Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, “Đương nhiên là ngươi không hiểu, ta cũng chẳng mong ngươi nghe hiểu, nếu như ngươi đã thừa nhận chính ngươi tìm người đến cưỡng hiếp Điểm Thúy, vậy ta đành phải để ngươi trả một chút giá!”
Trả giá?
Trả giá gì?
Ánh mắt Vu Vinh Hoa biến sắc, trong đầu phảng phất hiện ra hình ảnh Đường Sùng Việt bị lột sống, Chu Lâm Huyên bị cắt thịt, trong lòng tràn ra nỗi sợ hãi mãnh liệt, giọng run rẩy nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Hơ hơ…”
Vu Thức Vy hạ giọng cười, bỗng ra tay rút ra thanh kiếm của ám vệ bên cạnh, đáy mắt nàng lóe lên ánh sáng lạnh băng, tay giơ lên kiếm chém xuống, trong chốc thoáng nhanh gọn dứt khoát chặt đi một cánh tay của Vu Vinh Hoa, dòng máu phun ra khắp người nàng, nhuộm cả bộ y phục màu trắng thành ngạo tuyết hồng mai, từng đóa từng đóa nở rộ.
Vu Vinh Hoa trừng to mắt ra, lòng không dám tin nhìn lại cánh tay đã rời khỏi người mình, cúi cụp sang một bên, máu tươi không ngừng phun trào ra.
Khoảng khắc tiếp theo, ả phát ra tiếng kêu thét thảm thiết vô cùng, “A~A~A~”
“Vu Thức Vy, ngươi không phải người … súc sinh, yêu nghiệt…”
Vu Thức Vy sắc mặt không đổi, xoay người, ngồi xuống trên chiếc ghế đặt cách đó không xa, nhẹ nhàng dặn dò: “Chặt luôn đôi chân và cánh tay còn lại của ả cho ta, cắt lưỡi, cạo đầu, để lại đôi tai, đôi mắt cũng để lại. Thoa mật ong lên tàn chi bị chặt xuống của ả, làm thành ổ, để ả tận mắt nhìn thấy tứ chi của mình nuôi dưỡng ra một ổ một ổ kiến và ong, sau đó từng chút từng chút ăn sạch …”
Nàng ta phải để ả ném trải tất cả mọi đau khổ mà nàng đã từng trải, để ả cũng ở lại trong mật thật tối tăm này, sống mười tám năm trời! Không, là cả đời, để ả suốt kiếp này ngày ngày sống trong tuyệt vọng, ngỡ như sống trong luyện ngục, muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ám vệ nghe vậy, rùng người lên một cái, sau đó mặt không biểu cảm tiến tới phía Vu Vinh Hoa.
Vu Vinh Hoa sau khi nghe lời Vu Thức Vy, hoàn toàn không màng tới nỗi đau trên người, một lần nữa điên cuồng vùng vẫy, kêu thét lên: “Vu Thức Vy, ngươi dám, ngươi dám, ta làm ma cũng không tha cho ngươi, A ….”
“Làm ma?” Vu Thức Vy nở nụ cười tàn nhẫn, trong ánh mắt sắt lạnh ngập tràn sự khát máu, “Ngươi đừng nằm mơ! Không có sự cho phép của ta, ngươi muốn chết cũng không được, còn muốn làm ma?
Vu Vinh Hoa kinh hoảng lắc đầu, “Không, ngươi không thể làm như vậy, ngươi một dao giết chết ta đi, một dao giết chết ta đi.”
Vu Vinh Hoa này cho dù chết, cũng không muốn biến thành quái vật không có tứ chi!
Ám vệ ra tay trong lúc ả còn đang mất kiểm soát la hét, đường kiếm buông xuống, không có chút do dự, gọn gàng và dứt khoát chặt đi cánh tay và đôi chân của ả, máu tươi phun trào ra.
“A … Vu Thức Vy, ta sẽ không tha cho ngươi … A …. A …. A….” Vu Vinh Hoa la hét tới biến giọng, tiếng kêu thảm thiết ngày càng cao, cuối cùng tắt lịm đi, ả ngất xỉu đi, ngã xuống vũng máu của mình.
“Tiểu thư, ả ngất đi rồi!”
“Làm cho ả tỉnh dậy rồi tiếp tục, chẳng phải còn lưỡi chưa cắt sao? Đầu cũng chưa cạo…”
Ả đã từng cạo sạch đầu của nàng, còn làm phỏng da đầu nàng, để nàng không còn mọc tóc được nữa, đã là đòi nợ, thì tất nhiên phải cả gốc lẫn lãi!
Khoảng khắc cây dao sắt bén cắt đứt lưỡi, Vu Vinh Hoa một lần nữa tỉnh lại, đau tới nước mắt chảy ròng, nhưng chưa chờ ả kịp phản ứng, một bình nước sôi đã đổ vào trong miệng, “Um … Um…”
Cuối cùng tiếng nức nở tắt lịm, trở thành sự vùng vẫy vô lời, một giọng nói, trong tích tắc đã không còn.
“Tiểu thư, nha đầu tên Vân La được được đem tới.”
“Dẫn vào đây!”
Vân La bị hai ám vệ lôi đi, lôi đến trước mặt Vu Thức Vy.
Trong không gian u tối, Vân La trông thấy Vu Vinh Hoa, người đã bị cạo trọc đầu, mất đi tứ chi khắp người đều là máu, ả kinh hãi kêu thét lên, “A ….. A …..”
Do là trải đầy máu me, và căn phòng u tối, ả hoàn toàn không nhận ra đó là Vu Vinh Hoa.
Vu Thức Vy bị tiếng kêu thét của ả làm cho tai nhói ùng ùng, bất giác lên tiếng ngắt tiếng kêu của ả, “Câm miệng, đó là tiểu thư của ngươi, ngươi kêu gì chứ?”
Tiếng kêu thét dừng lại, Vân La kinh hoảng nhìn Vu Vinh Hoa, đợi nhìn kỹ lại, nhận ra được Vu Vinh Hoa, ả lại một lần nữa kêu thét lên, “A….A….”
Ám vệ giơ tay đánh một bạt tai thật mạnh vào ả, mới dừng được tiếng kêu thét đó.
Lúc này Vu Thức Vy mới có cơ hội hỏi: “Vân La, ta hỏi ngươi, hôm ngũ hoàng tử chết đi, Vu Vinh Hoa ở Lễ vương phủ, ngươi có ở đó không? Người hợp tác với Vu Vinh Hoa là ai, nói!”
Vân La rùng mình lên, quay đầu nhìn thấy Vu Vinh Hoa đang ra sức lắc đầu, bèn run rẩy nói: “Nô tì không có ở đó, nô tì không biết gì cả ~”
“Xem ra ngươi cũng muốn nếm trải chút đau khổ, ám vệ, móc mắt ả ra!”
Hai ám vệ đi tới, trong tay cẩm một thìa sắt, từ từ tiến gần, Vân La hốt hoảng từng bước từng bước lùi sau, giọng nói nghẹn ngào, “Đừng , đừng móc mắt của tôi…”
“Vậy thì ngoan ngoãn khai ra đi, nếu không ngươi sẽ chung một kết cục như tiểu thư của ngươi.”
Va Lân kinh hãi tới mức tròng mắt thu hẹp, lại quay đầu nhìn Vu Vinh Hoa, rồi lập tức quỳ xuống dưới đất, gật đầu lia lịa, “Ta nói, ta nói…”
Vu Vinh Hoa trừng to mắt, ra sức lắc đầu, đừng, đừng nói, không thể để ả tiện nhân Vu Thức Vy này biết được là ai, tuyệt đối không thể…
“Là … là … Cửu U Vương…” Vân La lắp bắp nhỏ tiếng nói.
Nét mặt Vu Thức Vy cứng đờ ra, Thượng Quan Cửu U, lại là Thượng Quan Cửu U…
Thì ra từ lần đầu tiên gặp mặt nàng, thì ra bất giác, hắn đã hãm hại nàng nhiều lần như vậy!
Hay lắm!
Vu Thức Vy bỗng nhiên đứng dậy, cụp mắt xuống liếc nhẹ về phía Vân La, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét.
Kiếp trước ả là tì nữ đắc lực nhất của Vu Vinh Hoa, sau đó Vu Vinh Hoa được phong làm quý phi, chó cậy thế chủ, ả không ít lần giúp Vu Vinh Hoa gây ác, cũng từng ngược đãi con cái của nàng,và từng hạ độc nàng, thế nhưng thuốc độc đó lại bị một tiểu cung nữ của nàng uống đi, vô tình chết thay cho nàng.
Đây cũng là một con người khiến người khác căm hận…
Vu Thức Vy hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, bèn lạnh nhạt nói: “Cắt ả ra thành tám mảnh, chặt nát đem đi cho chó ăn!”
Chỉ vài từ ngữ thôi đã lấy đi một tính mạng, thật sự là giết người không chớp mắt!
Dư âm chưa dứt, Vu Thức Vy đã rời khỏi mật thất, bóng hình nàng như một cơn gió thổi qua, không để lại dấu tích.
Đêm hôm đó, bên trong mật thất, màu máu bao phủ, thảm cảnh trần gian. Đêm hôm đó, không ai biết được trên thế gian này đã không còn Vu Vinh Hoa, chỉ có một con quái vật mất đi tứ chi, con quái vật y như năm xưa Vu Thức Vy bị chôn vùi trong phần mộ hậu cung!
Vinh Hoa … Vinh Hoa, hai từ này đã từng là cơn ác mộng đuổi không đi của Vu Thức Vy, hiện giờ, cuối cùng đã bị chính tay nàng bóp nát.
Đêm hôm đó, Vu Thức Vy cả đêm không ngủ, trong lòng ngoại trừ sự sảng khoái tột cùng, còn có nỗi nhớ sâu sắc…
Giờ dần năm khắc, màn đêm dần suy, tàn nguyệt buông xuống, ánh sao sáng khắp trời đang dần lụi tàn.
Trong cung Phi Loan, Chu Nhàn quý phi mặc trên người áo trong màu đỏ, mái tóc buông rủ, nàng ta đã bắt đầu hầu hạ hoàng đế rửa mặt chải tóc mặc xiêm y, bởi vì giờ dần sáu khắc là giờ thượng triều.
Ánh đèn thắp sáng cả một không gian, hoàng đế cụp mắt xuống nhìn chằm vào gương mặt đẹp như tiên tử của Chu Nhàn quý phi, bỗng nghiêm túc nói: “Tĩnh Tuyết, làm hoàng hậu của trẫm đi!”
Khó khắn lắm mới phế truất được Diệp hoàng hậu, y cuối cùng đã có cơ hội để người mình yêu làm hoàng hậu!
Cánh tay đang thắt đai lưng của Chu Nhàn quý phi khựng lại, ánh mắt nàng lộ ra vẻ ghét bỏ khó phát giác, nàng ta cúi đầu nói: “Hoàng thượng, thắt xong rồi, người nên thượng triều thôi.”
Hoàng đế thấy nàng giả vờ không nghe thấy, không xem lời nói của y ra gì, cặp mày trĩu nặng xuống, lộ vẻ không vui, “Tĩnh Tuyết, trẫm nói chuyện với nàng, cớ sao nàng không trả lời?”
Nói rồi bèn nắm lấy tay của Chu Nhàn quý phi, kéo nàng kề sát vào lòng, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt y lộ vẻ nguy hiểm.
Làm bạn với vua như làm bạn với hổ!
Chu Nhàn quý phi lộ vẻ hoảng hốt, vội né tránh ánh nhìn, gương mặt lạnh như băng tuyết của nàng nở lên một nụ cười thiếu tự nhiên, “Hoàng thượng, người nói gì? Thần thiếp không nghe thấy …”
“Tĩnh Tuyết, trẫm…”
“Hoàng thượng, hoàng thượng à…” Lục An hốt hoảng chạy vào trong, nhưng vừa đúng nhìn thấy cảnh hoàng đế đang bắt lấy Chu Nhàn quý phi, trên gương mặt của hoàng đế có vẻ tức giận, biết được mình đến không đúng lúc, liền vội vã tắt tiếng.
Ánh mắt hoàng đế trầm xuống, buông Chu Nhàn quý phi ra, sau đó tức giận đi ra ngoài.
Cung nữ Nam Chi thở dài một tiếng, bắt đầu mặc y phục cho Chu Nhàn quý phi, “Nương nương, người hà tất phải vậy.”
“Ngày nào cũng ở bên người mình ghét, Nam Chi, liệu ngươi có cảm thấy chán ghét không?”
Bên ngoài, sau khi đi một đoạn xa Lục An khẽ tiếng nói với hoàng đế: “Hoàng thượng, nô tài vừa nhận được hai tin, một tin vui lớn, một chuyện phiền lòng nhỏ.”
“Nói tin vui trước!”
“Tin vui là Bắc Cương tám trăm dặm cấp báo, Mẫn thân vương đánh bại Mạc Bắc, người Mạc Bắc đã ký hiệp ước mà trước đó người định sẵn, đại hỷ, đáng chúc mừng ạ!”
Hoàng đế sáng mắt lên, xóa tan sạch đi vẻ u ám ban nãy, “Quả thật là tin vui lớn, trẫm phải chiêu cáo thiên hạ, cùng thần dân chung vui. À , đúng rồi, ban nãy ngươi nói chuyện nhỏ là gì?”
“Chuyện nhỏ chính là Vu Vinh Hoa bị cướp khỏi thiên lao, Trương đại nhân đã phái người đi tìm rồi.”
Bước chân của hoàng đế dừng lại, “Không cần tìm nữa, ghi nhớ, đừng để Diệp tài nhân biết được!”
“Thế nhưng hoàng thượng, người ấy đã biết rồi, đang đi về hướng này, hơn nữa người nói phế hậu không được để thái tử biết, nhưng thái tử cũng đã biết rồi, cũng đang tiến về phía hoàng cung …”