Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng qua bữa ăn, Vu Thức Vy bèn đi tới Phù Dung Uyển của La thị, xem coi phải chăng là có chuyện ma ám như vị cô nương hôm qua nói không.
Thế nhưng còn chưa đi tới khuôn viên, bèn nghe thấy tiếng la hét thất thanh, “A….. có ma…..”
Vu Thức Vy và Hàm Yên đang đi bên cạnh trao nhau ánh nhìn, rồi nhanh chân chạy vào phòng của La thị.
Trên chiếc giường rối tung, La thị đầu tóc bù xù quần áo rối bời, lộ vẻ mặt kinh hãi, không ngừng dùng chiếc gối trên tay đánh vào không khí, ngỡ như có gì đang ở trước mặt quấy rầy.
Tì nữ của La thị - Diệp Nhi hốt hoảng loay hoay qua lại, muốn đi an ủi La thị, nhưng lại bị La thị đánh tới bước lùi về sau, không biết nên làm thế nào. Trong lúc đang định đi tìm đại phu, Diệp Nhi quay đầu lại và nhìn thấy Vu Thức Vy, mặt lộ vẻ vui mừng, kích động cúi gập người, “Công chúa, bái kiến công chúa.”
Vu Thức Vy “ừm” một tiếng, vừa định mở miệng hỏi La thị rốt cuộc bị sao, bèn thấy La thị bỗng “Soạt ~” quay sang nhìn nàng, ánh mắt rời rạc đột nhiên tụ lại một điểm, trở nên hung tợn khủng khiếp, sắc bén đáng sợ.
Khoảng khắc tiếp theo, bà ta nhảy xuống giường vồ lên người Vu Thức Vy, giống như dã thú, đè nàng xuống dưới đất, mạnh tay bóp vào cổ nàng.
“A~” Hàm Yên và Diệp Nhi hoảng hốt hét lên.
Vu Thức Vy cũng hoảng hốt trước hành động đột ngột này của La thị, sau khi phản ứng trở lại, nàng không màng tới nỗi đau trên cổ, rút một cây kim từ thắt eo ra, châm thẳng vào nguyệt vị của La thị, khiến đôi mắt bà ta mờ dần và ngất đi.
Hàm Yên cùng Diệp Nhi hợp sức chuyển La thị lên trên giường, sau đó lại quay sang lo lắng sờ vào vết bầm trên cổ của Vu Thức Vy, tức giận bảo: “Diệp Nhi, phu nhân của ngươi rốt cuộc là thế nào?”
Diệp Nhi hoảng sợ quỳ dưới đất, run rẩy nói: “Nô …nô tì cũng không biết.”
Vu Thức Vy vẫy vẫy tay, tuy bị La thị bóp cổ, nhưng trên mặt không có vẻ tức giận, nàng vẫn ung dung bình thản và điềm tĩnh, “Đứng lên đi, nói cho ta biết phu nhân bắt đầu như vậy từ khi nào?”
Diệp Nhi sắc mặt trắng bệch, lo lắng bất an bảo: “Dạ thưa từ đêm hôm trước, đêm đó trời có mưa và có sấm sét, đáng lý ra mọi chuyện đều ổn, nhưng tới nửa đêm, phu nhân đột nhiên như nổi cơn điên vậy, la hét trên giường, bảo là đại phu nhân đã quá cố Đường thị tới tìm người, còn nói là Đường thị đang ngồi chải tóc trước bàn trang điểm của người, gương mặt phản chiếu trên gương phủ đầy máu me, nói với người rằng … sẽ … sẽ tới lấy mạng của phu nhân và… và công chúa….”
“Lấy mạng?”
Ánh mắt Vu Thức Vy trầm xuống, và trách mắng: “Ăn nói hồ đồ, trên thế gian đâu ra quỷ thần?”
Nói xong bắt mạch cho La thị, phát hiện ra mạch tượng rối loạn, có dấu hiệu loạn nhịp tim và chứng khí hư, rồi nàng lại dùng tay mở mắt của bà ta ra xem, quan sát kỹ phát hiện tròng mắt hơi tản quang…
Vu Thức Vy sực nhớ tới loại độc ‘Túy Sinh Mộng Tử’ nàng đã từng trúng, loại độc đó sẽ tùy vào nỗi sợ hãi trong tận đáy lòng của người trúng độc, khiến người đó nảy sinh ảo giác, nhưng La thị rõ ràng không giống với lúc nàng trúng độc.
“Mấy ngày nay, phu nhân đã từng đi nơi nào khác, từng tiếp xúc với những ai? Ăn qua những gì đặc biệt?”
Diệp Nhi tỉ mỉ suy nghĩ lại, bỗng mắt sáng lên, “Hai hôm trước phu nhân đã từng tới khuôn viên của Chu thị, chính Chu thị đã gọi phu nhân và Chân thị qua đó, nói là muốn tụ họp với các tỷ muội, ngoài ra, phu nhân không đi nơi nào khác nữa. Phu nhân cũng không ăn món gì đặc biệt, chỉ là những món thường ngày ăn …”
Chu Lâm Huyên?
Vu Thức Vy nheo mắt lại, kể từ lần trước nhổ răng của ả xong, thì không còn nhìn thấy ả nữa, bây giờ tính lại cũng có một khoảng thời gian rồi. Gần đây không thấy ả có động tĩnh gì, nàng vẫn luôn kỳ lạ là với tính khí của ả sao có thể nhịn được?
“Ta biết rồi, lát về ta sẽ khai đơn, ngươi cho phu nhân dùng trước.”
Nói xong Vu Thức Vy đứng dậy rời khỏi Phù Dung Uyển, vừa đi vừa nói với Hàm Yên rằng: “Phái thêm vài tì nữ qua đây giúp đỡ, còn nữa, sai người lưu ý Chu Lâm Huyên.”
Bây giờ nàng nghi ngờ chuyện của La thị không đơn giản, nếu là do Chu Lâm Huyên làm, sao không nhắm vào nàng, mà là La thị? Chẳng lẽ giữa La thị và Chu Lâm Huyên có xích mích gì mà nàng không biết?
Còn nữa, chuyện ma ám này mới xảy ra vào tối hôm trước, sao tin đồn lại lan nhanh như vậy, còn vừa trùng hợp lan truyền tới Vân Hương Lầu, vừa đúng cho nàng nghe thấy?
Hừm ~ xem ra Vân Hương Lầu, cũng là nơi phức tạp …
Sau khi về tới Thính Vũ Hiên, Vu Thức Vy vừa viết xong đơn thuốc, giao cho Hàm Yên xử lý, bèn nhìn thấy Tiểu Ninh hốt hoảng chạy vào, sắc mặt trắng bệch, “Tiểu thư… ban nãy từ bên ngoài về, có một tên ăn mày chạy tới nói với nô tì, Điểm Thúy đã bị bắt tới Lễ vương phủ …nô tì sai người đi tìm qua tất cả những nơi Điểm Thúy có thể đi, không có…”
“Cái gì?” Vu Thức Vy đứng dậy, tròng mắt thu hẹp, nhớ ra đôi mắt tuyệt vọng trách oán của Vu Vinh Mỹ hôm đó, ả nói là sẽ quyết sống chết với nàng…
“Trường Phong, theo ta đi một chuyến Lễ vương phủ.”
Tiểu Ninh lo lắng giữ lấy Vu Thức Vy, “Tiểu thư, để ám vệ đi đi, người trong Lễ vương phủ rõ ràng là đang nhắm vào tiểu thư, nếu người đến đó, e là có cạm bẫy.”
Vu Thức Vy quay lại nhìn Tiểu Ninh, “Chính vì họ nhắm tới ta, nên ta đi thì mới có thể bảo toàn cho Điểm Thúy.”
Cho nên vì Điểm Thúy, đao sơn hỏa hải, nàng cũng sẽ xông vào!
Vu Thức Vy nhanh chóng tới trước Lễ thân vương phủ, thị vệ trước cổng như đã được dặn dò trước, không hề cản trở nàng đi vào, nàng đi suốt một quãng đường không trở ngại tới thẳng Diệu Tuyết Các.
Vừa bước vào cửa, liền nghe thấy giọng nói âm u của Vu Vinh Mỹ, “Nhị tỷ tỷ, cuối cùng tỷ đã tới, muội chờ tỷ lâu lắm rồi…”
Vu Thức Vy sắc mặt u trầm, lạnh lùng nói: “Ngươi dụ ta tới đây, muốn làm gì? Muốn ta xem bệnh cho Thượng Quan Lăng sao?”
Vu Vinh Mỹ nghe thấy ba từ Thượng Quan Lăng, tròng mắt khựng lại trong giây lát, sắc mặt cũng trở nên thất thường, ả cười cay đắng, “Không cần nữa, không cần ngươi chữa nữa.”
Giọng nói của ả như lạc vào hư vô, mang một luồng khí u ám, khiến Vu Thức Vy rùng mình, mới phát hiện ra đôi mắt ả sưng đỏ, dường như mới khóc xong, bất giác một dự tính không lành nảy sinh trong tâm trí, “Điểm Thúy đâu?”
Vu Vinh Mỹ nhếch môi lên một cách cứng đờ, sau đó tiến lên trước nắm lấy tay của Vu Thức Vy, cười nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, muội chẳng qua là mời Điểm Thúy đến phủ làm khách, lúc này nàng ta đang ở bên trong, muội muội dẫn tỷ qua đó.”
Vu Thức Vy bị ả kéo tay đi, trong lòng sinh ra cảnh giác, trực giác mách bảo chuyện này chẳng có gì tốt lành, nhưng nàng lại không thể đem Điểm Thúy ra làm trò đùa!
Sau khi bước vào trong phòng ngủ, Vu Vinh Mỹ ấn Vu Thức Vy ngồi xuống, sau đó rót ly trà, cười nói như tán chuyện bình thường: “Nhị tỷ tỷ, thật ra… thật ra muội đã hối hận, hối hận vì lấy vương gia, nếu muội không lấy chàng, thì sẽ không yêu chàng như vậy, biết rõ là chàng đối xử không tốt với muội, nhưng muội vẫn không khống chế được trái tim của mình.”
“Mỗi ngày muội đều vùng vẫy trong niềm đau khổ và hạnh phúc, nhị tỷ tỷ, muội rất mệt mỏi, muội rất ngưỡng mộ tỷ, từ một thứ nữ ti tiện vô danh, từng bước từng bước trở thành công chúa cao quý như ngày hôm nay, còn là vị hôn thê của người đàn ông tuấn tú nhất trên trần gian, thân phận, tình yêu, tỷ đều có hết, muội vừa ngưỡng mộ, vừa đố kỵ!”
“Muội đố kỵ tỷ, rõ ràng đều cùng là thứ nữ của phủ thái sư, mà tỷ lại có thể trở thành truyền kỳ khiến tất cả mọi người ngước nhìn, còn muội, tướng mạo tài tình đều không thua kém tỷ, nhưng lại sống khổ sở thế này, muội thật sự rất đố kỵ…”
Vu Thức Vy nhìn vẻ điên loạn từng chút từng chút dấy lên trong mắt ả, kinh hãi đứng lên lạnh tiếng bảo: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Trong lúc nói, ánh mắt của Vu Thức Vy vụt qua chiếc giường cách đó không xa, màn giường bị gió thổi bay phất phới, thấp thoáng có thể nhìn thấy một người đang nằm trên giường, không hề cử động.
Vu Vinh Mỹ nhìn theo ánh mắt nàng, rồi nở một nụ cười giải thoát trên gương mặt, bình lặng nói: “Đó là vương gia, cuối cùng chàng cũng không còn nổi cơn giận với muội nữa.”
“Cuối cùng?”
Vu Thức Vy giật mình, vội vàng lao tới, lật tấm màn giường ra, bèn nhìn thấy trên giường Thượng Quan Lăng đang nhắm chặt hai mắt, hắn lặng lẽ nằm đó, không còn chút sinh khí.
Vu Thức Vy nhăn mày, giơ tay dò thám hơi thở của hắn, ngón tay nàng khẽ run, nàng rút tay lại, hắn chết rồi…
Nàng lại giơ tay áp vào mặt Thượng Quan Lăng, phát hiện thân thể đã nguội lạnh, nhưng thấp thoáng vẫn còn chút ít hơi ấm, thời gian tử vong chắc không quá hai canh giờ.
Vu Vinh Mỹ bước tới, tay giữ một cây dao găm giấu ở phía sau, cười với Vu Thức Vy và nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ xem, muội đã nói là không cần xem cho vương gia nữa còn gì?”
Đôi mắt của Vu Thức Vy trở nên thận trọng, vừa định đi, bèn nhìn thấy Vu Vinh Mỹ bỗng nở một nụ cười quái dị với nàng, sau đó, sau đó bàn tay ả đột nhiên xuất hiện một cây dao găm, đâm thẳng vào Thượng Quan Lăng trên giường.
Ả như điên lên, dùng sức đâm bổ vào, vì người vừa chết chưa bao lâu, máu chưa đông đặc lại, máu tươi văng lên khắp mặt của Vu Vinh Mỹ.
Vu Thức Vy kinh hãi lùi một bước, khoảng khắc đó tâm trí nàng không ngừng xoay chuyển, suy nghĩ hành động này của Vu Vinh Mỹ có mục đích gì, sau đó một ý nghĩ lóe lên trong đầu, nàng chạy thẳng ra ngoài, nhưng lại nghe thấy Vu Vinh Mỹ đột nhiên lớn tiếng hét lên một cách thảm thiết: “Người đâu, Tịnh Văn công chúa đã giết Lễ vương, Tịnh Văn công chúa đã giết Lễ vương …”