Nghe thấy tiếng ngăn cản này, mấy ma ma ác độc ấy lập tức dừng tay, tập trung nhìn Vu Thức Vy, đều thay đổi sắc mặt.
Dưới lầu các, đại phu nhân Đường Thị và Vu Vinh Hoa ung dung ngồi đó, cuối cùng cũng thấy Vu Thức Vy xuất hiện, ánh mắt hiện lên vẻ ‘rốt cuộc cá lớn cũng sa lưới’.
Ba di nương và hai thứ nữ đứng sau lưng Đường Thị, mỗi người một vẻ mặt nhìn Vu Thức Vy trở lại.
Trên mặt đất, ba người Hàm Yên thả lỏng, biểu cảm mừng rỡ: “Tiểu thư…”
Vu Thức Vy lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, đúng là rất quen thuộc, ngày đó trở về sau buổi cung yến, họ cũng bắt nạt mấy tỳ nữ của nàng như vậy.
Đáng chết…
Vu Thức Vy nén cơn giận bước tới, thản nhiên hỏi một cầu: “Mẫu thân, ba nha đầu này làm sai chuyện gì? Tới mức phải đánh thành như vậy?”
Nghe vậy, vẻ đắc ý nơi đáy mắt Đường Thị biến thành uy nghiêm, trầm giọng nói: “Ba nha đầu này dạy xấu chủ tử, bao che công chúa đóng giả nam nhân vào thanh lâu, quả thực đáng ghét. Chuyện này la do người mẹ cả như ta quản giáo không nghiêm, người đâu, mời công chúa tới từ đường ở hậu viện, diện bích tư quá, ba nha đầu này thì đánh chết cho ta.”
Bà ta vừa dứt lời, mấy ma ma ác vứt roi mây còn dính máu vừa dùng để đánh mấy người Hàm Yên xuống, cầm gậy lện, định thi hành hình phạt.
Lệ khí trên người Vu Thức Vy trào ra trong nháy mắt, nàng nghiêm nghị quát lớn: “Ta xem kẻ nào dám!”
Một cảm giác uy nghiêm vô hình lộ ra, ngăn cản hành động của mấy ma ma đó, nàng hô to: “Ám vệ đâu?”
Dư âm còn chưa dứt, hơn mười bóng người từ trên trời bay vụt tới, rơi xuống sau lưng Vu Thức Vy, như thiên binh thiên tướng, tất cả cùng quỳ xuống: “Tiểu thư, có thuộc hạ.”
Vu Thức Vy chỉ vào đám ma ma đã đánh mấy người Hàm Yên: “Đánh gãy tay mấy người này cho ta, vứt ra khỏi phủ thái sư.”
Lần trước, nàng không có năng lực bảo vệ bọn họ, mới lấy lui làm tiến, hiện tại, nàng đã có năng lực, sẽ không để người khác tuỳ ý bắt nạt.
“Vâng.”
Mười người áo đen nhận mệnh, nhảy người một cái, chớp mắt liền tới bên cạnh mấy ma ma ác độc đó, họ vung tay lên, dễ dàng đánh gãy tay đám người đó, tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo vang khắp toàn bộ phủ thái sư.
Dưới sự trợn mắt há mồm của mọi người, mười người áo đen bay tới nhấc mấy mụ già đó lên, vứt ra khỏi phủ thái sư.
Tất cả diễn ra quá nhanh, mọi người kinh hoàng không kịp phản ứng lại, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Đường Thị và Vu Vinh Hoa cũng không ngờ Vu Thức Vy còn có một đám ám vệ áo đen, ngạc nhiên nhìn nhau. Đường Thị phẫn nộ quát: “Hỗn xược, Vu Thức Vy, mặc dù ngươi là công chúa, nhưng vẫn là thứ nữ của phủ thái sư ta, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, ngươi dám công khai lấn ép mẹ cả, người đâu, người đâu, trói nó lại cho ta, đi gặp thánh thượng.”
Một đám gia đinh cầm gậy vọt vào, bao vây lấy Vu Thức Vy.
La Thị nhìn cảnh này, vội nói: “Đại phu nhân, Vu Thức Vy là công chúa mà hoàng thượng thân phong, phẩm cấp hơn nhị phẩm cáo mệnh là ngươi, ngươi đang phạm thượng đấy, chẳng lẽ ngươi không sợ hoàng thượng giáng tội sao?”
Vu Vinh Hoa bỗng quay đầu lườm La Thị, cười lạnh nói: “Bổn huyện chủ liền giáng tội ngươi trước, Vân La La Thị bao che công chúa, vả miệng.”
Vân La hành lễ, cười âm hiểm, đưa tay tát La Thị, chỉ một lát, khuôn mặt La Thị liền bị đánh đến sưng đỏ.
Sắc mặt Vu Thức Vy dần trở nên âm trầm, hai người này hôm nay làm sao vậy? Điên rồi hay sao? Thật sự tưởng rằng nàng tới thanh lâu là có thể làm gì nàng sao?
“Ám vệ, ra hết đi.” Hôm nay nàng nhất định phải dạy cho họ một bài học.
Vút vút vút, lại hơn mười bóng người rơi xuống trong sân của Đường Thị, Vu Thức Vy chỉ vào Đường Thị: “Đường Thị coi thường hoàng tộc, lấn chủ phạm thượng, giam bà ta vào từ đường trong hậu viện cho ta.”
Dứt lời, hai người áo đen nhoáng lên một cái, định bắt Đường Thị đi, Đường Thị bỗng quát lớn ngăn cản: “Dừng tay.”
Bà nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt sắc nhọn: “Ngươi dám đối xử với mẹ cả như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ sao?”
“Người trong thiên hạ liên quan gì tới ta? Đường Thị, ta là công chúa mà hoàng thượng thân phong, bây giờ là người của hoàng gia, đã vào gia phả của hoàng gia, ngươi dám nhục nhã bổn công chúa công khai như thế, coi thường hoàng gia, đáng tội gì?”
“Cái gì?”
Đường Thị sửng sốt, không thể tin nhìn Vu Thức Vy, ả chỉ là một đứa con gái khác họ, sao có thể vào trong gia phả của hoàng gia? Không thể nào, tuyệt không có khả năng này, triều Đại Vân chưa từng có tiền lệ như thế.
“Vu Thức Vy, ngươi nói linh tinh ít thôi, sao hoàng gia có thể cho ngươi vào gia phả? Ngươi tưởng ta dễ bị lừa vậy sao?”
Vu Thức Vy cười lạnh, nhìn bà ta như nhìn một kẻ điên: “Hoàng thượng niệm tình hôn nhân của ta không thành công, đã phải chịu uất ức, nên thu ta làm nghĩa nữ, đã vào gia phả của hoàng gia, chỉ còn chưa tuyên bố ra ngoài, chờ thời cơ đến mới chiêu cáo thiên hạ.”
Cái gì?
Đường Thị cảm thấy đầu óc nổ đùng đùng, như bị sét đánh trúng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cả người mềm nhũn, suýt thì ngã xuống đất.
Vu Vinh Hoa chạy tới đẩy ám vệ áo đen ra, đỡ lấy Đường Thị, nàng ta đưa tay tát Vu Thức Vy, tức giận nói: “Vu Thức Vy, cho dù như vậy, chuyện ngươi đóng giả nam nhân tới thanh lâu cũng là sự thật, ta sẽ nói chuyện này cho thánh thượng, ngươi cứ chờ đấy.”
Vu Thức Vy không chút khách khí trả lại nàng ta một cái tát, cúi đầu kề vào tai nàng ta, giọng nói lạnh lẽo như bỉ ngạn nơi địa ngục: “Vu Vinh Hoa, là ngươi muốn chọc vào ta, chuẩn bị sống không bằng chết đi.”
Dứt lời, nàng đẩy Vu Vinh Hoa ngã xuống đất, nhìn từ trên cao xuống: “Ngươi đi đi, cứ việc nói, không nói là con chó nhỏ.”
Vu Vinh Hoa bị kích thích, nổi cơn thịnh nộ, đứng giận hét lớn: “Ngươi chờ chết đi.”
Dứt lời, nàng ta chạy như điên ra khỏi viện Quan Cảnh. Đường Thị phản ứng lại thì vội đuổi theo, kêu to: “Hoa Nhi, trở lại, mau trở lại.”
Có chuyện lớn rồi, sắp có chuyện lớn rồi!
Vu Thức Vy lướt nhìn những người đứng trong viện, quát khẽ: “Các ngươi nghe cho kĩ đây, về sau ai còn dám động vào người bên cạnh bổn công chúa, chẳng khác nào đánh vào mặt bổn công chúa, tội xem thường hoàng gia, kết cục là gì không cần ta phải nói các ngươi cũng biết, làm điều ác thay cho người khác, hoặc là thuận theo ý ta, các ngươi cứ tự mà lo liệu.”
Dứt lời, nàng dẫn theo ám vệ và ba người Hàm Yên ra khỏi viện Quan Cảnh.
Lúc này tất cả mọi người mới hồi hồn, sợ hãi run lên, vứt hết gậy xuống chạy hết đi, chỉ một lát, trong việc chỉ còn lại vài người.
Vu Vinh Mỹ và tứ di nương Triệu Thị liếc nhìn nhau, mẫu thân, may mà vừa rồi bọn họ không đổ dầu vào lửa, nếu không kết cục…
La Thị bưng mặt, chạy theo Vu Thức Vy.
Tam di nương Chân Thị dẫn Vu Vinh Như đi, không quên căn dặn: “Bây giờ nhị tỷ con là công chúa, về sau càng không thể vi phạm quy củ.”
“Vâng, mẫu thân.”
Vu Thức Vy vừa trở lại hiên Thính Vũ, La Thị cũng theo tới nơi, lo lắng nói: “Tiểu Vy, con đi thanh lâu thật sao?”
“Đúng vậy.” Vu Thức Vy thừa nhận nói.
Nghe xong La Thị thay đổi sắc mặt, vội kéo tay nàng ra ngoài, nói: “Vậy con còn không tới hoàng cung nhanh lên? Không thể để Vu Vinh Hoa tố cáo con trước được.”
Vu Thức Vy đẩy tay La Thị ra, xoay người lấy thuốc trên bàn: “Chờ chút, ta bôi thuốc cho ba người họ đã.”
“Chờ chút? Chuyện này không thể chờ được.” La Thị vội giành lấy thuốc bôi trong tay Vu Thức Vy: “Ta bôi cho các nàng ấy, con mau đi đi.”
Vu Thức Vy cười khẽ: “Sao phải vội? Muốn nói thì cứ để bọn họ nói, càng nói ta không ra gì càng tốt.”
Sắc mặt La Thị cứng đờ: “Lời này có ý gì? Hay là con có cách ứng đối rồi?”
“Đối phó với hai người đó dễ như trở bàn tay. Nhưng tới tối hôm nay, ngươi phải làm khó Đường Thị, lần này ta phải khiến hai mẹ con người này vào địa ngục lần nữa.”
Hừ, vốn định để hai người đó đắc ý thêm vài ngày mới ra tay, nhưng đã dám tới chọc nàng, vậy thì kết thúc bọn họ triệt để vậy.
La Thị gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Được, ta đi về chuẩn bị.”
Sau khi La Thị đi, Tiểu Ninh đột nhiên do dự nói: “Tiểu thư, nô tỳ phải nói cho người một chuyện, hôm nay nô tỳ ra ngoài điều tra chuyện mà người dặn thì gặp phải cản trở, suýt nữa bị giết chết.”
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Vu Thức Vy biến đổi, có chút bất ngờ: “Vì sao lại giết ngươi? Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra cái gì?”
Tiểu Ninh gật đầu nặng nề: “Vâng, nô tỳ tra được những người bên cạnh hoàng hậu trước kia đều đã chết, bây giờ chỉ còn lại một Phí ma ma vừa ra cung, hôm đó nô tỳ đi tìm Phí ma ma, sau đó nửa đường thì bị đuổi giết.”
Nghe vậy, đáy lòng Vu Thức Vy trầm xuống: “Có biết Phí ma ma muốn đi đâu không?”
“Lư Thành, cách nơi này năm trăm dặm, đó là quê cũ của bà ấy.”
“Lư Thành…” Vu Thức Vy híp mắt, dặn dò: “Chuyện này đừng điều tra nữa.”
Đã có người ngăn cản, nhất định là bí mật không thể để người khác biết, nàng sẽ phái người khác đi điều tra.
Khoảng nửa canh giờ sau, hoàng cung truyền tin tới, hoàng thượng muốn triệu kiến Vu Thức Vy ngay lập tức. Vu Thức Vy thay quần áo, sau đó ngồi lên xe ngựa đi về phía hoàng cung, tĩnh tâm chuẩn bị ứng đối với bão gió…