Tên áo đen lạnh lùng ngạo mạn nhìn Vu Thức Vy một cái, vẫn không thể tin được rằng bản thân bị một người con gái sức trói gà không chặt hạ gục, lạnh lùng nói: “Không liên quan tới ngươi.”
Vu Thức Vy vươn mày, chế giễu nói: “Tất nhiên là không liên quan đến ta, ta cũng không muốn quản, là ngươi động đến ta trước, chẳng qua ta chỉ lấy cách của ngươi trị lại ngươi mà thôi.”
Nói xong nàng liền đứng dậy bỏ đi, không có ý định tiếp tục phí lời với một người danh tính không rõ ràng. Nhưng ngay lúc nàng quay người đi, lại nhìn thấy một vệt sáng lấp lánh dưới ánh trăng mờ ảo, nàng dừng chân, rồi quay người trở lại.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lên người tên áo đen, chỉ thấy có một mũi tên cắm trên ngực hắn, trong đêm tối, máu nhuộm đen trên người khiến toàn thân hắn càng trở nên u ám hơn, thứ nàng vừa thấy là dòng máu chảy ra từ người hắn phản ánh lên khúc xạ của ánh trăng.
Bị thương sao?
Vu Thức Vy nheo nheo mắt, đáy mắt tĩnh lặng lướt qua chút sắc bén, một khắc sau, bỗng dưng nàng cúi người, nhanh như chớp một con dao găm đã nằm trên cổ tên áo đen, âm thanh nàng đầy hàn khí, “Nói, tại sao ngươi lại tới phủ Thái Sư?”
Tên áo đen bất ngờ bị động tác của Vu Thức Vy làm kinh ngạc trợn to mắt, đến khi hiểu được Vu Thức Vy đang làm gì, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, mặt đầy hàn khí, “Ngươi muốn giết ta?”
“Ta không có lí do giết ngươi.” Nàng cũng chẳng phải kẻ sát nhân, đối với một kẻ không thù không oán với mình nàng chẳng thèm động đến.
Thu về dao găm, Vu Thức Vy chỉnh sửa lại trang phục, đáy mắt sượt qua nét tàn ác, “Lập tức cút khỏi đây, nếu không thì......”
Lời cảnh cáo của nàng còn chưa dứt, bỗng phảng phất có tiếng huyên náo từ ngoài tường truyền vào, tựa như có rất nhiều người đang cưỡi ngựa tới, chớp mắt đã đến, chần chừ do dự ở bên ngoài một lúc.
“Đại nhân, đuổi tới đây là không thấy người đâu nữa”
“ Ở đây là phủ Thái Sư, chúng ta có cần vào trong lục soát không?”
“Tát” một tiếng bạt tai, chỉ nghe thấy một giọng nói trầm mạnh: “Đồ ngu, đây là phủ Thái Sư phủ ngươi biết không, là phủ của quan nhất phẩm của triều đình, không có thánh chỉ, không có Tư văn thư Tam Pháp, ai dám vào lục soát?”
Người đó ngầm hừm một tiếng xong, vội vàng đáp: “Đại nhân, ngài quên rồi sao, trong tay ngày còn có Thượng Phương bảo kiếm, thấy bảo kiếm như thấy Thánh Thượng, có gì không dám vào lục soát cơ chứ?”
“Đúng à, bổn quan quên mất thứ này, người đâu, theo bổn quan đi vào từ cổng chính.”
“Đa..đa..đa” tiếng vó ngựa vội vàng rời đi, chắc là ra chỗ cổng chính rồi.
Vu Thức Vy nhìn tên áo đen nằm trên đất, lại nghĩ tới thế trận của đám người vừa rồi, liên tưởng tới việc chiều nay hoàng thượng gặp phải thích khách, rất nhanh nàng nghĩ tới điểm mấu chốt, “Hóa ra ngươi chính là tên thích khách muốn ám sát hoàng thượng.”
Tên áo đen lập tức trở nên căng thẳng, dời mắt sang phía khác, trầm mặc không nói gì.
Vu Thức Vy chớp chớp mắt, biết rằng mình đoán đúng, ung dung nói: “Ngươi nói nếu ta giao ngươi cho hình bộ, ngươi sẽ ra sao?”
Tên áo đen hừm một tiếng, “tùy ngươi.”
Tùy nàng?
Vu Thức Vy mặt sắc như dao, sau đó dưới ánh nhìn kinh nhạc của tên áo đen, nhanh chóng đỡ hắn dậy để rời khỏi đây, “Vậy ta mang ngươi đi giao cho Hình bộ, nói không chừng ta còn được lãnh thưởng nữa.”
Sắc mặt tên áo đen trầm lại, sau đó chế nhạo nói: “Lẽ nào ngươi không sợ đến Hình bộ rồi sẽ không quay ra được nữa sao?”
“Ngươi muốn nói, ngươi sẽ khai ra ta chính là tên chủ mưu hành thích hoàng thượng sao? Hay sẽ khai rằng phủ Thái Sư chính là chủ mưu, sau đó kéo theo cả phủ Thái Sư chết cùng ngươi, ván bài Như Ý này không tồi à.”
“Ngươi đoán ra rồi?” Sắc mặt tên áo đen hàn lạnh, đúng là hắn định nói như vậy.
Ngay sau đó, sau gáy hắn bị đập một cái mạnh, chỉ nghe thấy Vu Thức Vy lạnh lùng nói cạnh tai hắn, “Còn không mau thu về cách nghĩ rác rưởi đó của ngươi lại, đã là sát thủ, thì phải có tu dưỡng và tôn nghiêm của một sát thủ chứ.”
Tên áo đen lại trợn to mắt kinh ngạc lần nữa, chỉ thấy buồn cười, hắn làm sát thủ bao nhiêu năm nay, đến giờ lại cần một nữ nhi chưa tới 15 tuổi dạy hắn sao? Thật nực cười!
Chớp cái hai người đã rời khỏi hậu viên bỏ hoang, nhanh chóng đi về phía lầu Phi Vân của Vu Thức Vy.
Lầu Phi Vân nằm ở cuối góc tây của phủ Thái Sư, rất hẻo lánh, thường chẳng có ai lui tới, giờ lại là ban đêm, càng chẳng có lấy 1 bóng người, sau đó rất nhanh Vu Thức Vy đã dìu tên áo đen về đến lầu Phi Vân.
Hàm Yên còn chưa ngủ thấy Vu Thức Vy đưa về một người đàn ông áo đen, không khỏi giật mình ngã xuống đất, lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu thư, hắn ta....”
Vũ Thức Vy lạnh lùng nói, “không được lớn tiếng, mau chóng đi xử lí vết máu, chờ chút có người tới đòi lục soát, ngươi cản trở một chút là được.”
“ Nhưng mà tiểu thư....”
“ Không nhưng nhị gì hết, nhớ rõ, đừng để lộ ra dấu vết gì, nếu không ta và ngươi đều chết không có chỗ chôn.”
Vũ Thức Vy tỏ ra rất nghiêm trọng, Hàm Yên bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng đáp một tiếng, “vâng, nô tì rõ rồi.”
“Lui ra đi , tí nữa ngươi giả vờ như vừa ngủ dậy là được, bất luận xảy ra chuyện gì, đều không phải sợ, mọi thứ có ta lo liệu cả.”
Nhìn Vu Thức Vy sắc mặt không có lấy một chút lo sợ, Hàm Yên cũng yên tâm cứ như vừa ăn viên tâm hoàn đơn, vội vàng đi ra ngoài.
Tên áo đen nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Vu Thức Vy, trong lòng có chút ngạc nhiên. Dường như từ đầu đến cuối nàng đều rất bình tĩnh, nửa đêm nhìn thấy thích khách mà có thể không chút sợ hãi, lại có thể sắc mặt không đổi mà đưa hắn về khuê phòng mình, nàng có thần thái rất chân định ung dung dường như ngay cả khi thái sơn đổ ngay trước mắt cũng không hề gì, còn nói với nô tì rằng: “Mọi thứ đã có nàng lo.”
Với tính cách khí chất này, cách hành sự quả quyết này, tuyệt đối không phải một tiểu thư khuê các nên có, nữ nhi này.... tuyệt đối không phải dạng tầm thường.
Đang mải suy nghĩ, cạnh tai truyền tới âm thanh lạnh như tiền, không chút tình cảm, “ Thích khách, bỏ ánh mắt thăm dò đó của ngươi đi, mau trốn vào mật thất.”
Tên áo đen mới phát hiện mình đã nhìn nàng rất lâu, gượng gạo thu về ánh mắt, thấy có chút lúng túng như bị bắt quả tang, dường như bản thân ở trước mặt nữ nhi chưa tới 15 tuổi này mọi tâm tình, suy nghĩ đều không có nơi để giấu diếm.
Hắn nhìn nàng di chuyển bình thanh hoa sứ trên bàn một cách thành thạo, “rầm rầm” một tiếng nhỏ, bức tường bị dời đi, xuất hiện một lối đi u tối.
“Đi vào.”
Vu Thức Vy một tay lôi tên áo đen vào bên trong không chút thương tiếc, thậm chí rất thô lỗ, tên áo đen ngã một cái rất đau.
“Ngươi....” tên áo đen cả ngươi tràn đầy hàn khí, vừa muốn nói thì nghe thấy bên ngoài vang lên loạt tiếng ồn huyên náo, sắc mặt có chút thay đổi.
Vu Thức Vy sắc mặt cũng lập tức thay đổi, nhìn cũng không nhìn tên áo đen một cái, lập tức đóng cửa mật thất lại, sau đó nhanh chóng cởi bỏ áo choàng, lau hết vết máu xót lại trên sàn, sau khi thấy không còn dấu vết gì mới nhanh chóng nằm lên giường.
Vừa nằm xuống đã nghe thấy một loạt tiếng chân và tiếng nói hỗn loạn bên ngoài phòng, trong đó có nghe thấy tiếng nói của Vu Văn Thanh, “Tả thống lĩnh đại nhân, trong phủ của bổn quan sao có thể có thích khách được chưa?”
Vu Thái Sư, thuộc hạ đuổi theo tên thích khách, theo đến hậu viên phủ của ngài thì không thấy tung tích thích khách đâu, thuộc hạ đoán có thể thích khách đã lẻn trà trộn vào quý phủ, thuộc hạ phụng lệnh hoàng thượng cho dù phải đào ba tấc kinh thành này lên cũng phải tìm cho ra thích khách, mong Thái Sư ngài thông cảm.”
“Thống lĩnh đại nhân đã khăng khăng như vậy, bổn quan cũng không nhúng tay vào nữa, nhưng nếu không có thích khách, mong thống lĩnh đại nhân cho bổn quan một lời giải thích.”
“Thái Sư tha tội, nếu như không có, trên điện Kim Loan (khi lên triều), thuộc hạ nhất định sẽ ở trước mặt thánh thượng tạ lỗi với Thái Sư. Người đâu, mau vào lục soát cho ta.”
Âm thanh vừa dứt, rất nhanh đã xuất hiện giọng nói lo lắng của Hàm Yên, “Đại nhân chờ chút, tiểu thư nhà nô tì dù gì cũng là nữ nhi chưa xuất giá, cũng phải để nô tì thông báo một tiếng đã, tránh hủy mất thanh danh của tiểu thư.”
Tiếng chân hỗn loạn dừng lại, “Điều này cũng phải, do bổn quan sơ xuất rồi, vậy mời tiểu thư ra đây trước, rồi chúng ra vào lục soát.”
Hàm Yên đáp “Đa tạ đại nhân” rồi nhanh chóng mở cửa vào phòng, thấy trong phòng không còn hình bóng của tên áo đen, mới thở ra nhẹ nhõm, đi tới cạnh giường, nhẹ giọng gọi: “Tiểu thư, Ngự Lâm quân Tả thống lĩnh đại nhân tới lục soát thích khách hành thích hoàng thượng, mời tiểu thư nhanh chóng ra ngoài một chút.”
Vu Thức Vy ngồi dậy, choàng lên áo choàng, đi theo Hàm Yên ra ngoài, trên mặt đã thay bằng bộ mặt lim dim vừa tỉnh dậy, đến khi thấy ngoài cửa có nhiều người như vậy, lại vờ như bị dọa mặt trắng bệch, “phụ....phụ thân. Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vu Văn Thanh nhìn Vu Thức Vy một cái, có chút bất lực nói: “Không có gì, bây giờ con ở ngoài này chờ một chút, để đại nhân vào lục soát.”
Tả thống lĩnh gật gật đầu, vung tay, “tất cả vào lục soát cho ta.”
Đám người đông như quạ xông vào Phi Vân lầu, đông tây lục soát một trận, cuối cùng tất cả đi ra, trong đó có một tên bẩm báo: “Thưa thống lĩnh đại nhân, không phát hiện ra bất cứ điều gì.”