Mục lục
Truyện không tên số 38
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

44179

Sống không bằng... chết...

Thượng Quan Cửu U lạnh mặt, hắn nhìn chằm chằm Vu Thức Vy, trong đáy mắt xẹt qua sự cô đơn và tự mỉa. Có phải vì không yêu nên lời ác độc thế nào cũng có thể nói ra được không? Bởi chẳng cần đau lòng cho người bị tổn thương vì những lời ấy... Thật ra nàng không biết, hiện tại hắn đã sống không bằng chết rồi.

Một bên là hoàng đồ bá nghiệp, một bên là nhi nữ tình trường, hắn giãy dụa giữa quyền thế và tình yêu... nhưng nàng lại chẳng hề biết gì.

“Nữ nhân kia, chỉ cần ta còn ngày nào thì nàng đừng hòng ở bên cạnh y!”

Nói xong câu này, Thượng Quan Cửu U phá cửa sổ mà đi, chỉ để lại một cái bóng mờ. Còn Vu Thức Vy đang bị trói trên giường kia thì cứ thế bị trói ở trên giường cả một đêm, Thượng Quan Cửu U khốn kiếp!

Sáng hôm sau, Hàm Yên bê chậu nước rửa mặt đến cho Vu Thức Vy. Vừa vén rèm lên đã bị cảnh tượng trên giường làm giật mình, vội hô lên: “Trời ơi tiểu thư, sao... người lại... ai trói người ở đây? ”

Vu Thức Vy vốn đã ngủ chập chờn được một lát nhưng lại bị tiếng hét này của Hàm Yên đánh thức. Nàng giả vờ không có chuyện gì mà nói: “Là tự ta trói đấy, luyện công.”

“Luyện công?”

Hàm Yên kinh ngạc tròn mắt. Đây là lần đầu tiên nàng ta nghe nói có người luyện công sẽ tự đem trói mình lại. Nếu tiểu thư đã không muốn nói thì nàng ta không hỏi nữa là được.

Hàm Yên vừa cởi áo ngủ của Vu Thức Vy ra vừa nói: “Tiểu thư, vừa rồi trong cung gửi thiếp mời đến. Hoàng thượng chiều nay muốn mở yến tiệc cho vương gia công chúa và đoàn sứ thần Tây Lương. Tiểu thư là công chúa nên phải tham gia.”

Vu Thức Vy cảm thấy đầu óc nặng nề, nhàn nhạt nói: “Bẩm lại với tổng quản Lục An, nói ta bị phong hàn, không tiện tham gia, nhờ ông ấy bẩm lên hoàng thượng.”

“Vâng, tiểu thư, lát nữa nô tỳ sẽ đi bẩm báo.”

Hàm Yên đến tủ y phục, phát hiện không biết từ lúc nào tủ y phục của tiểu thư đã bị một loại màu duy nhất chiếm đóng. Màu đỏ tươi, màu đỏ bầm, một tủ y phục toàn là màu đỏ.

Nàng ta lấy một bộ váy dài màu đỏ thêu hoa mai cho Vu Thức Vy mặc. Sau đó lại chải một kiểu đầu đơn giản cho nàng. Lúc đang chuẩn bị lấy cây trâm hoa mai ngọc tím ra cài cho nàng thì Vu Thức Vy cản lại: “Đừng lấy cây này, cây trâm này phải cất cho kĩ.”

Đợi lúc Hàn Giang Nguyệt về, nàng sẽ lại cài cho y xem.

Hàm Yên không hề biết trâm này là do Hàn Giang Nguyệt tặng, chỉ ngạc nhiên phát hiện chưa từng thấy trâm này bao giờ, không nhịn được bèn hỏi: “Tiểu thư, chẳng lẽ đây là kiểu dáng mới mà Ngự Bảo Trai đem đến sao?”

“Cái này là do tên ngốc nào đó tự làm ra.” Tuy ngoài miệng Vu Thức Vy nói thế, nhưng nụ cười ngọt ngào trên môi đã bán đứng nàng từ lâu.

Hàm Yên vừa nhìn thấy nụ cười ngọt ngào này đã đoán ra ngay là ai. Có thể khiến tiểu thư cười vui như thế, ngoại trừ Mẫn Thân Vương ra thì còn ai nữa.

Nàng ta cẩn thận cất cây trâm vào hộp, hâm mộ nói: “Tiểu thư, tay nghề của vương gia tốt thật. Tiểu thư thật hạnh phúc.”

Mặt Vu Thức Vy lập tức đỏ lựng. Vừa định nói chuyện thì bị sự xông vào phòng đột ngột của Tiểu Ninh cắt ngang: “Tiểu thư, vừa rồi bên Dương Châu truyền đến tin tức nói hoàng hậu nương nương đã khởi hành, vài ngày nữa sẽ về đến hoàng cung.”

Nghe xong lời này, vẻ ngượng ngùng trên mặt Vu Thức Vy đã biến mất, thay thế bằng sự nghiêm túc: “Ừ, đi nói với Ly Hạ và Thấm Thủy, bảo họ lại đạp cho Vu Vinh Hoa một cước đi. Nhớ kĩ, đừng làm tổn hại đứa bé.”

“Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi ngay.” Tiểu Ninh vội lui ra ngoài.

Phủ Đoan Vương, Thấm Thủy và Ly Hạ nhận được thư do Tiểu Ninh truyền đến đều không biết hiện giờ cả hai đều là người của Vu Thức Vy, không hẹn mà cùng đến Vinh Hoa Các.

Sau khi vào trong phòng, Thấm Thủy công chúa lệnh cho Đàn Hương đứng phía sau đặt hộp nhân sâm lên bàn. Thẩm Ly Hạ cũng lệnh Thanh Hoa đặt tuyết liên xuống. Cả hai đến bên giường.

Thấm Thủy công chúa nở nụ cười bao dung, quan tâm hỏi: “Muội muội, sao rồi? Hôm nay có khá hơn không?”

Thẩm Ly Hạ cũng dịu dàng nói: “Tỷ tỷ đã khỏe hơn chưa?”

Vu Vinh Hoa nằm sấp trên giường, vì mông bị đánh đến nở hoa không cách nào nằm ngửa cho tử tế nên hiện tại nàng ta chỉ có thể nằm sấp mà ngủ. Lũ tiện nhân đáng chết! Nàng ta sẽ không tha cho chúng!

“Hừ, cáo mà đến nhà gà chúc tết, các ngươi cản bản muốn đến cười nhạo ta.” Vu Vinh Hoa cay độc nói.

Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ nhìn nhau một cái rồi cùng bật cười. Thấm Thủy công chúa dùng ánh mắt của kẻ thắng lợi và cười trên nỗi đau cười khác mà nói: “Ngươi nói không sai, chúng ta đến là để cười nhạo ngươi đấy, thì sao?”

Cái gì?

Vu Vinh Hoa tức đến suýt thì nôn ra máu vì thái độ thẳng thắn không làm bộ của họ, nhịn không được với tay lấy gối đầu ném vào người Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ, đồng thời hét lên: “Cút! Lũ tiện nhân! Cút ra ngoài!”

Thấm Thủy công chúa là người học võ, phản xạ đương nhiên cao hơn nữ tử thông thường. Nàng ta đưa tay lên chộp ngay cái gối bị ném qua kia, sau đó trả lại lên giường cho Vu Vinh Hoa, còn giả vờ như không hề nhìn thấy mà dùng một tay còn lại ấn thật mạnh lên mông của Vu Vinh Hoa. Vu Vinh Hoa lập tức thét lên đau đớn: “Á! Tiện nhân! Ngươi ấn ở đâu vậy?”

Thấm Thủy công chúa lập tức bày ra vẻ kinh ngạc và xin lỗi: “Ấy chết, muội muội, xin lỗi xin lỗi. Cũng tại tỷ tỷ không nhìn thấy, tỷ tỷ sai rồi.”

Tuy rằng miệng nói xin lỗi, nhưng trong mắt của nàng ta chẳng hề có ý xin lỗi nào cả mà chỉ chứa sự trào phúng và cười lạnh.

Vu Vinh Hoa tức muốn nổ phổi, hít một hơi thật sâu cố gắng kiềm chế lửa giận, sau đó bình tĩnh nói: “Ta cảm tạ vương phi và di nương đã đến thăm. Ta sắp khỏe rồi. Đã khiến các người nhọc lòng quan tâm. Nếu đã thăm xong rồi thì mời về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Thấm Thủy công chúa vuốt tóc Vu Vinh Hoa như đang vuốt lông cho chó, nhìn Thẩm Ly Hạ cười nói: “Tuyết muội muội, muội biết đời này của Vinh muội muội có nhiều chuyện thú vị thế nào không? Trước kia là đích nữ tôn quý của phủ Thái Sư, đệ nhất mỹ nhân triều Đại Vân, thế mà không chỉ từng làm ni cô, hơn nữa còn từng làm huyện chủ sớm nở tối tàn, cuối cùng là tự mình đưa lên cửa làm thiếp cho người ta. Cuộc đời này đúng là có thể viết được thành truyện mà.”

Thẩm Ly Hạ cười có lỗi: “Thì ra trắc phi tỷ tỷ từng huy hoàng như thế, muội đúng là kiến thức hạn hẹp.”

Thấm Thủy công chúa cười khẽ: “Còn nhiều chuyện muội không biết lắm. Những chuyện mà nữ nhân này từng làm, có kể 3 ngày 3 đêm cũng không hết.”

Vu Vinh Hoa càng lúc càng không nghe lọt tai, tức đến nghiến răng ken két, gân xanh trên trán giật giật, sẵng giọng: “Ra ngoài! Các ngươi ra ngoài cho ta!”

Nhưng hai người cứ như không hề nghe thấy, tiếp tục nói: “Vương phi nương nương, khoảng thời gian này buồn chán quá thể, chi bằng nói ra cho mọi người cùng vui đi.”

“Muội nói đúng, ha ha...” Thấm Thủy công chúa buồn cười nhìn Thẩm Ly Hạ. Hạo Tuyết này thì ra cũng là người có tố chất đen tối. Thật ra điều Thấm Thủy công chúa không biết chính là Thẩm Ly Hạ mới chính là người bụng dạ đen tối thật sự trong vương phủ này.

Vu Vinh Hoa thấy họ đang giễu cợt thì giận đến mức quên cả đau mà ngồi dậy, lấy gối đập loạn xạ vào người Thấm Thủy công chúa và Thẩm Ly Hạ: “Tiện nhân! Tiện nhân! Ta trở thành thế này đều là do các ngươi hại! Lại còn dám đến đây cười nhạo ta! Ta đánh chết các ngươi! Dám đến cười nhạo ra! Các ngươi tưởng ta dễ bắt nạt sao?”

Vân La ở bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy vào trong. Vừa vào đã thấy Vu Vinh Hoa đang dùng gối đánh vào người vương phi và Tuyết di nương, nàng ta giật mình sợ hãi ôm Vu Vinh Hoa lại: “Tiểu thư, đừng manh động, có gì từ từ nói!”

Vu Vinh Hoa liều mạng đánh tới, hét lên: “Đừng cản ta! Ta phải đánh chết hai tiện nhân này!”

Thượng Quan Diệp hạ triều quay về, vốn dĩ chỉ muốn đến thăm một lát rồi đi, không ngờ còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng mắng chửi sắc bén của Vu Vinh Hoa. Vừa vào phòng nhìn đã thấy Vu Vinh Hoa như một mụ điên nhào lên muốn đánh Thấm Thủy và Hạo Tuyết. Hắn đanh mặt, trách cứ: “Vinh Hoa, nàng đang làm gì vậy?”

Vu Vinh Hoa vừa nhìn thấy Thượng Quan Diệp thì nước mắt liền rơi. Nàng ta chạy đến ôm eo hắn, uất ức nói: “Biểu ca, huynh phải làm chủ cho ta. Bọn họ đều cười nhạo ta, bọn họ nói đến để cười nhạo ta, còn nói ta từng làm ni cô, từng làm huyện chủ sớm nở tối tàn.”

Khuôn mặt trắng bệch của nàng ta tràn đầy nước mắt, hai mắt khẩn thiết nhìn hắn, trông đáng thương tội nghiệp vô cùng. Thế nhưng rơi vào trong mắt Thượng Quan Diệp lại chỉ toàn là giả tạo, vì vừa rồi hắn đã thấy bộ dạng như phát điên của nàng ta, không thể bị nàng ta lừa được.

Thượng Quan Diệp lại nhìn về phía Thấm Thủy và Thẩm Ly Hạ, bình tĩnh hỏi: “Các nàng có nói những lời như thế không?”

Thấm Thủy và Thẩm Ly Hạ liền bày ra vẻ vô tội, đồng thanh nói: “Không có.”

Thấm Thủy bực bội hỏi Vu Vinh Hoa: “Vinh muội muội, bổn phi có lòng tốt đến thăm muội, thế mà lại bị muội vu khống thế này, đúng là làm ơn mắc oán mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK