“Đùa ngươi?”
Vu Thức Vy cười châm biếm: “Ta không thích đùa với thiểu năng!”
“Ngươi…” Thượng Quan Mặc tức đến mức đen cả mặt, sao nữ nhân này nói chuyện lại… khiến người ta ngứa răng ngứa lợi như thế?
Vu Thức Vy ngắt lời hắn, ánh mắt hơi gợn sóng, hất cằm nói ngạo nghễ: “Nếu vương gia không có tiền thì đừng nói nhảm vô ích, có, thì cứ việc tham gia, không có thì ta cũng sẽ không chê cười ngươi.”
Một câu nói thản nhiên, rõ ràng không nhấn mạnh gì cả, nhưng lại khiến người ta có cảm giác tự tin bá khí, như thể nàng đang nói, tỷ không có gì cả, chỉ có tiền, khiến mấy tên vương gia khác không khỏi liếc nhìn nhau, trong lòng đều cảm giác không thể để nữ nhân này coi thường, liền đồng thời lên tiếng: “Ván này, cược!”
Vu Thức Vy cười lớn: “Sảng khoái, vậy ta đi chọn ngựa.”
Chu Lâm Huyên, La Thị và Chân Thị thấy mấy người cược lớn như vậy, mới đầu thì chấn kinh, sau đó đều cực kì phấn khởi, bời vì bọn họ chỉ ở trong hậu viện, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, lần đầu tiên trong đời thấy cuộc đánh cược lớn như thế, đúng là kinh ngạc trố mắt ra.
Những người đang đua ngựa và những người vây xem đều bị những nam nữ có khí độ hơn người này thu hút sự chút ý, nhất là nữ tử xinh đẹp mặc bộ váy màu đỏ rực đứng giữa sân, dáng người của nàng mảnh mai, đứng giữa mấy nam tử đang ra phải không thu hút mới đúng, nhưng vẻ chói mắt của nàng lại không thể che đi được, khí thế bá đạo lấy một chọi mười của nàng, sự quyết đoán dứt khoát của nàng không thua gì những nam tử đó, thậm chí còn hơn hẳn họ.
Chín mươi chín triệu lượng vàng, nếu đổi thành bạc, thì phải là bao nhiêu đây? Nữ tử này rốt cuộc là ai? Sao lại giàu có như thế?
Bát công chúa đi đằng sau Vu Thức Vy, đi chọn ngựa với nàng, thấp thỏm nói: “Vu tỷ tỷ, có phải tỷ chơi quá lớn rồi không? Chín mươi chín triệu lượng vàng đó, sao tỷ lại có nhiều tiền như vậy?”
Vu Thức Vy nháy mắt với nàng ấy: “Ta lừa họ đấy, sao ta lại có nhiều tiền thế?”
Nhưng cũng chỉ thiếu chín ngàn vạn lượng vàng thôi…
“Cái gì?” Bát công chúa kinh ngạc mở to mắt, sau đó mau chóng giảm âm thanh: “Trời ạ, Vu tỷ tỷ, nếu tỷ thua thì phải làm sao?”
“Cùng lắm thì lấy cái mạng này thôi!” Vu Thức Vy đã vào trong chuồng ngựa, vừa chọn ngựa vừa cười thản nhiên, thầm nghĩ, nếu ngươi biết ta còn nửa câu không nói, không biết có khỏi hộc máu không?
Bát công chúa còn đang nói không ngừng nghỉ: “Vu tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói đùa với tính mạng của mình như vậy? Ta thấy bộ dạng của bọn họ đều là kiểu muốn tỷ phải táng gia bại sản, hay là tỷ đừng thi nữa.”
Cuối cùng Vu Thức Vy cũng dừng lại trước một con ngựa, cả người nó là một màu trắng như tuyết, giữa trán là bờm đỏ, khí thế hùng tráng, cực kì có sức sống, trong mắt còn mang vẻ ngạo nghễ, nàng còn chưa bước tới, nó đã dẫm mạnh vó ngựa, mũi thở phì phì, không cho nàng tới gần.
Ánh mắt Vu Thức Vy sáng lên: “Chính là nó.”
Tên người hầu bên cạnh hơi khó xử nói: “Quý nhân, con ngựa này mới được chuyển tới từ Bắc Cương, người của chúng tôi đã trông coi bảy ngày bảy đêm cũng không thể thuần phục được, cực kì hoang dã, ngài vẫn nên chọn những con khác thì hơn.”
Bảy ngày bảy đêm?
Vu Thức Vy kinh ngạc nhìn nó, con ngươi càng thêm cuồng nhiệt, máu trong người như đang sôi trào, có một âm thanh kêu gào dưới đáy lòng, là nó, chính là nó, con người điên nhất, nên phối hợp với con ngựa hoang dã nhất!
Trên đời này có một thứ rất kì diệu tên là nhãn duyên, biển người mênh mông, thứ mà liếc mắt một cái liền muốn có được cũng không nhiều, bây giờ, nàng liếc mắt một cái liền thích con ngựa này.
“Dắt nó ra đây cho ta, ta thử xem có thể thuần phục nó hay không, nếu không thể ta sẽ chọn những con khác.”
Người hầu nghe xong thì vô cùng sợ hãi, hắn vội khuyên nhủ: “Không được đâu quý nhân, con ngựa này hoang dã hơn bình thường nhiều, ngay cả nam tử còn không thuần phục được, huống chi là một nữ tử như ngài , nó sẽ khiến ngài bị thương mất.”
Quần áo nữ tử này mặc quần áo xa hoa như thế, vừa nhìn liền biết là tiểu thư danh môn, nếu bị thương ở Sướng Tâm Viên này, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Sướng Tâm Viên.
Vu Thức Vy vờ tức giận nói: “Lời này của ngươi là xem thường ta sao?”
Người hầu nghe vậy thì cuống quýt xua tay: “Sao tiểu nhân dám chứ? Nhưng con ngựa này…”
“Yên tâm, nếu ta bị thương, hay là ngã ngựa chết, vị công tử đứng cạnh này sẽ làm chứng, không để cho Sướng Tâm Viên có chút phiền phức nào, tất cả là ý muốn của ta.”
“Tiểu thư, mặc dù là như thế, nhưng tiểu nhân thật sự không thể…”
“Không cần nói nữa, ta chỉ thử chút mà thôi, nếu không được thật, ta sẽ không nói đùa với tính mạng mình.”
Dứt lời, Vu Thức Vy đã đứng trước mặt con ngựa, một người một ngựa nhìn nhau không chớp mắt. Người ta vẫn nói ngựa có linh tính, giờ phút này nàng thật sự nhìn thấy được sự khinh thường trong mắt nó, như thể đang nói, một nữ nhân cũng mơ tưởng thuần phục ta, đúng là không biết tự lượng sức.
Không biết tự lương sức?
Có lẽ là thật, nhưng thực sự nàng rất thích nó.
Vu Thức Vy đưa tay sờ đầu con ngựa, nhưng vừa chạm vào đã bị nó khinh thường né tránh, vó ngựa đạp mạnh một hồi, tiếng phì phì trong lỗ mũi càng lớn, dường như đang cảnh cáo nàng, nếu nàng còn tới gần nó sẽ không khách khí.
Vu Thức Vy cười cười, bưng chặt lấy cái miệng của nó, nói hiền hoà: “Ngựa ơi là ngựa, dù sao ta cũng là nữ tử, ngươi không thể phong độ hơn một chút sao?”
Dứt lời, Vu Thức Vy vắt những lọn tóc thả tự do ra trước ngực, sau đó xé một đường ở tay áo ra, buộc thành một cục to ở giữa, lại xé váy ra tới mắt cá chân, trông có vẻ rất thành thục lưu loát, nhẹ nhàng thoải mái vô cùng, bộ dáng như đang nói ta đã chuẩn bị xong.
Người hầu thấy không khuyên được đành phải cởi dây cương nói: “Vậy tiểu thư phải cẩn thận đấy, tiểu nhân đi tìm đại phu trước.”
Vu Thức Vy dắt dây cương, cười hiền hoà nói với con ngựa: “Ngựa ơi, ngươi phải nể mặt ta chút nha, chờ ta thắng trong cuộc thi, ta sẽ tìm cho ngươi một con ngựa cái xinh đẹp, được không?”
Bạch mã vẫn còn dậm chân, dáng vẻ kiểu ông đây khó chịu lắm, Vu Thức Vy không nói gì thêm, dù ngựa có linh tính thế nào đi chăng nữa thì cũng không hiểu tiếng người, có thể chinh phục được nó hay không thì phải đọ sức một phen mới biết được.
Hít sâu vài lần, rồi bỗng nhiên, sắc mặt Vu Thức Vy trở nên lạnh lùng, xoay người nhảy len lưng ngựa, hai chân kẹp lấy bụng nó, con ngựa ngửa lên trời thét dài, vung trái vung phải chạy ra khỏi chuồng ngựa.
Mọi người nghe được tiếng ngựa hí, nhao nhao quay đầu lại nhìn, thấy Vu Thức Vy cưỡi một con ngựa trắng lao tới, không phải tư thế hào hùng mà bọn họ tưởng tượng. Lúc này nàng đang khom lưng nắm chặt lấy dây cương, con ngựa dưới thân nàng lại cực kì nóng nảy, đang ra sức hất nàng xuống.
Sắc mặt Thượng Quan Cửu Ưu tối sầm lại, nữ nhân đáng chết này, sao lại cưỡi con ngựa hoang còn chưa được thuần phục ra? Nàng không muốn sống nữa sao? Người trong đó làm ăn thế nào vậy? Sao lại để nàng cưỡi nó ra?
Thượng Quan Mặc thấy đó là con ngựa hoang bọn họ đã nhìn thấy nhưng không chọn nó, hắn lập tức cười chế nhạo: “Đầu óc của Vu Thức Vy có vấn đề à, lại đi ôm chân Phật lúc nước rút, đi thuần phục một con ngựa hoang mà người ta dùng bảy ngày bảy đêm còn không thuần phục được.”
Thượng Quan Lăng cũng nói nghiến răng nghiến lợi: “Tốt nhất là để con ngựa đó hất ngã chết, bổn vương đỡ phải ra tay.”
Thượng Quan Trị phong lưu phe phẩy cây quạt: “Con ngựa hoang nhất, với con người đẹp nhất, rất được!”
Thượng Quan Phi từ khi vào tới giờ đều giống như người vô hình, lúc này cũng không khỏi nói một câu: “Sao nàng ấy nhất định phải chọn con ngựa đó chứ?”
Thượng Quan Diệp nhìn không chớp mắt vào nữ tử kiên nghị trong sân, đáy mắt nàng là vẻ cường thế bá đạo, không cho phép phản kháng, tuy bị con ngựa vung lên vung xuống cực kì chật vật, nhưng dáng vẻ và khí thế độc lập ngạo nghễ trong xương kia lại không giảm xuống chút nào.
Ước chừng sau một canh giờ, con ngựa hoàng đó rốt cuộc cũng ngửa lên trời hí vang một tiếng, sau đó thì yên tĩnh lại, không còn cuồng ngạo, cũng không còn điên loạn, mà là đã phục rồi, phục người nữ tử đã thuần phục được nó.
Còn Vu Thức Vy bây giờ, búi tóc nàng đã tán loạn khắp nơi, hai tay cũng bị dây cương cứa chảy máu đầm đìa, dưới cổ tay đọng một mảng máu, váy đỏ đã thấm đẫm mồ hôi, như được vớt ra từ trong nước.
Nàng đã dùng hết sực lực vào cuộc đọ sức sinh tử này, nếu con ngựa này còn không chịu thuần phục, có lẽ nàng sẽ từ bỏ thật, dù sao cũng không thể mất mạng vì thuần phục một con ngựa được.
Tất cả mọi người đều ngây ra, không còn nhìn Vu Thức Vy bằng ánh mắt khinh thường như lúc đầu nữa mà biến thành bội phục, ai nấy đều thấy được con ngựa này hoang dã đến mức nào, suốt một canh giờ, trái tim của bọn họ cũng bị thuần phục theo sự phập phồng lên xuống mạo hiểm của nàng, như thể chính mình phải trải qua vậy.
Bọn họ tưởng rằng nữ tử này không thể thuần phục được, ai ngờ nàng lại có thể kiên trì suốt một canh giờ để thuần hoá nó, cuối cùng còn thực sự thuần phục được.
Thượng Quan Mặc trợn to mắt, nói với vẻ không thể tin được: “Không ngờ là bổn vương xem thường nàng ta thật!”