơ ngác kinh sợ, chỉ thấy da ga trên người nổi hết lên, nghĩ tới việc bình thuốc độc đó mà đổ lên người mình nhất định sẽ thịt nát xương tan. Vốn dĩ trong lòng bà ta mang thái độ bằng mặt không bằng lòng, nhưng hiện giờ, bà ta sợ rồi.
Lại nghe thấy Vu Thức Vy nói: “đừng có ý định qua mặt ta, thủ đoạn mà ta dùng qua còn nhiều hơn những gì ngươi từng thất, nếu ngươi minh bạch thế sự, thì nên biết tới đạo lí một triều vua một đời thần.”